古诗词

咏怪石

苏轼

家有粗险石,植之疏竹轩。jiā yǒu cū xiǎn shí,zhí zhī shū zhú xuān。
人皆喜寻玩,吾独思弃捐。rén jiē xǐ xún wán,wú dú sī qì juān。
以其无所用,晓夕空崭然。yǐ qí wú suǒ yòng,xiǎo xī kōng zhǎn rán。
砧础则甲斮,砥砚乃枯顽。zhēn chǔ zé jiǎ cuò,dǐ yàn nǎi kū wán。
于缴不可碆,以碑不可镌。yú jiǎo bù kě bō,yǐ bēi bù kě juān。
凡此六用无一取,令人争免长物观。fán cǐ liù yòng wú yī qǔ,lìng rén zhēng miǎn zhǎng wù guān。
谁知兹石本灵怪,忽从梦中至吾前。shuí zhī zī shí běn líng guài,hū cóng mèng zhōng zhì wú qián。
初来若奇鬼,肩股何孱颜。chū lái ruò qí guǐ,jiān gǔ hé càn yán。
渐闻䃔䃧声,久乃辨其言。jiàn wén hóng lóng shēng,jiǔ nǎi biàn qí yán。
云:「我石之精,愤子辱我欲一宣。yún wǒ shí zhī jīng,fèn zi rǔ wǒ yù yī xuān。
天地之生我,族类广且蕃。tiān dì zhī shēng wǒ,zú lèi guǎng qiě fān。
子向所称用者六,星罗雹布盈溪山。zi xiàng suǒ chēng yòng zhě liù,xīng luó báo bù yíng xī shān。
伤残破碎为世役,虽有小用乌足贤。shāng cán pò suì wèi shì yì,suī yǒu xiǎo yòng wū zú xián。
如我之徒亦甚寡,往往挂名经史间。rú wǒ zhī tú yì shén guǎ,wǎng wǎng guà míng jīng shǐ jiān。
居海岱者充禹贡,雅与铅松相差肩。jū hǎi dài zhě chōng yǔ gòng,yǎ yǔ qiān sōng xiāng chà jiān。
处魏榆者白昼语,意欲警惧骄君悛。chù wèi yú zhě bái zhòu yǔ,yì yù jǐng jù jiāo jūn quān。
或在骊山拒强秦,万牛汗喘力莫牵。huò zài lí shān jù qiáng qín,wàn niú hàn chuǎn lì mò qiān。
或从扬州感卢老,代我问答多雄篇。huò cóng yáng zhōu gǎn lú lǎo,dài wǒ wèn dá duō xióng piān。
子今我得岂无益,震霆凛霜我不迁。zi jīn wǒ dé qǐ wú yì,zhèn tíng lǐn shuāng wǒ bù qiān。
雕不加文磨不莹,子盍节概如我坚。diāo bù jiā wén mó bù yíng,zi hé jié gài rú wǒ jiān。
以是赠子岂不伟,何必责我区区焉。yǐ shì zèng zi qǐ bù wěi,hé bì zé wǒ qū qū yān。
」吾闻石言愧且谢,丑状歘去不可攀。wú wén shí yán kuì qiě xiè,chǒu zhuàng chuā qù bù kě pān。
骇然觉坐想其语,勉书此诗席之端。hài rán jué zuò xiǎng qí yǔ,miǎn shū cǐ shī xí zhī duān。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

万松亭,并叙

苏轼

十年栽种百年规,好德无人助我仪。shí nián zāi zhǒng bǎi nián guī,hǎo dé wú rén zhù wǒ yí。
县令若同仓庾氏,亭松应长子孙枝。xiàn lìng ruò tóng cāng yǔ shì,tíng sōng yīng zhǎng zi sūn zhī。
天公不救斧斤厄,野火解怜冰雪姿。tiān gōng bù jiù fǔ jīn è,yě huǒ jiě lián bīng xuě zī。
为问几株能合抱,殷勤记取《角弓》诗。wèi wèn jǐ zhū néng hé bào,yīn qín jì qǔ jiǎo gōng shī。

张先生,并叙

苏轼

熟视空堂竟不言,故应知我未天全。shú shì kōng táng jìng bù yán,gù yīng zhī wǒ wèi tiān quán。
肯来传舍人皆说,能致先生子亦贤。kěn lái chuán shě rén jiē shuō,néng zhì xiān shēng zi yì xián。
脱屣不妨眠粪屋,流澌争看浴冰川。tuō xǐ bù fáng mián fèn wū,liú sī zhēng kàn yù bīng chuān。
士廉岂识桃椎妙,妄意称量未必然。shì lián qǐ shí táo chuí miào,wàng yì chēng liàng wèi bì rán。

