古诗词

山坡陀行

苏轼

山坡陀兮下属江,势崖绝兮游波所荡如颓墙。shān pō tuó xī xià shǔ jiāng,shì yá jué xī yóu bō suǒ dàng rú tuí qiáng。
松茀律兮百尺旁,拔此惊葛藟之。sōng fú lǜ xī bǎi chǐ páng,bá cǐ jīng gé lěi zhī。
上不见日兮下可依,吾曳杖兮吾僮亦吾之书随。shàng bù jiàn rì xī xià kě yī,wú yè zhàng xī wú tóng yì wú zhī shū suí。
藐余望兮水中坻,颀然而长者黄冠而羽衣。miǎo yú wàng xī shuǐ zhōng chí,qí rán ér zhǎng zhě huáng guān ér yǔ yī。
浣颐坦腹盘石箕坐兮,山亦有趾安不危,四无人兮可忘饥。huàn yí tǎn fù pán shí jī zuò xī,shān yì yǒu zhǐ ān bù wēi,sì wú rén xī kě wàng jī。
仙人偓佺自言其居瑶之圃,一日一夜飞相往来不可数。xiān rén wò quán zì yán qí jū yáo zhī pǔ,yī rì yī yè fēi xiāng wǎng lái bù kě shù。
使其开口言兮,岂惟河汉无极惊余心。shǐ qí kāi kǒu yán xī,qǐ wéi hé hàn wú jí jīng yú xīn。
默不言兮,蹇昭氏之不鼓琴。mò bù yán xī,jiǎn zhāo shì zhī bù gǔ qín。
憺将山河与日月长在,若有人兮,梦中仇池我归路。dàn jiāng shān hé yǔ rì yuè zhǎng zài,ruò yǒu rén xī,mèng zhōng chóu chí wǒ guī lù。
此非小有兮,噫乎何以乐此而不去。cǐ fēi xiǎo yǒu xī,yī hū hé yǐ lè cǐ ér bù qù。
昔余游于葛天兮,身非陶氏犹与偕。xī yú yóu yú gé tiān xī,shēn fēi táo shì yóu yǔ xié。
乘渺茫良未果兮,仆夫悲余马怀。chéng miǎo máng liáng wèi guǒ xī,pū fū bēi yú mǎ huái。
聊逍遥兮容与,晞余发兮兰之渚。liáo xiāo yáo xī róng yǔ,xī yú fā xī lán zhī zhǔ。
余论世兮千载一人犹并时,余行诘曲兮欲知余者稀。yú lùn shì xī qiān zài yī rén yóu bìng shí,yú xíng jí qū xī yù zhī yú zhě xī。
峨峨洋洋余方乐兮,譬余系舟于水,鱼潜鸟举亦不知。é é yáng yáng yú fāng lè xī,pì yú xì zhōu yú shuǐ,yú qián niǎo jǔ yì bù zhī。
何必每念辄得,应余若响,坐有如此兮人子期。hé bì měi niàn zhé dé,yīng yú ruò xiǎng,zuò yǒu rú cǐ xī rén zi qī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

寿叔文

苏轼

烨烨苍龙宿,腾光射斗杓。yè yè cāng lóng sù,téng guāng shè dòu biāo。
嘉时钟间气,○契在丛霄。jiā shí zhōng jiān qì,qì zài cóng xiāo。
感会风云际,承恩雨露朝。gǎn huì fēng yún jì,chéng ēn yǔ lù cháo。
史才资笔削,使指载歌谣。shǐ cái zī bǐ xuē,shǐ zhǐ zài gē yáo。
十载霜威重,连○弊俗消。shí zài shuāng wēi zhòng,lián bì sú xiāo。
赐环归画省,鸣玉率英寮。cì huán guī huà shěng,míng yù lǜ yīng liáo。
典礼还咨伯,寅○合佐尧。diǎn lǐ hái zī bó,yín hé zuǒ yáo。
谠言文石陛,正色紫宸朝。dǎng yán wén shí bì,zhèng sè zǐ chén cháo。
共说门阑喜,谁云天路遥。gòng shuō mén lán xǐ,shuí yún tiān lù yáo。
一龙今在沼,三凤并仪○。yī lóng jīn zài zhǎo,sān fèng bìng yí。
道在须调鼎,谋深鄙○貂。dào zài xū diào dǐng,móu shēn bǐ diāo。
高情真邈邈,逸气更飘飘。gāo qíng zhēn miǎo miǎo,yì qì gèng piāo piāo。
仙果虽迟熟,灵椿信后凋。xiān guǒ suī chí shú,líng chūn xìn hòu diāo。
东山何足羡,会是蹑松乔。dōng shān hé zú xiàn,huì shì niè sōng qiáo。

