古诗词

咏怪石

苏轼

家有粗险石,植之疏竹轩。jiā yǒu cū xiǎn shí,zhí zhī shū zhú xuān。
人皆喜寻玩,吾独思弃捐。rén jiē xǐ xún wán,wú dú sī qì juān。
以其无所用,晓夕空崭然。yǐ qí wú suǒ yòng,xiǎo xī kōng zhǎn rán。
砧础则甲斮,砥砚乃枯顽。zhēn chǔ zé jiǎ cuò,dǐ yàn nǎi kū wán。
于缴不可碆,以碑不可镌。yú jiǎo bù kě bō,yǐ bēi bù kě juān。
凡此六用无一取,令人争免长物观。fán cǐ liù yòng wú yī qǔ,lìng rén zhēng miǎn zhǎng wù guān。
谁知兹石本灵怪,忽从梦中至吾前。shuí zhī zī shí běn líng guài,hū cóng mèng zhōng zhì wú qián。
初来若奇鬼,肩股何孱颜。chū lái ruò qí guǐ,jiān gǔ hé càn yán。
渐闻䃔䃧声,久乃辨其言。jiàn wén hóng lóng shēng,jiǔ nǎi biàn qí yán。
云:「我石之精,愤子辱我欲一宣。yún wǒ shí zhī jīng,fèn zi rǔ wǒ yù yī xuān。
天地之生我,族类广且蕃。tiān dì zhī shēng wǒ,zú lèi guǎng qiě fān。
子向所称用者六,星罗雹布盈溪山。zi xiàng suǒ chēng yòng zhě liù,xīng luó báo bù yíng xī shān。
伤残破碎为世役,虽有小用乌足贤。shāng cán pò suì wèi shì yì,suī yǒu xiǎo yòng wū zú xián。
如我之徒亦甚寡,往往挂名经史间。rú wǒ zhī tú yì shén guǎ,wǎng wǎng guà míng jīng shǐ jiān。
居海岱者充禹贡,雅与铅松相差肩。jū hǎi dài zhě chōng yǔ gòng,yǎ yǔ qiān sōng xiāng chà jiān。
处魏榆者白昼语,意欲警惧骄君悛。chù wèi yú zhě bái zhòu yǔ,yì yù jǐng jù jiāo jūn quān。
或在骊山拒强秦,万牛汗喘力莫牵。huò zài lí shān jù qiáng qín,wàn niú hàn chuǎn lì mò qiān。
或从扬州感卢老,代我问答多雄篇。huò cóng yáng zhōu gǎn lú lǎo,dài wǒ wèn dá duō xióng piān。
子今我得岂无益,震霆凛霜我不迁。zi jīn wǒ dé qǐ wú yì,zhèn tíng lǐn shuāng wǒ bù qiān。
雕不加文磨不莹,子盍节概如我坚。diāo bù jiā wén mó bù yíng,zi hé jié gài rú wǒ jiān。
以是赠子岂不伟,何必责我区区焉。yǐ shì zèng zi qǐ bù wěi,hé bì zé wǒ qū qū yān。
」吾闻石言愧且谢,丑状歘去不可攀。wú wén shí yán kuì qiě xiè,chǒu zhuàng chuā qù bù kě pān。
骇然觉坐想其语,勉书此诗席之端。hài rán jué zuò xiǎng qí yǔ,miǎn shū cǐ shī xí zhī duān。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

上元夜过赴儋守召,独坐有感

苏轼

使君置酒莫相违,守舍何妨独掩扉。shǐ jūn zhì jiǔ mò xiāng wéi,shǒu shě hé fáng dú yǎn fēi。
静看月窗盘蜥蜴,卧闻风幔落伊威。jìng kàn yuè chuāng pán xī yì,wò wén fēng màn luò yī wēi。
灯花结尽吾犹梦,香篆消时汝欲归。dēng huā jié jǐn wú yóu mèng,xiāng zhuàn xiāo shí rǔ yù guī。
搔首凄凉十年事,传柑归遗满朝衣。sāo shǒu qī liáng shí nián shì,chuán gān guī yí mǎn cháo yī。

海南人不作寒食,而以上巳上冢。予携一瓢酒,寻诸生,皆出矣。独老符秀才在,因与饮,至醉。符盖儋人之安贫守静者也

苏轼

老鸦衔肉纸飞灰,万里家山安在哉!lǎo yā xián ròu zhǐ fēi huī,wàn lǐ jiā shān ān zài zāi!
苍耳林中太白过,鹿门山下德公回。cāng ěr lín zhōng tài bái guò,lù mén shān xià dé gōng huí。
管宁投老终归去,王式当年本不来。guǎn níng tóu lǎo zhōng guī qù,wáng shì dāng nián běn bù lái。
记取城南上巳日,木棉花落刺桐开。jì qǔ chéng nán shàng sì rì,mù mián huā luò cì tóng kāi。