初到黄州

苏轼

自笑平生为口忙,老来事业转荒唐。zì xiào píng shēng wèi kǒu máng,lǎo lái shì yè zhuǎn huāng táng。
长江绕郭知鱼美,好竹连山觉笋香。zhǎng jiāng rào guō zhī yú měi,hǎo zhú lián shān jué sǔn xiāng。
逐客不妨员外置,诗人例作水曹郎。zhú kè bù fáng yuán wài zhì,shī rén lì zuò shuǐ cáo láng。
只惭无补丝毫事,尚费官家压酒囊。zhǐ cán wú bǔ sī háo shì,shàng fèi guān jiā yā jiǔ náng。

今年正月十四日,与子由别于陈州,五月,子由复至齐安,以诗迎之

苏轼

惊尘急雪满貂裘,泪洒东风别宛丘。jīng chén jí xuě mǎn diāo qiú,lèi sǎ dōng fēng bié wǎn qiū。
又向邯郸枕中见,却来云梦泽南州。yòu xiàng hán dān zhěn zhōng jiàn,què lái yún mèng zé nán zhōu。
暌离动作三年计,牵挽当为十日留。kuí lí dòng zuò sān nián jì,qiān wǎn dāng wèi shí rì liú。
早晚青山映黄发,相看万事一时休。zǎo wǎn qīng shān yìng huáng fā,xiāng kàn wàn shì yī shí xiū。

次韵答子由

苏轼

平生弱羽寄冲风,此去归飞识所从。píng shēng ruò yǔ jì chōng fēng,cǐ qù guī fēi shí suǒ cóng。
好语似珠穿一一,妄心如膜退重重。hǎo yǔ shì zhū chuān yī yī,wàng xīn rú mó tuì zhòng zhòng。
山僧有味宁知子,泷吏无言只笑侬。shān sēng yǒu wèi níng zhī zi,lóng lì wú yán zhǐ xiào nóng。
尚有读书清净业,未容春睡敌千钟。shàng yǒu dú shū qīng jìng yè,wèi róng chūn shuì dí qiān zhōng。

观张师正所蓄辰砂

苏轼

将军结发战蛮溪,箧有殊珍胜象犀。jiāng jūn jié fā zhàn mán xī,qiè yǒu shū zhēn shèng xiàng xī。
漫说玉床收箭镞,何曾金鼎识刀圭。màn shuō yù chuáng shōu jiàn zú,hé céng jīn dǐng shí dāo guī。
近闻猛士收丹穴,欲助君王铸袅蹄。jìn wén měng shì shōu dān xué,yù zhù jūn wáng zhù niǎo tí。
多少空岩人不见,自随初日吐虹蜺。duō shǎo kōng yán rén bù jiàn,zì suí chū rì tǔ hóng ní。

正月二十日,往岐亭,郡人潘、古、郭、三人送余于女王城东禅庄院

苏轼

十日春寒不出门,不知江柳已摇村。shí rì chūn hán bù chū mén,bù zhī jiāng liǔ yǐ yáo cūn。
稍闻决决流冰谷,尽放青青没烧痕。shāo wén jué jué liú bīng gǔ,jǐn fàng qīng qīng méi shāo hén。
数亩荒园留我住,半瓶浊酒待君温。shù mǔ huāng yuán liú wǒ zhù,bàn píng zhuó jiǔ dài jūn wēn。
去年今日关山路,细雨梅花正断魂。qù nián jīn rì guān shān lù,xì yǔ méi huā zhèng duàn hún。

岐亭道上见梅花,戏赠季常

苏轼

蕙死兰枯菊亦摧,返魂香入岭头梅。huì sǐ lán kū jú yì cuī,fǎn hún xiāng rù lǐng tóu méi。
数枝残绿风吹尽,一点芳心雀啅开。shù zhī cán lǜ fēng chuī jǐn,yī diǎn fāng xīn què zhuó kāi。
野店初尝竹叶酒,江云欲落豆秸灰。yě diàn chū cháng zhú yè jiǔ,jiāng yún yù luò dòu jiē huī。
行当更向钗头见,病起乌云正作堆。xíng dāng gèng xiàng chāi tóu jiàn,bìng qǐ wū yún zhèng zuò duī。