题陈公园

苏轼

春池水暖鱼自乐,翠岭竹静鸟知还。chūn chí shuǐ nuǎn yú zì lè,cuì lǐng zhú jìng niǎo zhī hái。
莫言叠石小风景,卷帘看尽铜官山。mò yán dié shí xiǎo fēng jǐng,juǎn lián kàn jǐn tóng guān shān。

题双楠轩

苏轼

南轩前头两佳木,先生抚玩常不足。nán xuān qián tóu liǎng jiā mù,xiān shēng fǔ wán cháng bù zú。
尤爱薰风五月初,白银花开光照屋。yóu ài xūn fēng wǔ yuè chū,bái yín huā kāi guāng zhào wū。

题王晋卿画

苏轼

两峰苍苍暗石壁,中有百道飞来泉。liǎng fēng cāng cāng àn shí bì,zhōng yǒu bǎi dào fēi lái quán。
人间何处有此景,便欲往买二顷田。rén jiān hé chù yǒu cǐ jǐng,biàn yù wǎng mǎi èr qǐng tián。

雨中邀李范庵过天竺寺作其二

苏轼

老禅趺坐处,疏竹翠泠泠。lǎo chán fū zuò chù,shū zhú cuì líng líng。
秀色分邻舍,清阴覆佛经。xiù sè fēn lín shě,qīng yīn fù fú jīng。
萧萧日暮雨,曳履绕方庭。xiāo xiāo rì mù yǔ,yè lǚ rào fāng tíng。

桂酒颂

苏轼

中原百国东南倾,流膏输液归南溟。zhōng yuán bǎi guó dōng nán qīng,liú gāo shū yè guī nán míng。
祝融司方发其英,沐日浴月百宝生。zhù róng sī fāng fā qí yīng,mù rì yù yuè bǎi bǎo shēng。
水娠黄金山空青,丹砂晨暾朱夜明。shuǐ shēn huáng jīn shān kōng qīng,dān shā chén tūn zhū yè míng。
百卉甘辛角芳馨,旃檀沈水乃公卿。bǎi huì gān xīn jiǎo fāng xīn,zhān tán shěn shuǐ nǎi gōng qīng。
大夫芝兰士蕙蘅,桂君独立冬鲜荣。dà fū zhī lán shì huì héng,guì jūn dú lì dōng xiān róng。
无所摄畏时靡争,酿为我醪淳而清。wú suǒ shè wèi shí mí zhēng,niàng wèi wǒ láo chún ér qīng。
甘终不坏醉不酲,辅安五神伐三彭。gān zhōng bù huài zuì bù chéng,fǔ ān wǔ shén fá sān péng。
肌肤渥丹身毛轻,冷然风飞罔水行。jī fū wò dān shēn máo qīng,lěng rán fēng fēi wǎng shuǐ xíng。
谁其传者疑方平,教我常作醉中醒。shuí qí chuán zhě yí fāng píng,jiào wǒ cháng zuò zuì zhōng xǐng。

