古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

瓶笙,并引

苏轼

孤松吟风细泠泠,独茧长缫女娲笙。gū sōng yín fēng xì líng líng,dú jiǎn zhǎng sāo nǚ wā shēng。
陋哉石鼎逢弥明,蚯蚓窍作苍蝇声。lòu zāi shí dǐng féng mí míng,qiū yǐn qiào zuò cāng yíng shēng。
瓶中宫商自相赓,昭文无亏亦无成。píng zhōng gōng shāng zì xiāng gēng,zhāo wén wú kuī yì wú chéng。
东坡醉熟呼不醒,但云作劳吾耳鸣。dōng pō zuì shú hū bù xǐng,dàn yún zuò láo wú ěr míng。

藤州江上夜起对月,赠邵道士

苏轼

江月照我心,江水洗我肝。jiāng yuè zhào wǒ xīn,jiāng shuǐ xǐ wǒ gān。
端如径寸珠,堕此白玉盘。duān rú jìng cùn zhū,duò cǐ bái yù pán。
我心本如此,月满江不湍。wǒ xīn běn rú cǐ,yuè mǎn jiāng bù tuān。
起舞者谁欤,莫作三人看。qǐ wǔ zhě shuí yú,mò zuò sān rén kàn。
峤南瘴疠地,有此江月寒。jiào nán zhàng lì dì,yǒu cǐ jiāng yuè hán。
乃知天壤间,何人不清安。nǎi zhī tiān rǎng jiān,hé rén bù qīng ān。
床头有白酒,盎若白露漙。chuáng tóu yǒu bái jiǔ,àng ruò bái lù tuán。
独醉还独醒,夜气清漫漫。dú zuì hái dú xǐng,yè qì qīng màn màn。
仍呼邵道士,取琴月下弹。réng hū shào dào shì,qǔ qín yuè xià dàn。
相将乘一叶,夜下苍梧滩。xiāng jiāng chéng yī yè,yè xià cāng wú tān。

徐元用使君与其子端常邀仆与小儿过同游东山浮金堂,戏作此诗

苏轼

昔与徐使君,共赏钱塘春。xī yǔ xú shǐ jūn,gòng shǎng qián táng chūn。
爱此小天竺,时来中圣人。ài cǐ xiǎo tiān zhú,shí lái zhōng shèng rén。
松如迁客老,酒似使君醇。sōng rú qiān kè lǎo,jiǔ shì shǐ jūn chún。
系舟藤城下,弄月镡江滨。xì zhōu téng chéng xià,nòng yuè chán jiāng bīn。
江月夜夜好,云山朝朝新。jiāng yuè yè yè hǎo,yún shān cháo cháo xīn。
使君有令子,真是石麒麟。shǐ jūn yǒu lìng zi,zhēn shì shí qí lín。
我子乃散材,有如木轮囷。wǒ zi nǎi sàn cái,yǒu rú mù lún qūn。
二老白接䍦,两郎乌角巾。èr lǎo bái jiē lí,liǎng láng wū jiǎo jīn。
醉卧松下石,扶归江上津。zuì wò sōng xià shí,fú guī jiāng shàng jīn。
浮桥半没水,揭此碧鳞鳞。fú qiáo bàn méi shuǐ,jiē cǐ bì lín lín。

将至广州,用过韵,寄迈迨二子

苏轼

皇天遣出家,临老乃学道。huáng tiān qiǎn chū jiā,lín lǎo nǎi xué dào。
北归为儿子,破戒堪一笑。běi guī wèi ér zi,pò jiè kān yī xiào。
披云见天眼,回首失海潦。pī yún jiàn tiān yǎn,huí shǒu shī hǎi lǎo。
蛮唱与黎歌,馀音犹杳杳。mán chàng yǔ lí gē,yú yīn yóu yǎo yǎo。
大儿牧众稚,四岁守孤峤。dà ér mù zhòng zhì,sì suì shǒu gū jiào。
次子病学医,三折乃粗晓。cì zi bìng xué yī,sān zhé nǎi cū xiǎo。
小儿耕且养,得暇为书绕。xiǎo ér gēng qiě yǎng,dé xiá wèi shū rào。
我亦困诗酒,去道愈茫渺。wǒ yì kùn shī jiǔ,qù dào yù máng miǎo。
纷纷何时定,所至皆可老。fēn fēn hé shí dìng,suǒ zhì jiē kě lǎo。
莫为柳仪曹,诗书教氓獠。mò wèi liǔ yí cáo,shī shū jiào máng liáo。
亦莫事登陟,溪山有何好。yì mò shì dēng zhì,xī shān yǒu hé hǎo。
安居与我游,闭户净洒扫。ān jū yǔ wǒ yóu,bì hù jìng sǎ sǎo。

