古诗词

上清词

苏轼

南山之幽,云冥冥兮。nán shān zhī yōu,yún míng míng xī。
孰居此者,帝侧之神君。shú jū cǐ zhě,dì cè zhī shén jūn。
君胡为兮山之幽,顾宫殿兮久淹留。jūn hú wèi xī shān zhī yōu,gù gōng diàn xī jiǔ yān liú。
又曷为一朝去此而不顾兮,悲此空山之人也。yòu hé wèi yī cháo qù cǐ ér bù gù xī,bēi cǐ kōng shān zhī rén yě。
来不可得而知兮,去固不可得而讯也。lái bù kě dé ér zhī xī,qù gù bù kě dé ér xùn yě。
君之来兮天门空,从千骑兮驾飞龙。jūn zhī lái xī tiān mén kōng,cóng qiān qí xī jià fēi lóng。
隶辰星兮役太岁,俨昼降兮雷隆隆。lì chén xīng xī yì tài suì,yǎn zhòu jiàng xī léi lóng lóng。
朝发轸兮帝庭,夕弭节兮山宫。cháo fā zhěn xī dì tíng,xī mǐ jié xī shān gōng。
懭有妖兮虐下士,精为星兮气为虹。kuǎng yǒu yāo xī nüè xià shì,jīng wèi xīng xī qì wèi hóng。
爱流血之滂沛兮,又嗜疟疠与螟虫。ài liú xuè zhī pāng pèi xī,yòu shì nüè lì yǔ míng chóng。
啸盲风而涕淫雨兮,时又吐旱火之爞融。xiào máng fēng ér tì yín yǔ xī,shí yòu tǔ hàn huǒ zhī chóng róng。
衔帝命以下讨兮,建千仞之修锋。xián dì mìng yǐ xià tǎo xī,jiàn qiān rèn zhī xiū fēng。
乘飞霆而追逸景兮,歙砉扫灭而无踪。chéng fēi tíng ér zhuī yì jǐng xī,shè huò sǎo miè ér wú zōng。
忽崩播其来会兮,走海岳之神公。hū bēng bō qí lái huì xī,zǒu hǎi yuè zhī shén gōng。
龙车兽鬼不知其数兮,旗纛晻霭而冥蒙。lóng chē shòu guǐ bù zhī qí shù xī,qí dào àn ǎi ér míng méng。
渐俯伛以旅进兮,锵剑佩之相砻。jiàn fǔ yǔ yǐ lǚ jìn xī,qiāng jiàn pèi zhī xiāng lóng。
司杀生之必信兮,知上帝之不汝容。sī shā shēng zhī bì xìn xī,zhī shàng dì zhī bù rǔ róng。
既约束以反职兮,退战慄而愈恭。jì yuē shù yǐ fǎn zhí xī,tuì zhàn lì ér yù gōng。
泽充塞于四海兮,独澹然其无功。zé chōng sāi yú sì hǎi xī,dú dàn rán qí wú gōng。
君之去兮天门开,款阊阖兮朝玉台。jūn zhī qù xī tiān mén kāi,kuǎn chāng hé xī cháo yù tái。
群仙迎兮塞云汉,俨前导兮纷后陪。qún xiān yíng xī sāi yún hàn,yǎn qián dǎo xī fēn hòu péi。
历玉阶兮帝迎劳,君良苦兮马豗颓。lì yù jiē xī dì yíng láo,jūn liáng kǔ xī mǎ huī tuí。
闵人世兮迫隘,陈下土兮帝所哀。mǐn rén shì xī pò ài,chén xià tǔ xī dì suǒ āi。
返琼宫之嵯峨兮,役万灵之喧豗。fǎn qióng gōng zhī cuó é xī,yì wàn líng zhī xuān huī。
默清净以无为兮,时节狩于斗魁。mò qīng jìng yǐ wú wèi xī,shí jié shòu yú dòu kuí。
诣通明而献黜陟兮,轶荡荡其无回。yì tōng míng ér xiàn chù zhì xī,yì dàng dàng qí wú huí。
忽表里之焕霍兮,光下烛于九垓。hū biǎo lǐ zhī huàn huò xī,guāng xià zhú yú jiǔ gāi。
时游目以下览兮,五岳为豆,四溟为杯。shí yóu mù yǐ xià lǎn xī,wǔ yuè wèi dòu,sì míng wèi bēi。
俯故宫之千柱兮,若毫端之集埃。fǔ gù gōng zhī qiān zhù xī,ruò háo duān zhī jí āi。
来非以为乐兮,去非以为悲。lái fēi yǐ wèi lè xī,qù fēi yǐ wèi bēi。
谓神君之既返兮,曾颜咫尺之不违。wèi shén jūn zhī jì fǎn xī,céng yán zhǐ chǐ zhī bù wéi。
升秘殿以内悸兮,魂凛凛而上驰。shēng mì diàn yǐ nèi jì xī,hún lǐn lǐn ér shàng chí。
忽寤寐以有得兮,敢沐浴而献辞。hū wù mèi yǐ yǒu dé xī,gǎn mù yù ér xiàn cí。
是耶非耶,臣不可得而知也。shì yé fēi yé,chén bù kě dé ér zhī yě。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

临安三绝将军树

苏轼

阿坚泽畔菰蒲节,玄德墙头羽葆桑。ā jiān zé pàn gū pú jié,xuán dé qiáng tóu yǔ bǎo sāng。
不会世间闲草木,与人何事管兴亡。bù huì shì jiān xián cǎo mù,yǔ rén hé shì guǎn xīng wáng。

