古诗词

骊山

苏轼

君门如天深几重,君王如帝坐法宫。jūn mén rú tiān shēn jǐ zhòng,jūn wáng rú dì zuò fǎ gōng。
人生难处是安稳,何为来此骊山中?rén shēng nán chù shì ān wěn,hé wèi lái cǐ lí shān zhōng?
复道凌云接金阙,楼观隐烟横翠空。fù dào líng yún jiē jīn quē,lóu guān yǐn yān héng cuì kōng。
林深雾暗迷八骏,朝东暮西劳六龙。lín shēn wù àn mí bā jùn,cháo dōng mù xī láo liù lóng。
六龙西幸峨眉栈,悲风便入华清院。liù lóng xī xìng é méi zhàn,bēi fēng biàn rù huá qīng yuàn。
霓裳萧散羽衣空,麋鹿来游猿鹤怨。ní shang xiāo sàn yǔ yī kōng,mí lù lái yóu yuán hè yuàn。
我上朝元春半老,满地落花无人扫。wǒ shàng cháo yuán chūn bàn lǎo,mǎn dì luò huā wú rén sǎo。
羯鼓楼高挂夕阳,长生殿古生青草。jié gǔ lóu gāo guà xī yáng,zhǎng shēng diàn gǔ shēng qīng cǎo。
可怜吴楚两醯鸡,筑台未就已堪悲。kě lián wú chǔ liǎng xī jī,zhù tái wèi jiù yǐ kān bēi。
长杨、五柞汉幸免,江都楼成隋自迷。zhǎng yáng wǔ zhà hàn xìng miǎn,jiāng dōu lóu chéng suí zì mí。
由来留连多丧国,宴安鸩毒因奢惑。yóu lái liú lián duō sàng guó,yàn ān zhèn dú yīn shē huò。
三风十愆古所戒,不必骊山可亡国。sān fēng shí qiān gǔ suǒ jiè,bù bì lí shān kě wáng guó。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

万菊轩

苏轼

一轩高为黄花设,富拟人间万石君。yī xuān gāo wèi huáng huā shè,fù nǐ rén jiān wàn shí jūn。
佳本尽从方外得,异香多在月中闻。jiā běn jǐn cóng fāng wài dé,yì xiāng duō zài yuè zhōng wén。
引泉北涧分清露,开径南山破白云。yǐn quán běi jiàn fēn qīng lù,kāi jìng nán shān pò bái yún。
此意欲为知者道,陶翁犹自未离群。cǐ yì yù wèi zhī zhě dào,táo wēng yóu zì wèi lí qún。

虎跑泉

苏轼

金沙泉涌雪涛香,洒作醍醐大地凉。jīn shā quán yǒng xuě tāo xiāng,sǎ zuò tí hú dà dì liáng。
倒浸九天河影白,遥通百谷海声长。dào jìn jiǔ tiān hé yǐng bái,yáo tōng bǎi gǔ hǎi shēng zhǎng。
僧来汲月归灵石,人到寻源宿上方。sēng lái jí yuè guī líng shí,rén dào xún yuán sù shàng fāng。
更续《茶经》校奇品,山瓢留待羽仙尝。gèng xù chá jīng xiào qí pǐn,shān piáo liú dài yǔ xiān cháng。

咏槟榔

苏轼

异味谁栽向海滨,亭亭直干乱枝分。yì wèi shuí zāi xiàng hǎi bīn,tíng tíng zhí gàn luàn zhī fēn。
开花树杪翻青箨,结子苞中皱锦纹。kāi huā shù miǎo fān qīng tuò,jié zi bāo zhōng zhòu jǐn wén。
可疗饥怀香自吐,能消瘴疠暖如薰。kě liáo jī huái xiāng zì tǔ,néng xiāo zhàng lì nuǎn rú xūn。
堆盘何物堪为偶,蒌叶清新卷翠云。duī pán hé wù kān wèi ǒu,lóu yè qīng xīn juǎn cuì yún。