与潘三失解后饮酒

苏轼

千金敝帚人谁买,半额蛾眉世所妍。qiān jīn bì zhǒu rén shuí mǎi,bàn é é méi shì suǒ yán。
顾我自为都眊氉,怜君欲斗小婵娟。gù wǒ zì wèi dōu mào sào,lián jūn yù dòu xiǎo chán juān。
青云岂易量他日,黄菊犹应似去年。qīng yún qǐ yì liàng tā rì,huáng jú yóu yīng shì qù nián。
醉里未知谁得丧,满江风月不论钱。zuì lǐ wèi zhī shuí dé sàng,mǎn jiāng fēng yuè bù lùn qián。

太守徐君猷、通守孟亨之,皆不饮酒,以诗戏之

苏轼

孟嘉嗜酒桓温笑,徐邈狂言孟德疑。mèng jiā shì jiǔ huán wēn xiào,xú miǎo kuáng yán mèng dé yí。
公独未知其趣尔,臣今时复一中之。gōng dú wèi zhī qí qù ěr,chén jīn shí fù yī zhōng zhī。
风流自有高人识,通介宁随薄俗移。fēng liú zì yǒu gāo rén shí,tōng jiè níng suí báo sú yí。
二子有灵应抚掌,吾孙还有独醒时。èr zi yǒu líng yīng fǔ zhǎng,wú sūn hái yǒu dú xǐng shí。

乐全先生生日,以铁拄杖为寿,二首

苏轼

先生真是地行仙,住世因循五百年。xiān shēng zhēn shì dì xíng xiān,zhù shì yīn xún wǔ bǎi nián。
每向铜人话畴昔,故教铁杖斗清坚。měi xiàng tóng rén huà chóu xī,gù jiào tiě zhàng dòu qīng jiān。
入怀冰雪生秋思,倚壁蛟龙护昼眠。rù huái bīng xuě shēng qiū sī,yǐ bì jiāo lóng hù zhòu mián。
遥想人天会方丈,众中惊倒野狐禅。yáo xiǎng rén tiān huì fāng zhàng,zhòng zhōng jīng dào yě hú chán。

乐全先生生日,以铁拄杖为寿,二首

苏轼

二年相伴影随身,踏遍江湖草木春。èr nián xiāng bàn yǐng suí shēn,tà biàn jiāng hú cǎo mù chūn。
擿石旧痕犹在眼,闭门高节欲生鳞。tī shí jiù hén yóu zài yǎn,bì mén gāo jié yù shēng lín。
畏途自卫真无敌,捷径争先却累人。wèi tú zì wèi zhēn wú dí,jié jìng zhēng xiān què lèi rén。
远寄知公不嫌重,笔端犹自斡千钧。yuǎn jì zhī gōng bù xián zhòng,bǐ duān yóu zì wò qiān jūn。

闻洮西捷报

苏轼

汉家将军一丈佛,诏赐天池八尺龙。hàn jiā jiāng jūn yī zhàng fú,zhào cì tiān chí bā chǐ lóng。
露布朝驰玉关塞,捷烽夜到甘泉宫。lù bù cháo chí yù guān sāi,jié fēng yè dào gān quán gōng。
似闻指挥筑上郡,已觉谈笑无西戎。shì wén zhǐ huī zhù shàng jùn,yǐ jué tán xiào wú xī róng。
放臣不见天颜喜,但惊草木回春容。fàng chén bù jiàn tiān yán xǐ,dàn jīng cǎo mù huí chūn róng。

送牛尾狸与徐使君

苏轼

风卷飞花自入帷,一樽遥想破愁眉。fēng juǎn fēi huā zì rù wéi,yī zūn yáo xiǎng pò chóu méi。
泥深厌听鸡头鹘,酒浅欣尝牛尾狸。ní shēn yàn tīng jī tóu gǔ,jiǔ qiǎn xīn cháng niú wěi lí。
通印子鱼犹带骨,披绵黄雀漫多脂。tōng yìn zi yú yóu dài gǔ,pī mián huáng què màn duō zhī。
殷勤送去烦纤手,为我磨刀削玉肌。yīn qín sòng qù fán xiān shǒu,wèi wǒ mó dāo xuē yù jī。

雪后到乾明寺遂宿

苏轼

门外山光马亦惊,陛前屐齿我先行。mén wài shān guāng mǎ yì jīng,bì qián jī chǐ wǒ xiān xíng。
风花误入长春苑,云月长临不夜城。fēng huā wù rù zhǎng chūn yuàn,yún yuè zhǎng lín bù yè chéng。
未许牛羊伤至洁,且看鸦鹊弄新晴。wèi xǔ niú yáng shāng zhì jié,qiě kàn yā què nòng xīn qíng。
更须携被留僧榻,待听摧檐泻竹声。gèng xū xié bèi liú sēng tà,dài tīng cuī yán xiè zhú shēng。