古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

木兰花令·元宵似是欢游好

苏轼

元宵似是欢游好,何况公庭民讼少。yuán xiāo shì shì huān yóu hǎo,hé kuàng gōng tíng mín sòng shǎo。
万家游赏上春台,十里神仙迷海岛。wàn jiā yóu shǎng shàng chūn tái,shí lǐ shén xiān mí hǎi dǎo。
平原不似高阳傲,促席雍容陪语笑。píng yuán bù shì gāo yáng ào,cù xí yōng róng péi yǔ xiào。
坐中有客最多情,不惜玉山拚醉倒。zuò zhōng yǒu kè zuì duō qíng,bù xī yù shān pàn zuì dào。

归朝欢·和苏坚伯固

苏轼

我梦扁舟浮震泽,雪浪摇空千顷白。wǒ mèng biǎn zhōu fú zhèn zé,xuě làng yáo kōng qiān qǐng bái。
觉来满眼是庐山,倚天无数开青壁。jué lái mǎn yǎn shì lú shān,yǐ tiān wú shù kāi qīng bì。
此生长接淅,与君同是江南客。cǐ shēng zhǎng jiē xī,yǔ jūn tóng shì jiāng nán kè。
梦中游,觉来清赏,同作飞梭掷。mèng zhōng yóu,jué lái qīng shǎng,tóng zuò fēi suō zhì。
明日西风还挂席,唱我新词泪沾臆。míng rì xī fēng hái guà xí,chàng wǒ xīn cí lèi zhān yì。
灵均去后楚山空,澧阳兰芷无颜色。líng jūn qù hòu chǔ shān kōng,lǐ yáng lán zhǐ wú yán sè。
君才如梦得,武陵更在西南极。jūn cái rú mèng dé,wǔ líng gèng zài xī nán jí。
竹枝词,莫傜新唱,谁谓古今隔。zhú zhī cí,mò yáo xīn chàng,shuí wèi gǔ jīn gé。

南歌子·见说东园好

苏轼

见说东园好,能消北客愁。jiàn shuō dōng yuán hǎo,néng xiāo běi kè chóu。
虽非吾土且登楼。suī fēi wú tǔ qiě dēng lóu。
行尽江南南岸、此淹留。xíng jǐn jiāng nán nán àn cǐ yān liú。
短日明枫缬,清霜暗菊毬。duǎn rì míng fēng xié,qīng shuāng àn jú qiú。
流年回首付东流。liú nián huí shǒu fù dōng liú。
凭仗挽回潘鬓、莫教秋。píng zhàng wǎn huí pān bìn mò jiào qiū。

木兰花令

苏轼

梧桐叶上三更雨,惊破梦魂无觅处。wú tóng yè shàng sān gèng yǔ,jīng pò mèng hún wú mì chù。
夜凉枕簟已知秋,更听寒蛩促机杼。yè liáng zhěn diàn yǐ zhī qiū,gèng tīng hán qióng cù jī zhù。
梦中历历来时路,犹在江亭醉歌舞。mèng zhōng lì lì lái shí lù,yóu zài jiāng tíng zuì gē wǔ。
樽前必有问君人,为道别来心与绪。zūn qián bì yǒu wèn jūn rén,wèi dào bié lái xīn yǔ xù。

浣溪沙·几共查梨到雪霜

苏轼

几共查梨到雪霜,一经题品便生光。jǐ gòng chá lí dào xuě shuāng,yī jīng tí pǐn biàn shēng guāng。
木奴何处避雌黄。mù nú hé chù bì cí huáng。
北客有来初未识,南金无价喜新尝。běi kè yǒu lái chū wèi shí,nán jīn wú jià xǐ xīn cháng。
含滋嚼句齿牙香。hán zī jué jù chǐ yá xiāng。

浣溪沙·咏橘

苏轼

菊暗荷枯一夜霜,新苞绿叶照林光。jú àn hé kū yī yè shuāng,xīn bāo lǜ yè zhào lín guāng。
竹篱茅舍出青黄。zhú lí máo shě chū qīng huáng。
香雾噀人惊半破,清泉流齿怯初尝。xiāng wù xùn rén jīng bàn pò,qīng quán liú chǐ qiè chū cháng。
吴姬三日手犹香。wú jī sān rì shǒu yóu xiāng。

浣溪沙

苏轼

罗袜空飞洛浦尘,锦袍不见谪仙人。luó wà kōng fēi luò pǔ chén,jǐn páo bù jiàn zhé xiān rén。
携壶藉草亦天真。xié hú jí cǎo yì tiān zhēn。
玉粉轻黄千岁蕊,雪花浮动万家春。yù fěn qīng huáng qiān suì ruǐ,xuě huā fú dòng wàn jiā chūn。
醉归江路野梅新。zuì guī jiāng lù yě méi xīn。

临江仙·惠州改前韵

苏轼

九十日春都过了,贪忙何处追游。jiǔ shí rì chūn dōu guò le,tān máng hé chù zhuī yóu。
三分春色一分愁。sān fēn chūn sè yī fēn chóu。
雨翻榆荚阵,风转柳花毬。yǔ fān yú jiá zhèn,fēng zhuǎn liǔ huā qiú。
我与使君皆白首,休夸少年风流。wǒ yǔ shǐ jūn jiē bái shǒu,xiū kuā shǎo nián fēng liú。
佳人斜倚合江楼。jiā rén xié yǐ hé jiāng lóu。
水光都眼净,山色总眉愁。shuǐ guāng dōu yǎn jìng,shān sè zǒng méi chóu。