周教授索枸杞,因以诗赠,录呈广倅萧大夫

苏轼

邺侯藏书手不触,嗟我嗜书终日读。yè hóu cáng shū shǒu bù chù,jiē wǒ shì shū zhōng rì dú。
短檠照字细如毛,怪底昏花悬两目。duǎn qíng zhào zì xì rú máo,guài dǐ hūn huā xuán liǎng mù。
扶衰赖有王母杖,名字于今挂仙录。fú shuāi lài yǒu wáng mǔ zhàng,míng zì yú jīn guà xiān lù。
荒城古堑草露寒,碧叶丛低红菽粟。huāng chéng gǔ qiàn cǎo lù hán,bì yè cóng dī hóng shū sù。
春根夏苗秋著子,尽付天随耻充腹。chūn gēn xià miáo qiū zhù zi,jǐn fù tiān suí chǐ chōng fù。
兰伤桂折缘有用,尔独何损丹其族。lán shāng guì zhé yuán yǒu yòng,ěr dú hé sǔn dān qí zú。
赠君慎勿比薏苡,采之终日不盈掬。zèng jūn shèn wù bǐ yì yǐ,cǎi zhī zhōng rì bù yíng jū。
外泽中乾非尔俦,敛藏更借秋阳曝。wài zé zhōng qián fēi ěr chóu,liǎn cáng gèng jiè qiū yáng pù。
鸡壅桔梗一称帝,堇也虽尊等臣仆。jī yōng jú gěng yī chēng dì,jǐn yě suī zūn děng chén pū。
时复论功不汝遗,异时谨事东篱菊。shí fù lùn gōng bù rǔ yí,yì shí jǐn shì dōng lí jú。

韦偃牧马图

苏轼

神工妙技帝所收,江都曹、韩逝莫留。shén gōng miào jì dì suǒ shōu,jiāng dōu cáo hán shì mò liú。
人间画马惟韦侯,当年为谁扫骅骝。rén jiān huà mǎ wéi wéi hóu,dāng nián wèi shuí sǎo huá liú。
至今霜蹄踏长楸,圉人困卧沙垄头。zhì jīn shuāng tí tà zhǎng qiū,yǔ rén kùn wò shā lǒng tóu。
沙苑茫茫蒺藜秋,风騣雾鬣寒飕飕。shā yuàn máng máng jí lí qiū,fēng zōng wù liè hán sōu sōu。
龙种尚与驽骀游,长秸短豆岂我羞。lóng zhǒng shàng yǔ nú dài yóu,zhǎng jiē duǎn dòu qǐ wǒ xiū。
八銮六辔非马谋,古来西山与东丘。bā luán liù pèi fēi mǎ móu,gǔ lái xī shān yǔ dōng qiū。

广州何道士众妙堂

苏轼

湛然无观古真人,我独观此众妙门。zhàn rán wú guān gǔ zhēn rén,wǒ dú guān cǐ zhòng miào mén。
夫物芸芸各归根,众中得一道乃存。fū wù yún yún gè guī gēn,zhòng zhōng dé yī dào nǎi cún。
道人晨起开东轩,趺坐一醉扶桑暾。dào rén chén qǐ kāi dōng xuān,fū zuò yī zuì fú sāng tūn。
馀光照我玻璃盆,倒射窗几清而温。yú guāng zhào wǒ bō lí pén,dào shè chuāng jǐ qīng ér wēn。
欲收月魄餐日魂,我自日月谁使吞。yù shōu yuè pò cān rì hún,wǒ zì rì yuè shuí shǐ tūn。

