古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

姚屯田挽词

苏轼

京口年来耆旧衰,高人沦丧路人悲。jīng kǒu nián lái qí jiù shuāi,gāo rén lún sàng lù rén bēi。
空闻韦叟一经在,不见恬侯万石时。kōng wén wéi sǒu yī jīng zài,bù jiàn tián hóu wàn shí shí。
贫病只知为善乐,逍遥却恨弃官迟。pín bìng zhǐ zhī wèi shàn lè,xiāo yáo què hèn qì guān chí。
七年一别真如梦,犹记萧然瘦鹤姿。qī nián yī bié zhēn rú mèng,yóu jì xiāo rán shòu hè zī。

和刘道原见寄

苏轼

敢向清时怨不容,直嗟吾道与君东。gǎn xiàng qīng shí yuàn bù róng,zhí jiē wú dào yǔ jūn dōng。
坐谈足使淮南惧,归去方知冀北空。zuò tán zú shǐ huái nán jù,guī qù fāng zhī jì běi kōng。
独鹤不须惊夜旦,群乌未可辨雌雄。dú hè bù xū jīng yè dàn,qún wū wèi kě biàn cí xióng。
庐山自古不到处,得与幽人子细穷。lú shān zì gǔ bù dào chù,dé yǔ yōu rén zi xì qióng。

和刘道原咏史

苏轼

仲尼忧世接舆狂,臧谷虽殊竟两亡。zhòng ní yōu shì jiē yú kuáng,zāng gǔ suī shū jìng liǎng wáng。
吴客漫陈豪士赋,桓侯初笑越人方。wú kè màn chén háo shì fù,huán hóu chū xiào yuè rén fāng。
名高不朽终安用,日饮无何计亦良。míng gāo bù xiǔ zhōng ān yòng,rì yǐn wú hé jì yì liáng。
独掩陈编吊兴废,窗前山雨夜浪浪。dú yǎn chén biān diào xīng fèi,chuāng qián shān yǔ yè làng làng。

和子由柳湖久涸,忽有水,开元寺山茶旧无花,今岁盛开二首

苏轼

太昊祠东铁墓西,一樽曾与子同携。tài hào cí dōng tiě mù xī,yī zūn céng yǔ zi tóng xié。
回瞻郡阁遥飞槛,北望樯竿半隐堤。huí zhān jùn gé yáo fēi kǎn,běi wàng qiáng gān bàn yǐn dī。
饭豆羹藜思两鹄,饮河噀水赖长霓。fàn dòu gēng lí sī liǎng gǔ,yǐn hé xùn shuǐ lài zhǎng ní。
如今胜事无人共,花下壶卢鸟劝提。rú jīn shèng shì wú rén gòng,huā xià hú lú niǎo quàn tí。

和子由柳湖久涸,忽有水,开元寺山茶旧无花,今岁盛开二首

苏轼

长明灯下石栏干,长共松杉守岁寒。zhǎng míng dēng xià shí lán gàn,zhǎng gòng sōng shān shǒu suì hán。
叶厚有棱犀甲健,花深少态鹤头丹。yè hòu yǒu léng xī jiǎ jiàn,huā shēn shǎo tài hè tóu dān。
久陪方丈曼陀雨,羞对先生苜蓿盘。jiǔ péi fāng zhàng màn tuó yǔ,xiū duì xiān shēng mù xu pán。
雪里盛开知有意,明年开后更谁看。xuě lǐ shèng kāi zhī yǒu yì,míng nián kāi hòu gèng shuí kàn。

和欧阳少师会老堂次韵

苏轼

一时冠盖尽严终,旧德年来岂易逢。yī shí guān gài jǐn yán zhōng,jiù dé nián lái qǐ yì féng。
闻道堂中延盖叟,定应床下拜梁松。wén dào táng zhōng yán gài sǒu,dìng yīng chuáng xià bài liáng sōng。
蠹鱼自晒闲箱箧,科斗长收古鼎钟。dù yú zì shài xián xiāng qiè,kē dòu zhǎng shōu gǔ dǐng zhōng。
我欲弃官重问道,寸筳何以得舂容。wǒ yù qì guān zhòng wèn dào,cùn tíng hé yǐ dé chōng róng。

是日宿水陆寺,寄北山清顺僧二首

苏轼

草没河堤雨暗村,寺藏修竹不知门。cǎo méi hé dī yǔ àn cūn,sì cáng xiū zhú bù zhī mén。
拾薪煮药怜僧病,扫地焚香净客魂。shí xīn zhǔ yào lián sēng bìng,sǎo dì fén xiāng jìng kè hún。
农事未休侵小雪,佛灯初上报黄昏。nóng shì wèi xiū qīn xiǎo xuě,fú dēng chū shàng bào huáng hūn。
年来渐识幽居味,思与高人对榻论。nián lái jiàn shí yōu jū wèi,sī yǔ gāo rén duì tà lùn。

是日宿水陆寺,寄北山清顺僧二首

苏轼

长嫌钟鼓聒湖山,此境萧条却自然。zhǎng xián zhōng gǔ guā hú shān,cǐ jìng xiāo tiáo què zì rán。
乞食绕村真为饱,无言对客本非禅。qǐ shí rào cūn zhēn wèi bǎo,wú yán duì kè běn fēi chán。
披榛觅路冲泥入,洗足关门听雨眠。pī zhēn mì lù chōng ní rù,xǐ zú guān mén tīng yǔ mián。
遥想后身穷贾岛,夜寒应耸作诗肩。yáo xiǎng hòu shēn qióng jiǎ dǎo,yè hán yīng sǒng zuò shī jiān。

