古诗词

咏怪石

苏轼

家有粗险石,植之疏竹轩。jiā yǒu cū xiǎn shí,zhí zhī shū zhú xuān。
人皆喜寻玩,吾独思弃捐。rén jiē xǐ xún wán,wú dú sī qì juān。
以其无所用,晓夕空崭然。yǐ qí wú suǒ yòng,xiǎo xī kōng zhǎn rán。
砧础则甲斮,砥砚乃枯顽。zhēn chǔ zé jiǎ cuò,dǐ yàn nǎi kū wán。
于缴不可碆,以碑不可镌。yú jiǎo bù kě bō,yǐ bēi bù kě juān。
凡此六用无一取,令人争免长物观。fán cǐ liù yòng wú yī qǔ,lìng rén zhēng miǎn zhǎng wù guān。
谁知兹石本灵怪,忽从梦中至吾前。shuí zhī zī shí běn líng guài,hū cóng mèng zhōng zhì wú qián。
初来若奇鬼,肩股何孱颜。chū lái ruò qí guǐ,jiān gǔ hé càn yán。
渐闻䃔䃧声,久乃辨其言。jiàn wén hóng lóng shēng,jiǔ nǎi biàn qí yán。
云:「我石之精,愤子辱我欲一宣。yún wǒ shí zhī jīng,fèn zi rǔ wǒ yù yī xuān。
天地之生我,族类广且蕃。tiān dì zhī shēng wǒ,zú lèi guǎng qiě fān。
子向所称用者六,星罗雹布盈溪山。zi xiàng suǒ chēng yòng zhě liù,xīng luó báo bù yíng xī shān。
伤残破碎为世役,虽有小用乌足贤。shāng cán pò suì wèi shì yì,suī yǒu xiǎo yòng wū zú xián。
如我之徒亦甚寡,往往挂名经史间。rú wǒ zhī tú yì shén guǎ,wǎng wǎng guà míng jīng shǐ jiān。
居海岱者充禹贡,雅与铅松相差肩。jū hǎi dài zhě chōng yǔ gòng,yǎ yǔ qiān sōng xiāng chà jiān。
处魏榆者白昼语,意欲警惧骄君悛。chù wèi yú zhě bái zhòu yǔ,yì yù jǐng jù jiāo jūn quān。
或在骊山拒强秦,万牛汗喘力莫牵。huò zài lí shān jù qiáng qín,wàn niú hàn chuǎn lì mò qiān。
或从扬州感卢老,代我问答多雄篇。huò cóng yáng zhōu gǎn lú lǎo,dài wǒ wèn dá duō xióng piān。
子今我得岂无益,震霆凛霜我不迁。zi jīn wǒ dé qǐ wú yì,zhèn tíng lǐn shuāng wǒ bù qiān。
雕不加文磨不莹,子盍节概如我坚。diāo bù jiā wén mó bù yíng,zi hé jié gài rú wǒ jiān。
以是赠子岂不伟,何必责我区区焉。yǐ shì zèng zi qǐ bù wěi,hé bì zé wǒ qū qū yān。
」吾闻石言愧且谢,丑状歘去不可攀。wú wén shí yán kuì qiě xiè,chǒu zhuàng chuā qù bù kě pān。
骇然觉坐想其语,勉书此诗席之端。hài rán jué zuò xiǎng qí yǔ,miǎn shū cǐ shī xí zhī duān。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

菩萨蛮·夏景回文

苏轼

火云凝汗挥珠颗,颗珠挥汗凝云火。huǒ yún níng hàn huī zhū kē,kē zhū huī hàn níng yún huǒ。
琼暖碧纱轻,轻纱碧暖琼。qióng nuǎn bì shā qīng,qīng shā bì nuǎn qióng。
晕腮嫌枕印,印枕嫌腮晕。yūn sāi xián zhěn yìn,yìn zhěn xián sāi yūn。
闲照晚妆残,残妆晚照闲。xián zhào wǎn zhuāng cán,cán zhuāng wǎn zhào xián。

菩萨蛮·红梅赠别

苏轼

峤南江浅红梅小,小梅红浅江南峤。jiào nán jiāng qiǎn hóng méi xiǎo,xiǎo méi hóng qiǎn jiāng nán jiào。
窥我向疏篱,篱疏向我窥。kuī wǒ xiàng shū lí,lí shū xiàng wǒ kuī。
老人行即到,到即行人老。lǎo rén xíng jí dào,dào jí xíng rén lǎo。
离别惜残枝,枝残惜别离。lí bié xī cán zhī,zhī cán xī bié lí。

菩萨蛮·四时闺怨回文,效刘十五贡父体

苏轼

翠鬟斜幔云垂耳,耳垂云幔斜鬟翠。cuì huán xié màn yún chuí ěr,ěr chuí yún màn xié huán cuì。
春晚睡昏昏,昏昏睡晚春。chūn wǎn shuì hūn hūn,hūn hūn shuì wǎn chūn。
细花梨雪坠,坠雪梨花细。xì huā lí xuě zhuì,zhuì xuě lí huā xì。
颦浅念谁人,人谁念浅颦。pín qiǎn niàn shuí rén,rén shuí niàn qiǎn pín。

菩萨蛮·回文秋闺怨

苏轼

井桐双照新妆冷,冷妆新照双桐井。jǐng tóng shuāng zhào xīn zhuāng lěng,lěng zhuāng xīn zhào shuāng tóng jǐng。
羞对井花愁,愁花井对羞。xiū duì jǐng huā chóu,chóu huā jǐng duì xiū。
影孤怜夜永,永夜怜孤影。yǐng gū lián yè yǒng,yǒng yè lián gū yǐng。
楼上不宜秋,秋宜不上楼。lóu shàng bù yí qiū,qiū yí bù shàng lóu。