追和戊寅岁上元

苏轼

春鸿社燕巧相违,白鹤峰头白板扉。chūn hóng shè yàn qiǎo xiāng wéi,bái hè fēng tóu bái bǎn fēi。
石建方欣洗牏厕,姜庞不解叹蟏蝛。shí jiàn fāng xīn xǐ yú cè,jiāng páng bù jiě tàn xiāo wēi。
一龛京口嗟春梦,万炬钱塘忆夜归。yī kān jīng kǒu jiē chūn mèng,wàn jù qián táng yì yè guī。
合浦卖珠无复有,当年笑我泣牛衣。hé pǔ mài zhū wú fù yǒu,dāng nián xiào wǒ qì niú yī。

庚辰岁人日作,时闻黄河已复北流,老臣旧数论此,今斯言乃验

苏轼

老去仍栖隔海村,梦中时见作诗孙。lǎo qù réng qī gé hǎi cūn,mèng zhōng shí jiàn zuò shī sūn。
天涯已惯逢人日,归路犹欣过鬼门。tiān yá yǐ guàn féng rén rì,guī lù yóu xīn guò guǐ mén。
三策已应思贾让,孤忠终未赦虞翻。sān cè yǐ yīng sī jiǎ ràng,gū zhōng zhōng wèi shè yú fān。
典衣剩买河源米,屈指新篘作上元。diǎn yī shèng mǎi hé yuán mǐ,qū zhǐ xīn chōu zuò shàng yuán。

庚辰岁人日作,时闻黄河已复北流,老臣旧数论此,今斯言乃验

苏轼

不用长愁挂月村,槟榔生子竹生孙。bù yòng zhǎng chóu guà yuè cūn,bīn láng shēng zi zhú shēng sūn。
新巢语燕还窥砚,旧雨来人不到门。xīn cháo yǔ yàn hái kuī yàn,jiù yǔ lái rén bù dào mén。
春水芦根看鹤立,夕阳枫叶见鸦翻。chūn shuǐ lú gēn kàn hè lì,xī yáng fēng yè jiàn yā fān。
此生念念随泡影,莫认家山作本元。cǐ shēng niàn niàn suí pào yǐng,mò rèn jiā shān zuò běn yuán。

庚辰岁正月十二日,天门冬酒熟,予自漉之,且漉且尝,遂以大醉,二首

苏轼

自拨床头一瓮云,幽人先已醉浓芬。zì bō chuáng tóu yī wèng yún,yōu rén xiān yǐ zuì nóng fēn。
天门冬熟新年喜,曲米春香并舍闻。tiān mén dōng shú xīn nián xǐ,qū mǐ chūn xiāng bìng shě wén。
菜圃渐疏花漠漠,竹扉斜掩雨纷纷。cài pǔ jiàn shū huā mò mò,zhú fēi xié yǎn yǔ fēn fēn。
拥裘睡觉知何处,吹面东风散缬纹。yōng qiú shuì jué zhī hé chù,chuī miàn dōng fēng sàn xié wén。

汲江煎茶

苏轼

活水还须活火烹,自临钓石取深清。huó shuǐ hái xū huó huǒ pēng,zì lín diào shí qǔ shēn qīng。
大瓢贮月归春瓮,小杓分江入夜瓶。dà piáo zhù yuè guī chūn wèng,xiǎo biāo fēn jiāng rù yè píng。
雪乳已翻煎处脚,松风忽作泻时声。xuě rǔ yǐ fān jiān chù jiǎo,sōng fēng hū zuò xiè shí shēng。
枯肠未易禁三碗,坐听荒城长短更。kū cháng wèi yì jìn sān wǎn,zuò tīng huāng chéng zhǎng duǎn gèng。

六月二十日夜渡海

苏轼

参横斗转欲三更,苦雨终风也解晴。cān héng dòu zhuǎn yù sān gèng,kǔ yǔ zhōng fēng yě jiě qíng。
云散月明谁点缀,天容海色本澄清。yún sàn yuè míng shuí diǎn zhuì,tiān róng hǎi sè běn chéng qīng。
空余鲁叟乘桴意,粗识轩辕奏乐声。kōng yú lǔ sǒu chéng fú yì,cū shí xuān yuán zòu lè shēng。
九死南荒吾不恨,兹游奇绝冠平生。jiǔ sǐ nán huāng wú bù hèn,zī yóu qí jué guān píng shēng。