和代器之

苏轼

雨过郊原一番新,寻芳车马踏无尘。yǔ guò jiāo yuán yī fān xīn,xún fāng chē mǎ tà wú chén。
普天冷食闻前古,萧寺清游属两人。pǔ tiān lěng shí wén qián gǔ,xiāo sì qīng yóu shǔ liǎng rén。
不作佺期问新历,颇同之问感馀春。bù zuò quán qī wèn xīn lì,pǒ tóng zhī wèn gǎn yú chūn。
明年归藉梨花上,应会群贤及四邻。míng nián guī jí lí huā shàng,yīng huì qún xián jí sì lín。

雅安人日次旧韵二首

苏轼

人日滞留江上村,定知芳草怨王孙。rén rì zhì liú jiāng shàng cūn,dìng zhī fāng cǎo yuàn wáng sūn。
题诗寄远方挥翰,扶杖登高独出门。tí shī jì yuǎn fāng huī hàn,fú zhàng dēng gāo dú chū mén。
柳色忍看成感叹,花前归思自飞翻。liǔ sè rěn kàn chéng gǎn tàn,huā qián guī sī zì fēi fān。
浮阳披冻虽才弄,已觉春工漏一元。fú yáng pī dòng suī cái nòng,yǐ jué chūn gōng lòu yī yuán。

雅安人日次旧韵二首

苏轼

似闻高隐在前村,坐膝扶床戏子孙。shì wén gāo yǐn zài qián cūn,zuò xī fú chuáng xì zi sūn。
自赏春光携桂酒,喜逢晴色款柴门。zì shǎng chūn guāng xié guì jiǔ,xǐ féng qíng sè kuǎn chái mén。
屏间带日金人活,头上迎风彩胜翻。píng jiān dài rì jīn rén huó,tóu shàng yíng fēng cǎi shèng fān。
蓬鬓扶疏吾老矣,岂能旧貌改新元。péng bìn fú shū wú lǎo yǐ,qǐ néng jiù mào gǎi xīn yuán。

游何山

苏轼

今日何山是胜游,乱峰萦转绕沧洲。jīn rì hé shān shì shèng yóu,luàn fēng yíng zhuǎn rào cāng zhōu。
云含老树明还灭,石碍飞泉咽复流。yún hán lǎo shù míng hái miè,shí ài fēi quán yàn fù liú。
遍岭烟霞迷俗客,一溪风雨送归舟。biàn lǐng yān xiá mí sú kè,yī xī fēng yǔ sòng guī zhōu。
自嗟尘土先衰老,底事孤僧亦白头。zì jiē chén tǔ xiān shuāi lǎo,dǐ shì gū sēng yì bái tóu。

宝墨亭

苏轼

山阴不见换鹅经,京口空传《瘗鹤铭》。shān yīn bù jiàn huàn é jīng,jīng kǒu kōng chuán yì hè míng。
潇洒谪仙来作郡,风流太守为开亭。xiāo sǎ zhé xiān lái zuò jùn,fēng liú tài shǒu wèi kāi tíng。
两篇玉蕊尘初涤,四体银钩迹尚青。liǎng piān yù ruǐ chén chū dí,sì tǐ yín gōu jì shàng qīng。
我久临池无所得,愿观遗法快沉冥。wǒ jiǔ lín chí wú suǒ dé,yuàn guān yí fǎ kuài chén míng。

瑞金东明观

苏轼

浮金最好溪南景,古木楼台画不成。fú jīn zuì hǎo xī nán jǐng,gǔ mù lóu tái huà bù chéng。
天籁远兼流水韵,云璈常听步虚声。tiān lài yuǎn jiān liú shuǐ yùn,yún áo cháng tīng bù xū shēng。
青鸾白鹤蟠空下,翠草玄芝匝地生。qīng luán bái hè pán kōng xià,cuì cǎo xuán zhī zā dì shēng。
咫尺仙都隔尘世,门前车马任纵横。zhǐ chǐ xiān dōu gé chén shì,mén qián chē mǎ rèn zòng héng。