送张轩民寺丞赴省试

苏轼

龙飞甲子尽豪英,尝喜吾犹及老成。lóng fēi jiǎ zi jǐn háo yīng,cháng xǐ wú yóu jí lǎo chéng。
人竞春兰笑秋菊,天教明月伴长庚。rén jìng chūn lán xiào qiū jú,tiān jiào míng yuè bàn zhǎng gēng。
传家各自闻诗礼,与子相逢亦弟兄。chuán jiā gè zì wén shī lǐ,yǔ zi xiāng féng yì dì xiōng。
洗眼上林看跃马,贺诗先到古宣城。xǐ yǎn shàng lín kàn yuè mǎ,hè shī xiān dào gǔ xuān chéng。

和邵同年戏赠贾收秀才三首

苏轼

倾盖相欢一笑中,从来未省马牛风。qīng gài xiāng huān yī xiào zhōng,cóng lái wèi shěng mǎ niú fēng。
卜邻尚可容三径,投社终当作两翁。bo lín shàng kě róng sān jìng,tóu shè zhōng dāng zuò liǎng wēng。
古意已将兰缉佩,招词闲咏桂生丛。gǔ yì yǐ jiāng lán jī pèi,zhāo cí xián yǒng guì shēng cóng。
此身自断天休问,白发年来渐不公。cǐ shēn zì duàn tiān xiū wèn,bái fā nián lái jiàn bù gōng。

和邵同年戏赠贾收秀才三首

苏轼

朝见新荑出旧槎,骚人孤愤苦思家。cháo jiàn xīn tí chū jiù chá,sāo rén gū fèn kǔ sī jiā。
五噫处士大穷约,三赋先生多诞夸。wǔ yī chù shì dà qióng yuē,sān fù xiān shēng duō dàn kuā。
帐外鹤鸣奁有镜,筒中钱尽案无鲑。zhàng wài hè míng lián yǒu jìng,tǒng zhōng qián jǐn àn wú guī。
玉川何日朝金阙,白昼关门守夜叉。yù chuān hé rì cháo jīn quē,bái zhòu guān mén shǒu yè chā。

和邵同年戏赠贾收秀才三首

苏轼

生涯到处似樯乌,科第无心摘颔须。shēng yá dào chù shì qiáng wū,kē dì wú xīn zhāi hàn xū。
黄帽刺船忘岁月,白衣担酒慰鳏孤。huáng mào cì chuán wàng suì yuè,bái yī dān jiǔ wèi guān gū。
狙公欺病来分栗,水伯知馋为出鲈。jū gōng qī bìng lái fēn lì,shuǐ bó zhī chán wèi chū lú。
莫向洞庭歌楚曲,烟波渺渺正愁予。mò xiàng dòng tíng gē chǔ qū,yān bō miǎo miǎo zhèng chóu yǔ。

莘老葺天庆观小园,有亭北向,道士山宗说乞名与诗

苏轼

春风欲动北风微,归雁亭边送雁归。chūn fēng yù dòng běi fēng wēi,guī yàn tíng biān sòng yàn guī。
蜀客南游家最远,吴山寒尽雪先晞。shǔ kè nán yóu jiā zuì yuǎn,wú shān hán jǐn xuě xiān xī。
扁舟去后花絮乱,五马来时宾从非。biǎn zhōu qù hòu huā xù luàn,wǔ mǎ lái shí bīn cóng fēi。
惟有道人应不忘,抱琴无语立斜晖。wéi yǒu dào rén yīng bù wàng,bào qín wú yǔ lì xié huī。

秀州报本禅院乡僧文长老方丈

苏轼

万里家山一梦中,吴音渐已变儿童。wàn lǐ jiā shān yī mèng zhōng,wú yīn jiàn yǐ biàn ér tóng。
每逢蜀叟谈终日,便觉峨眉翠扫空。měi féng shǔ sǒu tán zhōng rì,biàn jué é méi cuì sǎo kōng。
师已忘言真有道,我除搜句百无功。shī yǐ wàng yán zhēn yǒu dào,wǒ chú sōu jù bǎi wú gōng。
明年采药天台去,更欲题诗满浙东。míng nián cǎi yào tiān tái qù,gèng yù tí shī mǎn zhè dōng。

祥符寺九曲观灯

苏轼

纱笼擎烛逢门入,银叶烧香见客邀。shā lóng qíng zhú féng mén rù,yín yè shāo xiāng jiàn kè yāo。
金鼎转丹光吐夜,宝珠穿蚁闹连朝。jīn dǐng zhuǎn dān guāng tǔ yè,bǎo zhū chuān yǐ nào lián cháo。
波翻焰里元相激,鱼舞汤中不畏焦。bō fān yàn lǐ yuán xiāng jī,yú wǔ tāng zhōng bù wèi jiāo。
明日酒醒空想像,清吟半逐梦魂销。míng rì jiǔ xǐng kōng xiǎng xiàng,qīng yín bàn zhú mèng hún xiāo。