古诗词

次韵子由书王晋卿画山水二首其一

苏轼

老去君空见画,梦中我亦曾游。lǎo qù jūn kōng jiàn huà,mèng zhōng wǒ yì céng yóu。
桃花纵落谁见,水到人间伏流。táo huā zòng luò shuí jiàn,shuǐ dào rén jiān fú liú。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵陈海州乘槎亭

苏轼

人事无涯生有涯,逝将归钓汉江槎。rén shì wú yá shēng yǒu yá,shì jiāng guī diào hàn jiāng chá。
乘桴我欲从安石,遁世谁能识子嗟。chéng fú wǒ yù cóng ān shí,dùn shì shuí néng shí zi jiē。
日上红波浮翠巘,潮来白浪卷青沙。rì shàng hóng bō fú cuì yǎn,cháo lái bái làng juǎn qīng shā。
清谈美景双奇绝,不觉归鞍带月华。qīng tán měi jǐng shuāng qí jué,bù jué guī ān dài yuè huá。

次韵孙职方苍梧山

苏轼

苍梧奇事岂虚传,荒怪还须问子年。cāng wú qí shì qǐ xū chuán,huāng guài hái xū wèn zi nián。
远托鳌头转沧海,来依鹏背负青天。yuǎn tuō áo tóu zhuǎn cāng hǎi,lái yī péng bèi fù qīng tiān。
或云灵境归贤者,又恐神功亦偶然。huò yún líng jìng guī xián zhě,yòu kǒng shén gōng yì ǒu rán。
闻道新春恣游览,羡君平地作飞仙。wén dào xīn chūn zì yóu lǎn,xiàn jūn píng dì zuò fēi xiān。

雪后书北台壁二首

苏轼

黄昏犹作雨纤纤,夜静无风势转严。huáng hūn yóu zuò yǔ xiān xiān,yè jìng wú fēng shì zhuǎn yán。
但觉衾裯如泼水,不知庭院已堆盐。dàn jué qīn chóu rú pō shuǐ,bù zhī tíng yuàn yǐ duī yán。
五更晓色来书幌,半夜寒声落画檐。wǔ gèng xiǎo sè lái shū huǎng,bàn yè hán shēng luò huà yán。
试扫北台看马耳,未随埋没有双尖。shì sǎo běi tái kàn mǎ ěr,wèi suí mái méi yǒu shuāng jiān。

雪后书北台壁二首

苏轼

城头初日始翻鸦,陌上晴泥已没车。chéng tóu chū rì shǐ fān yā,mò shàng qíng ní yǐ méi chē。
冻合玉楼寒起粟,光摇银海眩生花。dòng hé yù lóu hán qǐ sù,guāng yáo yín hǎi xuàn shēng huā。
遗蝗入地应千尺,宿麦连云有几家。yí huáng rù dì yīng qiān chǐ,sù mài lián yún yǒu jǐ jiā。
老病自嗟诗力退,空吟《冰柱》忆刘叉。lǎo bìng zì jiē shī lì tuì,kōng yín bīng zhù yì liú chā。

谢人见和前篇二首

苏轼

已分酒杯欺浅懦,敢将诗律斗深严。yǐ fēn jiǔ bēi qī qiǎn nuò,gǎn jiāng shī lǜ dòu shēn yán。
渔蓑句好应须画,柳絮才高不道盐。yú suō jù hǎo yīng xū huà,liǔ xù cái gāo bù dào yán。
败履尚存东郭足,飞花又舞谪仙檐。bài lǚ shàng cún dōng guō zú,fēi huā yòu wǔ zhé xiān yán。
书生事业真堪笑,忍冻孤吟笔退尖。shū shēng shì yè zhēn kān xiào,rěn dòng gū yín bǐ tuì jiān。

谢人见和前篇二首

苏轼

九陌凄风战齿牙,银杯逐马带随车。jiǔ mò qī fēng zhàn chǐ yá,yín bēi zhú mǎ dài suí chē。
也知不作坚牢玉,无奈能开顷刻花。yě zhī bù zuò jiān láo yù,wú nài néng kāi qǐng kè huā。
得酒强欢愁底事,闭门高卧定谁家。dé jiǔ qiáng huān chóu dǐ shì,bì mén gāo wò dìng shuí jiā。
台前日暖君须爱,冰下寒鱼渐可叉。tái qián rì nuǎn jūn xū ài,bīng xià hán yú jiàn kě chā。

游卢山,次韵章传道

苏轼

尘容已似服辕驹,野性犹同纵壑鱼。chén róng yǐ shì fú yuán jū,yě xìng yóu tóng zòng hè yú。
出入岩峦千仞表,较量筋力十年初。chū rù yán luán qiān rèn biǎo,jiào liàng jīn lì shí nián chū。
虽无窈窕驱前马,还有鸱夷挂后车。suī wú yǎo tiǎo qū qián mǎ,hái yǒu chī yí guà hòu chē。
莫笑吟诗淡生活,当令阿买为君书。mò xiào yín shī dàn shēng huó,dāng lìng ā mǎi wèi jūn shū。