和黄秀才鉴空阁

苏轼

明月本自明,无心孰为境。míng yuè běn zì míng,wú xīn shú wèi jìng。
挂空如水鉴,写此山河影。guà kōng rú shuǐ jiàn,xiě cǐ shān hé yǐng。
我观大瀛海,巨浸与天永。wǒ guān dà yíng hǎi,jù jìn yǔ tiān yǒng。
九州居其间,无异蛇盘镜。jiǔ zhōu jū qí jiān,wú yì shé pán jìng。
空水两无质,相照但耿耿。kōng shuǐ liǎng wú zhì,xiāng zhào dàn gěng gěng。
妄云桂兔蟆,俗说皆可屏。wàng yún guì tù má,sú shuō jiē kě píng。
我游鉴空阁,缺月正凄冷。wǒ yóu jiàn kōng gé,quē yuè zhèng qī lěng。
黄子寒无衣,对月句愈警。huáng zi hán wú yī,duì yuè jù yù jǐng。
借君方诸泪,一沐管城颖。jiè jūn fāng zhū lèi,yī mù guǎn chéng yǐng。
谁言小丛林,清绝冠五岭。shuí yán xiǎo cóng lín,qīng jué guān wǔ lǐng。

追和沈辽赠南华诗

苏轼

善哉彼上人,了知明镜台。shàn zāi bǐ shàng rén,le zhī míng jìng tái。
欢然不我厌,肯致远公杯。huān rán bù wǒ yàn,kěn zhì yuǎn gōng bēi。
莞尔无心云,胡为出岫来。guǎn ěr wú xīn yún,hú wèi chū xiù lái。
一堂安寂灭,卒岁扃苍苔。yī táng ān jì miè,zú suì jiōng cāng tái。

书堂屿

苏轼

苍山古木书堂屿,北出湘水百馀步。cāng shān gǔ mù shū táng yǔ,běi chū xiāng shuǐ bǎi yú bù。
谁为往来亏世界,至今人指安禅处。shuí wèi wǎng lái kuī shì jiè,zhì jīn rén zhǐ ān chán chù。
岂无惊蛇与飞鸟,后来那复知其趣。qǐ wú jīng shé yǔ fēi niǎo,hòu lái nà fù zhī qí qù。
不知我身今是否,空记名称在常住。bù zhī wǒ shēn jīn shì fǒu,kōng jì míng chēng zài cháng zhù。

余昔过岭而南,题诗龙泉钟上,今复过而北,次前韵

苏轼

秋风卷黄落,朝雨洗绿净。qiū fēng juǎn huáng luò,cháo yǔ xǐ lǜ jìng。
人贪归路好,节近中原正。rén tān guī lù hǎo,jié jìn zhōng yuán zhèng。
下岭独徐行,艰险未敢忘。xià lǐng dú xú xíng,jiān xiǎn wèi gǎn wàng。
遥知叔孙子,已致鲁诸生。yáo zhī shū sūn zi,yǐ zhì lǔ zhū shēng。

虔州景德寺荣师湛然堂

苏轼

卓然精明念不起,兀然灰槁照不灭。zhuó rán jīng míng niàn bù qǐ,wù rán huī gǎo zhào bù miè。
方定之时慧在定,定慧照寂非两法。fāng dìng zhī shí huì zài dìng,dìng huì zhào jì fēi liǎng fǎ。
妙湛总持不动尊,默然真入不二门。miào zhàn zǒng chí bù dòng zūn,mò rán zhēn rù bù èr mén。
语息则默非对语,此话要将《周易》论。yǔ xī zé mò fēi duì yǔ,cǐ huà yào jiāng zhōu yì lùn。
诸方人人把雷电,不容细看真头面。zhū fāng rén rén bǎ léi diàn,bù róng xì kàn zhēn tóu miàn。
欲知妙湛与总持,更问江东三语掾。yù zhī miào zhàn yǔ zǒng chí,gèng wèn jiāng dōng sān yǔ yuàn。

