古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

《虔州八境图》八首,并引

苏轼

却从尘外望尘中,无限楼台烟雨蒙。què cóng chén wài wàng chén zhōng,wú xiàn lóu tái yān yǔ méng。
山水照人迷向背,只寻孤塔认西东。shān shuǐ zhào rén mí xiàng bèi,zhǐ xún gū tǎ rèn xī dōng。

《虔州八境图》八首,并引

苏轼

云烟缥缈郁孤台,积翠浮空雨半开。yún yān piāo miǎo yù gū tái,jī cuì fú kōng yǔ bàn kāi。
想见之罘观海市,绛宫明灭是蓬莱。xiǎng jiàn zhī fú guān hǎi shì,jiàng gōng míng miè shì péng lái。

《虔州八境图》八首,并引

苏轼

回峰乱嶂郁参差,云外高人世得知。huí fēng luàn zhàng yù cān chà,yún wài gāo rén shì dé zhī。
谁向空山弄明月,山中木客解吟诗。shuí xiàng kōng shān nòng míng yuè,shān zhōng mù kè jiě yín shī。

寒食日答李公择三绝次韵

苏轼

从来苏、李得名双,只恐全齐笑陋邦。cóng lái sū lǐ dé míng shuāng,zhǐ kǒng quán qí xiào lòu bāng。
诗似悬河供不办,故欺张籍陇头泷。shī shì xuán hé gōng bù bàn,gù qī zhāng jí lǒng tóu lóng。

寒食日答李公择三绝次韵

苏轼

簿书鼛鼓不知春,佳句相呼赖故人。bù shū gāo gǔ bù zhī chūn,jiā jù xiāng hū lài gù rén。
寒食德公方上冢,归来谁主复谁宾。hán shí dé gōng fāng shàng zhǒng,guī lái shuí zhǔ fù shuí bīn。

寒食日答李公择三绝次韵

苏轼

巡城已困尘埃眯,执扑仍遭虮虱缘。xún chéng yǐ kùn chén āi mī,zhí pū réng zāo jǐ shī yuán。
欲脱布衫携素手,试开病眼点黄连。yù tuō bù shān xié sù shǒu,shì kāi bìng yǎn diǎn huáng lián。

傅子美召公择饮,偶以病不及往,公择有诗,次韵

苏轼

樊素、阿蛮皆已出,使君应作玉筝歌。fán sù ā mán jiē yǐ chū,shǐ jūn yīng zuò yù zhēng gē。
可怜病士西窗下,一夜丹田手自摩。kě lián bìng shì xī chuāng xià,yī yè dān tián shǒu zì mó。

观子美病中作,嗟叹不足,因次韵

苏轼

百尺长松涧下摧,知君此意为谁来。bǎi chǐ zhǎng sōng jiàn xià cuī,zhī jūn cǐ yì wèi shuí lái。
霜枝半折孤根出,尚有狂风急雨催。shuāng zhī bàn zhé gū gēn chū,shàng yǒu kuáng fēng jí yǔ cuī。

闻李公择饮傅国博家大醉二首

苏轼

儿童拍手闹黄昏,应笑山公醉习园。ér tóng pāi shǒu nào huáng hūn,yīng xiào shān gōng zuì xí yuán。
纵使先生能一石,主人未肯独留髡。zòng shǐ xiān shēng néng yī shí,zhǔ rén wèi kěn dú liú kūn。

闻李公择饮傅国博家大醉二首

苏轼

不肯惺惺骑马回,玉山知为玉人颓。bù kěn xīng xīng qí mǎ huí,yù shān zhī wèi yù rén tuí。
紫云有语君知否?zǐ yún yǒu yǔ jūn zhī fǒu?
莫唤分司御史来。mò huàn fēn sī yù shǐ lái。

文与可有诗见寄云:待将一段鹅溪绢,扫取寒梢万尺长。次韵答之

苏轼

为爱鹅溪白茧光,扫残鸡距紫毫芒。wèi ài é xī bái jiǎn guāng,sǎo cán jī jù zǐ háo máng。
世间那有千寻竹,月落庭空影许长。shì jiān nà yǒu qiān xún zhú,yuè luò tíng kōng yǐng xǔ zhǎng。

次韵参寥师寄秦太虚三绝句,时秦君举进士不得

苏轼

秦郎文字固超然,汉武凭虚意欲仙。qín láng wén zì gù chāo rán,hàn wǔ píng xū yì yù xiān。
底事秋来不得解?dǐ shì qiū lái bù dé jiě?
定中试与问诸天。dìng zhōng shì yǔ wèn zhū tiān。

次韵参寥师寄秦太虚三绝句,时秦君举进士不得

苏轼

一尾追风抹万蹄,昆仑玄圃谓朝隮。yī wěi zhuī fēng mǒ wàn tí,kūn lún xuán pǔ wèi cháo jī。
回看世上无伯乐,却道盐车胜月题。huí kàn shì shàng wú bó lè,què dào yán chē shèng yuè tí。

次韵参寥师寄秦太虚三绝句,时秦君举进士不得

苏轼

得丧秋毫久已冥,不须闻此气峥嵘。dé sàng qiū háo jiǔ yǐ míng,bù xū wén cǐ qì zhēng róng。
何妨却伴参寥子,无数新诗咳唾成。hé fáng què bàn cān liáo zi,wú shù xīn shī ké tuò chéng。

送蜀人张师厚赴殿试二首

苏轼

忘归不觉鬓毛斑,好事乡人尚往还。wàng guī bù jué bìn máo bān,hǎo shì xiāng rén shàng wǎng hái。
断岭不遮西望眼,送君直过楚王山。duàn lǐng bù zhē xī wàng yǎn,sòng jūn zhí guò chǔ wáng shān。