次韵王郁林

苏轼

晚途流落不堪言,海上春泥手自翻。wǎn tú liú luò bù kān yán,hǎi shàng chūn ní shǒu zì fān。
汉使节空馀皓首,故侯瓜在有颓垣。hàn shǐ jié kōng yú hào shǒu,gù hóu guā zài yǒu tuí yuán。
平生多难非天意,此去残年尽主恩。píng shēng duō nán fēi tiān yì,cǐ qù cán nián jǐn zhǔ ēn。
误辱使君相抆拭,宁闻老鹤更乘轩。wù rǔ shǐ jūn xiāng wěn shì,níng wén lǎo hè gèng chéng xuān。

送鲜于都曹归蜀灌口旧居

苏轼

籋尽霜须照碧铜,依然春雪在长松。niè jǐn shuāng xū zhào bì tóng,yī rán chūn xuě zài zhǎng sōng。
朝行犀浦催收芋,夜渡绳桥看伏龙。cháo xíng xī pǔ cuī shōu yù,yè dù shéng qiáo kàn fú lóng。
莫叹倦游无驷马,要将老健敌千钟。mò tàn juàn yóu wú sì mǎ,yào jiāng lǎo jiàn dí qiān zhōng。
子云三世惟身在,为向西南说病容。zi yún sān shì wéi shēn zài,wèi xiàng xī nán shuō bìng róng。

送邵道士彦肃还都峤

苏轼

乞得纷纷扰扰身,结茅都峤与仙邻。qǐ dé fēn fēn rǎo rǎo shēn,jié máo dōu jiào yǔ xiān lín。
少而寡欲颜常好,老不求名语益真。shǎo ér guǎ yù yán cháng hǎo,lǎo bù qiú míng yǔ yì zhēn。
许迈有妻还学道,陶潜无酒亦从人。xǔ mài yǒu qī hái xué dào,táo qián wú jiǔ yì cóng rén。
相随十日还归去,万劫清游结此因。xiāng suí shí rì hái guī qù,wàn jié qīng yóu jié cǐ yīn。

昔在九江,与苏伯固唱和。其略曰:「我梦扁舟浮震泽,雪浪横空千顷白。觉来满眼是庐山,倚天无数开青壁。」盖实梦也。昨日又梦伯固手持乳香婴儿

苏轼

扁舟震泽定何时,满眼庐山觉又非。biǎn zhōu zhèn zé dìng hé shí,mǎn yǎn lú shān jué yòu fēi。
春草池塘惠连梦,上林鸿雁子卿归。chūn cǎo chí táng huì lián mèng,shàng lín hóng yàn zi qīng guī。
水香知是曹溪口,眼净同看古佛衣。shuǐ xiāng zhī shì cáo xī kǒu,yǎn jìng tóng kàn gǔ fú yī。
不向南华结香火,此生何处是真依。bù xiàng nán huá jié xiāng huǒ,cǐ shēng hé chù shì zhēn yī。

次韵郑介夫二首

苏轼

一落泥途迹愈深,尺薪如桂米如金。yī luò ní tú jì yù shēn,chǐ xīn rú guì mǐ rú jīn。
长庚到晓空陪月,太岁今年合守心。zhǎng gēng dào xiǎo kōng péi yuè,tài suì jīn nián hé shǒu xīn。
相与啮毡持汉节,何妨振履出商音。xiāng yǔ niè zhān chí hàn jié,hé fáng zhèn lǚ chū shāng yīn。
孤云倦鸟空来往,自要闲飞不作霖。gū yún juàn niǎo kōng lái wǎng,zì yào xián fēi bù zuò lín。

次韵郑介夫二首

苏轼

一生忧患萃残年,心似惊蚕未易眠。yī shēng yōu huàn cuì cán nián,xīn shì jīng cán wèi yì mián。
海上偶来期汗漫,苇间犹得见延缘。hǎi shàng ǒu lái qī hàn màn,wěi jiān yóu dé jiàn yán yuán。
良医自要经三折,老将何妨败两甄。liáng yī zì yào jīng sān zhé,lǎo jiāng hé fáng bài liǎng zhēn。
收取桑榆种梨枣,祝君眉寿似增川。shōu qǔ sāng yú zhǒng lí zǎo,zhù jūn méi shòu shì zēng chuān。

次韵韶守狄大夫见赠二首

苏轼

华发萧萧老遂良,一身萍挂海中央。huá fā xiāo xiāo lǎo suì liáng,yī shēn píng guà hǎi zhōng yāng。
无钱种菜为家业,有病安心是药方。wú qián zhǒng cài wèi jiā yè,yǒu bìng ān xīn shì yào fāng。
才疏正类孔文举,痴绝还同顾长康。cái shū zhèng lèi kǒng wén jǔ,chī jué hái tóng gù zhǎng kāng。
万里归来空泣血,七年供奉殿西廊。wàn lǐ guī lái kōng qì xuè,qī nián gōng fèng diàn xī láng。