陌上花三首·其一

苏轼

陌上花开蝴蝶飞,江山犹是昔人非。mò shàng huā kāi hú dié fēi,jiāng shān yóu shì xī rén fēi。
遗民几度垂垂老,游女长歌缓缓归。yí mín jǐ dù chuí chuí lǎo,yóu nǚ zhǎng gē huǎn huǎn guī。

陌上花三首·其二

苏轼

陌上山花无数开。mò shàng shān huā wú shù kāi。
路人争看翠軿来。lù rén zhēng kàn cuì píng lái。
若为留得堂堂去,且更从教缓缓回。ruò wèi liú dé táng táng qù,qiě gèng cóng jiào huǎn huǎn huí。

陌上花三首·其三

苏轼

生前富贵草头露,身后风流陌上花。shēng qián fù guì cǎo tóu lù,shēn hòu fēng liú mò shàng huā。
已作迟迟君去鲁,犹教缓缓妾回家。yǐ zuò chí chí jūn qù lǔ,yóu jiào huǎn huǎn qiè huí jiā。

息壤诗,并叙

苏轼

帝息此壤,以藩幽台。dì xī cǐ rǎng,yǐ fān yōu tái。
有神司之,随取而培。yǒu shén sī zhī,suí qǔ ér péi。
帝敕下民,无敢或开。dì chì xià mín,wú gǎn huò kāi。
惟帝不言,以雷以雨。wéi dì bù yán,yǐ léi yǐ yǔ。
惟民知之,幸帝之怒。wéi mín zhī zhī,xìng dì zhī nù。
帝茫不知,谁敢以告。dì máng bù zhī,shuí gǎn yǐ gào。
帝怒不常,下土是震。dì nù bù cháng,xià tǔ shì zhèn。
使民前知,是役于民。shǐ mín qián zhī,shì yì yú mín。
无是坟者,谁取谁干。wú shì fén zhě,shuí qǔ shuí gàn。
惟其的之,是以射之。wéi qí de zhī,shì yǐ shè zhī。

新渠诗

苏轼

新渠之水,其来舒舒。xīn qú zhī shuǐ,qí lái shū shū。
溢流于野,至于通衢。yì liú yú yě,zhì yú tōng qú。
渠成如神,民始不知。qú chéng rú shén,mín shǐ bù zhī。
问谁为之?wèn shuí wèi zhī?
邦君赵侯。bāng jūn zhào hóu。

新渠诗

苏轼

新渠之田,在渠左右。xīn qú zhī tián,zài qú zuǒ yòu。
渠来奕奕,如赴如凑。qú lái yì yì,rú fù rú còu。
如云斯积,如屋斯溜。rú yún sī jī,rú wū sī liū。
嗟唐之人,始识粳稌。jiē táng zhī rén,shǐ shí jīng tú。

新渠诗

苏轼

新渠之民,自淮及潭。xīn qú zhī mín,zì huái jí tán。
挈其妇姑,或走而颠。qiè qí fù gū,huò zǒu ér diān。
王命赵侯,宥我新民。wáng mìng zhào hóu,yòu wǒ xīn mín。
无与王事,以讫七年。wú yǔ wáng shì,yǐ qì qī nián。

新渠诗

苏轼

侯谓新民,尔既来止。hóu wèi xīn mín,ěr jì lái zhǐ。
其归尔邑,告尔邻里。qí guī ěr yì,gào ěr lín lǐ。
良田千万,尔择尔取。liáng tián qiān wàn,ěr zé ěr qǔ。
尔耕尔食,遂为尔有。ěr gēng ěr shí,suì wèi ěr yǒu。

新渠诗

苏轼

筑室于唐,孔硕且坚。zhù shì yú táng,kǒng shuò qiě jiān。
生为唐民,饱粥与饘。shēng wèi táng mín,bǎo zhōu yǔ zhān。
死葬于唐,祭有鸡豚。sǐ zàng yú táng,jì yǒu jī tún。
天子有命,我惟尔安。tiān zi yǒu mìng,wǒ wéi ěr ān。