临安三绝将军树

苏轼

楚人休笑沐猴冠,越俗徒夸翁子贤。chǔ rén xiū xiào mù hóu guān,yuè sú tú kuā wēng zi xián。
五百年间异人出,尽将锦绣裹山川。wǔ bǎi nián jiān yì rén chū,jǐn jiāng jǐn xiù guǒ shān chuān。

临安三绝将军树

苏轼

山鸡舞破半岩云,菱叶开残野水春。shān jī wǔ pò bàn yán yún,líng yè kāi cán yě shuǐ chūn。
应笑武都山下土,枉教明月殉佳人。yīng xiào wǔ dōu shān xià tǔ,wǎng jiào míng yuè xùn jiā rén。

游诸佛舍,一日饮酽茶七盏,戏书勤师壁

苏轼

示病维摩元不病,在家灵运已忘家。shì bìng wéi mó yuán bù bìng,zài jiā líng yùn yǐ wàng jiā。
何须魏帝一丸药,且尽卢仝七碗茶。hé xū wèi dì yī wán yào,qiě jǐn lú tóng qī wǎn chá。

九日,舟中望见有美堂上鲁少卿饮,以诗戏之,二首

苏轼

指点云间数点红,笙歌正拥紫髯翁。zhǐ diǎn yún jiān shù diǎn hóng,shēng gē zhèng yōng zǐ rán wēng。
谁知爱酒龙山客,却在渔舟一叶中。shuí zhī ài jiǔ lóng shān kè,què zài yú zhōu yī yè zhōng。

九日,舟中望见有美堂上鲁少卿饮,以诗戏之,二首

苏轼

西阁珠帘卷落晖,水沉烟断佩声微。xī gé zhū lián juǎn luò huī,shuǐ chén yān duàn pèi shēng wēi。
遥知通德凄凉甚,拥髻无言怨未归。yáo zhī tōng dé qī liáng shén,yōng jì wú yán yuàn wèi guī。

元翰少卿宠惠谷帘水一器、龙团二枚,仍以新诗为贶,叹味不已,次韵奉和

苏轼

岩垂匹练千丝落,雷起双龙万物春。yán chuí pǐ liàn qiān sī luò,léi qǐ shuāng lóng wàn wù chūn。
此水此茶俱第一,共成三绝鉴中人。cǐ shuǐ cǐ chá jù dì yī,gòng chéng sān jué jiàn zhōng rén。

书双竹湛师房二首

苏轼

我本西湖一钓舟,意嫌高屋冷飕飕。wǒ běn xī hú yī diào zhōu,yì xián gāo wū lěng sōu sōu。
羡师此室才方丈,一炷清香尽日留。xiàn shī cǐ shì cái fāng zhàng,yī zhù qīng xiāng jǐn rì liú。

书双竹湛师房二首

苏轼

暮鼓朝钟自击撞,闭门孤枕对残釭。mù gǔ cháo zhōng zì jī zhuàng,bì mén gū zhěn duì cán gāng。
白灰旋拨通红火,卧听萧萧雨打窗。bái huī xuán bō tōng hóng huǒ,wò tīng xiāo xiāo yǔ dǎ chuāng。

观子玉郎中草圣

苏轼

柳侯运笔如电闪,子云寒悴羊欣俭。liǔ hóu yùn bǐ rú diàn shǎn,zi yún hán cuì yáng xīn jiǎn。
百斛明珠便可扛,此书非我谁能双。bǎi hú míng zhū biàn kě káng,cǐ shū fēi wǒ shuí néng shuāng。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

一朵妖红翠欲流,春光回照雪霜羞。yī duǒ yāo hóng cuì yù liú,chūn guāng huí zhào xuě shuāng xiū。
化工只欲呈新巧,不放闲花得少休。huà gōng zhǐ yù chéng xīn qiǎo,bù fàng xián huā dé shǎo xiū。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

花开时节雨连风,却向霜馀染烂红。huā kāi shí jié yǔ lián fēng,què xiàng shuāng yú rǎn làn hóng。
漏泄春光私一物,此心未信出天工。lòu xiè chūn guāng sī yī wù,cǐ xīn wèi xìn chū tiān gōng。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

当时只道鹤林仙,解遣秋光发杜鹃。dāng shí zhǐ dào hè lín xiān,jiě qiǎn qiū guāng fā dù juān。
谁信诗能回造化,直教霜蘖放春妍。shuí xìn shī néng huí zào huà,zhí jiào shuāng niè fàng chūn yán。

和述古冬日牡丹四首

苏轼

不分清霜入小园,故将诗律变寒暄。bù fēn qīng shuāng rù xiǎo yuán,gù jiāng shī lǜ biàn hán xuān。
使君欲见蓝关咏,更倩韩郎为染根。shǐ jūn yù jiàn lán guān yǒng,gèng qiàn hán láng wèi rǎn gēn。

成都进士杜暹伯升,出家,名法通,往来吴中

苏轼

欲识当年杜伯升,飘然云水一孤僧。yù shí dāng nián dù bó shēng,piāo rán yún shuǐ yī gū sēng。
若教俯首随缰锁,料得如今似我能。ruò jiào fǔ shǒu suí jiāng suǒ,liào dé rú jīn shì wǒ néng。