殢人娇·赠朝云

苏轼

白发苍颜,正是维摩境界。bái fā cāng yán,zhèng shì wéi mó jìng jiè。
空方丈、散花何碍。kōng fāng zhàng sàn huā hé ài。
朱唇箸点,更髻鬟生菜。zhū chún zhù diǎn,gèng jì huán shēng cài。
这些个、千生万生只在。zhè xiē gè qiān shēng wàn shēng zhǐ zài。
好事心肠,著人情态。hǎo shì xīn cháng,zhù rén qíng tài。
闲窗下、敛云凝黛。xián chuāng xià liǎn yún níng dài。
明朝端午,待学纫兰为佩。míng cháo duān wǔ,dài xué rèn lán wèi pèi。
寻一首好诗,要书裙带。xún yī shǒu hǎo shī,yào shū qún dài。

浣溪沙·端午

苏轼

轻汗微微透碧纨,明朝端午浴芳兰。qīng hàn wēi wēi tòu bì wán,míng cháo duān wǔ yù fāng lán。
流香涨腻满晴川。liú xiāng zhǎng nì mǎn qíng chuān。
彩线轻缠红玉臂,小符斜挂绿云鬟。cǎi xiàn qīng chán hóng yù bì,xiǎo fú xié guà lǜ yún huán。
佳人相见一千年。jiā rén xiāng jiàn yī qiān nián。

蝶恋花·同安君生日放鱼,取《金光明经》救鱼事

苏轼

泛泛东风初破五。fàn fàn dōng fēng chū pò wǔ。
江柳微黄,万万千千缕。jiāng liǔ wēi huáng,wàn wàn qiān qiān lǚ。
佳气郁蔥来绣户,当年江上生奇女。jiā qì yù cōng lái xiù hù,dāng nián jiāng shàng shēng qí nǚ。
一琖寿觞谁与举。yī zhǎn shòu shāng shuí yǔ jǔ。
三个明珠,膝上王文度。sān gè míng zhū,xī shàng wáng wén dù。
放尽穷鳞看圉圉,天公为下曼陀雨。fàng jǐn qióng lín kàn yǔ yǔ,tiān gōng wèi xià màn tuó yǔ。

虞美人·琵琶

苏轼

定场贺老今何在,几度新声改。dìng chǎng hè lǎo jīn hé zài,jǐ dù xīn shēng gǎi。
新声坐使旧声阑,俗耳只知繁手、不须弹。xīn shēng zuò shǐ jiù shēng lán,sú ěr zhǐ zhī fán shǒu bù xū dàn。
断弦试问谁能晓,七岁文姬小。duàn xián shì wèn shuí néng xiǎo,qī suì wén jī xiǎo。
试教弹作辊雷声,应有开元遗老、泪纵横。shì jiào dàn zuò gǔn léi shēng,yīng yǒu kāi yuán yí lǎo lèi zòng héng。

减字木兰花·己卯儋耳春词

苏轼

春牛春杖,无限春风来海上。chūn niú chūn zhàng,wú xiàn chūn fēng lái hǎi shàng。
便与春工,染得桃红似肉红。biàn yǔ chūn gōng,rǎn dé táo hóng shì ròu hóng。
春旙春胜,一阵春风吹酒醒。chūn fān chūn shèng,yī zhèn chūn fēng chuī jiǔ xǐng。
不似天涯,卷起杨花似雪花。bù shì tiān yá,juǎn qǐ yáng huā shì xuě huā。

千秋岁·次韵少游

苏轼

岛边天外,未老身先退。dǎo biān tiān wài,wèi lǎo shēn xiān tuì。
珠泪溅,丹衷碎。zhū lèi jiàn,dān zhōng suì。
声摇苍玉佩,色重黄金带。shēng yáo cāng yù pèi,sè zhòng huáng jīn dài。
一万里,斜阳正与长安对。yī wàn lǐ,xié yáng zhèng yǔ zhǎng ān duì。
道远谁云会,罪大天能盖。dào yuǎn shuí yún huì,zuì dà tiān néng gài。
君命重,臣节在。jūn mìng zhòng,chén jié zài。
新恩犹可觊,旧学终难改。xīn ēn yóu kě jì,jiù xué zhōng nán gǎi。
吾已矣,乘桴且恁浮于海。wú yǐ yǐ,chéng fú qiě nèn fú yú hǎi。

减字木兰花·以大琉璃杯劝王仲翁

苏轼

海南奇宝,铸出团团如栲栳。hǎi nán qí bǎo,zhù chū tuán tuán rú kǎo lǎo。
曾到昆仑,乞得山头玉女盆。céng dào kūn lún,qǐ dé shān tóu yù nǚ pén。
绛州王老,百岁痴顽推不倒。jiàng zhōu wáng lǎo,bǎi suì chī wán tuī bù dào。
海口如门,一派黄流已电奔。hǎi kǒu rú mén,yī pài huáng liú yǐ diàn bēn。