菩萨蛮·回文冬闺怨

苏轼

雪花飞暖融香颊,颊香融暖飞花雪。xuě huā fēi nuǎn róng xiāng jiá,jiá xiāng róng nuǎn fēi huā xuě。
欺雪任单衣,衣单任雪欺。qī xuě rèn dān yī,yī dān rèn xuě qī。
别时梅子结,结子梅时别。bié shí méi zi jié,jié zi méi shí bié。
归恨不开迟,迟开不恨归。guī hèn bù kāi chí,chí kāi bù hèn guī。

导引·奉安神宗皇帝御容赴景灵宫

苏轼

帝城父老,三岁望尧心。dì chéng fù lǎo,sān suì wàng yáo xīn。
天远玉楼深。tiān yuǎn yù lóu shēn。
龙颜仿佛笙箫远,肠断属车音。lóng yán fǎng fú shēng xiāo yuǎn,cháng duàn shǔ chē yīn。
离宫春色琐瑶林。lí gōng chūn sè suǒ yáo lín。
云阙海沈沈。yún quē hǎi shěn shěn。
遗民犹唱当时曲,秋雁起汾阴。yí mín yóu chàng dāng shí qū,qiū yàn qǐ fén yīn。

奉安导引·歌词

苏轼

经文纬武,十有九年中。jīng wén wěi wǔ,shí yǒu jiǔ nián zhōng。
遗烈震羌戎。yí liè zhèn qiāng róng。
渭桥夹道千君长,犹是建元功。wèi qiáo jiā dào qiān jūn zhǎng,yóu shì jiàn yuán gōng。
西瞻温洛与神嵩。xī zhān wēn luò yǔ shén sōng。
莲宇照琼宫。lián yǔ zhào qióng gōng。
人间俯仰成今古,流泽自无穷。rén jiān fǔ yǎng chéng jīn gǔ,liú zé zì wú qióng。

失调名

苏轼

高安更过几重山。gāo ān gèng guò jǐ zhòng shān。

失调名

苏轼

过湖摧手屡沾襟。guò hú cuī shǒu lǚ zhān jīn。

失调名

苏轼

谁教幽梦里,插他花。shuí jiào yōu mèng lǐ,chā tā huā。

菩萨蛮·湿云不动溪桥冷

苏轼

湿云不动溪桥冷。shī yún bù dòng xī qiáo lěng。
嫩寒初透东风影。nèn hán chū tòu dōng fēng yǐng。
桥下水声长。qiáo xià shuǐ shēng zhǎng。
一枝和月香。yī zhī hé yuè xiāng。
人怜花似旧。rén lián huā shì jiù。
花比人应瘦。huā bǐ rén yīng shòu。
莫凭小栏干。mò píng xiǎo lán gàn。
夜深花正寒。yè shēn huā zhèng hán。

踏青游

苏轼

攺火初晴,绿遍禁池芳草。yǐ huǒ chū qíng,lǜ biàn jìn chí fāng cǎo。
斗锦绣、火城驰道。dòu jǐn xiù huǒ chéng chí dào。
踏青游,拾翠惜,袜罗弓小。tà qīng yóu,shí cuì xī,wà luó gōng xiǎo。
莲步袅。lián bù niǎo。
腰支佩兰经妙。yāo zhī pèi lán jīng miào。
行过上林春好。xíng guò shàng lín chūn hǎo。
今困天涯,何限旧情相恼。jīn kùn tiān yá,hé xiàn jiù qíng xiāng nǎo。
念摇落、玉京寒早。niàn yáo luò yù jīng hán zǎo。
任刘郎、目断蓬山难到。rèn liú láng mù duàn péng shān nán dào。
仙梦杳。xiān mèng yǎo。
良宵又过了。liáng xiāo yòu guò le。
楼台万家清晓。lóu tái wàn jiā qīng xiǎo。

阮郎归·茶词

苏轼

歌停檀板舞停鸾。gē tíng tán bǎn wǔ tíng luán。
高阳饮兴阑。gāo yáng yǐn xīng lán。
兽烟喷尽玉壶乾。shòu yān pēn jǐn yù hú qián。
香分小凤团。xiāng fēn xiǎo fèng tuán。
雪浪浅,露珠圆。xuě làng qiǎn,lù zhū yuán。
捧瓯春笋寒。pěng ōu chūn sǔn hán。
绛纱笼下跃金鞍。jiàng shā lóng xià yuè jīn ān。
归时人倚栏。guī shí rén yǐ lán。

失调名·上元词

苏轼

拚沉醉、金荷须满。pàn chén zuì jīn hé xū mǎn。
怕年年此际,催归禁籞,待黄柑宴。pà nián nián cǐ jì,cuī guī jìn yù,dài huáng gān yàn。

踏莎行

苏轼

山秀芙蓉,溪明罨画。shān xiù fú róng,xī míng yǎn huà。
真游洞穴沧波下。zhēn yóu dòng xué cāng bō xià。
临风慨想斩蛟灵。lín fēng kǎi xiǎng zhǎn jiāo líng。
长桥千载犹横跨。zhǎng qiáo qiān zài yóu héng kuà。
解佩投簪,求田问舍。jiě pèi tóu zān,qiú tián wèn shě。
黄鸡白酒渔樵社。huáng jī bái jiǔ yú qiáo shè。
元龙非复少时豪,耳根洗尽功名话。yuán lóng fēi fù shǎo shí háo,ěr gēn xǐ jǐn gōng míng huà。