和犹子迟赠孙志举

苏轼

轩裳大炉鞲,陶冶一世人。xuān shang dà lú gōu,táo yě yī shì rén。
从横落模范,谁复甘饥贫。cóng héng luò mó fàn,shuí fù gān jī pín。
可怜方回痴,初不疑嘉宾。kě lián fāng huí chī,chū bù yí jiā bīn。
颇念怀祖黠,嗔儿与兵姻。pǒ niàn huái zǔ xiá,chēn ér yǔ bīng yīn。
失身堕浩渺,投老无涯垠。shī shēn duò hào miǎo,tóu lǎo wú yá yín。
回看十年旧,谁似数子真。huí kàn shí nián jiù,shuí shì shù zi zhēn。
孙郎表独立,霜戟交重闉。sūn láng biǎo dú lì,shuāng jǐ jiāo zhòng yīn。
深居不汝觌,岂问亲与邻。shēn jū bù rǔ dí,qǐ wèn qīn yǔ lín。
连枝皆秀杰,英气推伯仁。lián zhī jiē xiù jié,yīng qì tuī bó rén。
我从海外归,喜及崆峒春。wǒ cóng hǎi wài guī,xǐ jí kōng dòng chūn。
新年得异书,西郭有逸民。xīn nián dé yì shū,xī guō yǒu yì mín。
小孙又过我,欢若平生亲。xiǎo sūn yòu guò wǒ,huān ruò píng shēng qīn。
清诗五百言,句句皆绝伦。qīng shī wǔ bǎi yán,jù jù jiē jué lún。
养火虽未伏,要是丹砂银。yǎng huǒ suī wèi fú,yào shì dān shā yín。
我家六男子,朴学非时新。wǒ jiā liù nán zi,pǔ xué fēi shí xīn。
诗词各璀璨,老语徒周谆。shī cí gè cuǐ càn,lǎo yǔ tú zhōu zhūn。
愿言敦宿好,永与竹林均。yuàn yán dūn sù hǎo,yǒng yǔ zhú lín jūn。
六子岂可忘,从我屡厄陈。liù zi qǐ kě wàng,cóng wǒ lǚ è chén。

南禅长老和诗不已,故作《六虫篇》答之

苏轼

凤凰览德辉,远引不待遣。fèng huáng lǎn dé huī,yuǎn yǐn bù dài qiǎn。
鷾鸸恋庭宇,倏忽来千转。yì ér liàn tíng yǔ,shū hū lái qiān zhuǎn。
那将坐井蛙,而比谈天衍。nà jiāng zuò jǐng wā,ér bǐ tán tiān yǎn。
蠹鱼著文字,槁死犹遭卷。dù yú zhù wén zì,gǎo sǐ yóu zāo juǎn。
老牛疲耕作,见月亦妄喘。lǎo niú pí gēng zuò,jiàn yuè yì wàng chuǎn。
东坡方三问,南禅已五反。dōng pō fāng sān wèn,nán chán yǐ wǔ fǎn。
老人但目击,侍者应足茧。lǎo rén dàn mù jī,shì zhě yīng zú jiǎn。
最后《六虫篇》,深寄恨语浅。zuì hòu liù chóng piān,shēn jì hèn yǔ qiǎn。

乞数珠赠南禅湜老

苏轼

从君觅数珠,老境仗消遣。cóng jūn mì shù zhū,lǎo jìng zhàng xiāo qiǎn。
未能转千佛,且从千佛转。wèi néng zhuǎn qiān fú,qiě cóng qiān fú zhuǎn。
儒生推变化,乾策数大衍。rú shēng tuī biàn huà,qián cè shù dà yǎn。
道士守玄牝,龙虎看舒卷。dào shì shǒu xuán pìn,lóng hǔ kàn shū juǎn。
我老安能为,万劫付一喘。wǒ lǎo ān néng wèi,wàn jié fù yī chuǎn。
默坐阅尘界,往来八十反。mò zuò yuè chén jiè,wǎng lái bā shí fǎn。
区区我所寄,蹙缩蚕在茧。qū qū wǒ suǒ jì,cù suō cán zài jiǎn。
适从海上回,蓬莱又清浅。shì cóng hǎi shàng huí,péng lái yòu qīng qiǎn。