西湖寿星院明远堂

苏轼

十年不向此凭栏,景象依然一望间。shí nián bù xiàng cǐ píng lán,jǐng xiàng yī rán yī wàng jiān。
龙蜃吐云天入水,楼台倒影日衔山。lóng shèn tǔ yún tiān rù shuǐ,lóu tái dào yǐng rì xián shān。
僧于僻寺难为隐,人在扁舟未是闲。sēng yú pì sì nán wèi yǐn,rén zài biǎn zhōu wèi shì xián。
孤鹤似寻和靖宅,盘空飞去复飞还。gū hè shì xún hé jìng zhái,pán kōng fēi qù fù fēi hái。

失题二首其一

苏轼

山行似觉鸟声殊,渐近神仙简寂居。shān xíng shì jué niǎo shēng shū,jiàn jìn shén xiān jiǎn jì jū。
门外长溪容净足,山腰苦笋耿盘蔬。mén wài zhǎng xī róng jìng zú,shān yāo kǔ sǔn gěng pán shū。
乔松定有藏丹处,大石仍存拜斗馀。qiáo sōng dìng yǒu cáng dān chù,dà shí réng cún bài dòu yú。
弟子苍髯年八十,养生世世授遗书。dì zi cāng rán nián bā shí,yǎng shēng shì shì shòu yí shū。

送蜀僧去麈

苏轼

十年读《易》费膏火,尽日吟诗愁肺肝。shí nián dú yì fèi gāo huǒ,jǐn rì yín shī chóu fèi gān。
不解丹青追世好,欲将芹芷荐君盘。bù jiě dān qīng zhuī shì hǎo,yù jiāng qín zhǐ jiàn jūn pán。
谁为善相宁嫌瘦,复有知音可废弹。shuí wèi shàn xiāng níng xián shòu,fù yǒu zhī yīn kě fèi dàn。
拄杖挂经须倍道,故乡春蕨已阑干。zhǔ zhàng guà jīng xū bèi dào,gù xiāng chūn jué yǐ lán gàn。

观开西湖次吴左丞韵

苏轼

伟人谋议不求多,事定纷纷自唯阿。wěi rén móu yì bù qiú duō,shì dìng fēn fēn zì wéi ā。
尽放龟鱼还绿浦,肯容萧苇障前坡。jǐn fàng guī yú hái lǜ pǔ,kěn róng xiāo wěi zhàng qián pō。
一朝美事谁能纪,百尺苍崖尚可磨。yī cháo měi shì shuí néng jì,bǎi chǐ cāng yá shàng kě mó。
天上列星当亦喜,月明时下浴晴波。tiān shàng liè xīng dāng yì xǐ,yuè míng shí xià yù qíng bō。

陈伯比和回字复次韵

苏轼

田里冯生宁屑去,湖海陈侯犹肯来。tián lǐ féng shēng níng xiè qù,hú hǎi chén hóu yóu kěn lái。
诗书好在家四壁,蒲柳蓊然城一隈。shī shū hǎo zài jiā sì bì,pú liǔ wěng rán chéng yī wēi。
骑上下山亦疏矣,鯈从容出何为哉。qí shàng xià shān yì shū yǐ,tiáo cóng róng chū hé wèi zāi。
市桥十步即尘土,晚雨潇潇殊未回。shì qiáo shí bù jí chén tǔ,wǎn yǔ xiāo xiāo shū wèi huí。

和子由次王巩韵,「如囊」之句,可为一噱

苏轼

平生未省为人忙,贫贱安闲气味长。píng shēng wèi shěng wèi rén máng,pín jiàn ān xián qì wèi zhǎng。
粗免趋时头似葆,稍能忍事腹如囊。cū miǎn qū shí tóu shì bǎo,shāo néng rěn shì fù rú náng。
简书见迫身今老,尊酒闻呼首一昂。jiǎn shū jiàn pò shēn jīn lǎo,zūn jiǔ wén hū shǒu yī áng。
欲挹天河聊自洗,尘埃满面鬓眉黄。yù yì tiān hé liáo zì xǐ,chén āi mǎn miàn bìn méi huáng。