和子由四首·其一·韩太祝送游太山

苏轼

偶作郊原十日游,未应回首厌笼囚。ǒu zuò jiāo yuán shí rì yóu,wèi yīng huí shǒu yàn lóng qiú。
但教尘土驱驰足,终把云山烂漫酬。dàn jiào chén tǔ qū chí zú,zhōng bǎ yún shān làn màn chóu。
闻道逢春思濯锦,便须到处觅菟裘。wén dào féng chūn sī zhuó jǐn,biàn xū dào chù mì tú qiú。
恨君不上东封顶,夜看金轮出九幽。hèn jūn bù shàng dōng fēng dǐng,yè kàn jīn lún chū jiǔ yōu。

和子由四首·其二·送春

苏轼

梦里青春可得追,欲将诗句绊馀晖。mèng lǐ qīng chūn kě dé zhuī,yù jiāng shī jù bàn yú huī。
酒阑病客惟思睡,蜜熟黄蜂亦懒飞。jiǔ lán bìng kè wéi sī shuì,mì shú huáng fēng yì lǎn fēi。
芍药樱桃俱扫地,鬓丝禅榻两忘机。sháo yào yīng táo jù sǎo dì,bìn sī chán tà liǎng wàng jī。
凭君借取《法界观》,一洗人间万事非。píng jūn jiè qǔ fǎ jiè guān,yī xǐ rén jiān wàn shì fēi。

和子由四首·其三·首夏官舍即事

苏轼

安石榴花开最迟,绛裙深树出幽菲。ān shí liú huā kāi zuì chí,jiàng qún shēn shù chū yōu fēi。
吾庐想见无限好,客子倦游胡不归。wú lú xiǎng jiàn wú xiàn hǎo,kè zi juàn yóu hú bù guī。
坐上一樽虽得满,古来四事巧相违。zuò shàng yī zūn suī dé mǎn,gǔ lái sì shì qiǎo xiāng wéi。
令人却忆湖边寺,垂柳阴阴昼掩扉。lìng rén què yì hú biān sì,chuí liǔ yīn yīn zhòu yǎn fēi。

和子由四首·其四·送李供备席上和李诗

苏轼

家声赫奕盖并、凉,也解微吟锦瑟傍。jiā shēng hè yì gài bìng liáng,yě jiě wēi yín jǐn sè bàng。
擘水取鱼湖起浪,引杯看剑坐生光。bāi shuǐ qǔ yú hú qǐ làng,yǐn bēi kàn jiàn zuò shēng guāng。
风流别后人人忆,才器归来种种长。fēng liú bié hòu rén rén yì,cái qì guī lái zhǒng zhǒng zhǎng。
不用更贪穷事业,风骚分付与沉湘。bù yòng gèng tān qióng shì yè,fēng sāo fēn fù yǔ chén xiāng。

寄吕穆仲寺丞

苏轼

孤山寺下水侵门,每到先看醉墨痕。gū shān sì xià shuǐ qīn mén,měi dào xiān kàn zuì mò hén。
楚相未亡谈笑是,中郎不见典刑存。chǔ xiāng wèi wáng tán xiào shì,zhōng láng bù jiàn diǎn xíng cún。
君先去踏尘埃陌,我亦来寻桑枣村。jūn xiān qù tà chén āi mò,wǒ yì lái xún sāng zǎo cūn。
回首西湖真一梦,灰心霜鬓更休论。huí shǒu xī hú zhēn yī mèng,huī xīn shuāng bìn gèng xiū lùn。

余主簿母挽词

苏轼

闺庭兰玉照乡闾,自昔虽贫乐有馀。guī tíng lán yù zhào xiāng lǘ,zì xī suī pín lè yǒu yú。
岂独家人在中馈,却因《麟趾》识《关雎》。qǐ dú jiā rén zài zhōng kuì,què yīn lín zhǐ shí guān jū。
云軿忽已归仙府,乔木依然拥旧庐。yún píng hū yǐ guī xiān fǔ,qiáo mù yī rán yōng jiù lú。
忍把还乡千斛泪,一时洒向老莱裾。rěn bǎ hái xiāng qiān hú lèi,yī shí sǎ xiàng lǎo lái jū。

孔长源挽词二首

苏轼

少年才气冠当时,晚节孤风益自奇。shǎo nián cái qì guān dāng shí,wǎn jié gū fēng yì zì qí。
君胜宜为夫子后,林宗不愧蔡邕碑。jūn shèng yí wèi fū zi hòu,lín zōng bù kuì cài yōng bēi。
南荒尚记诛元恶,东越谁能事细儿。nán huāng shàng jì zhū yuán è,dōng yuè shuí néng shì xì ér。
耆旧如今几人在,为君无憾为时悲。qí jiù rú jīn jǐ rén zài,wèi jūn wú hàn wèi shí bēi。

孔长源挽词二首

苏轼

小堰门头柳系船,吴山堂上月侵筵。xiǎo yàn mén tóu liǔ xì chuán,wú shān táng shàng yuè qīn yán。
潮声半夜千岩响,诗句明朝万口传。cháo shēng bàn yè qiān yán xiǎng,shī jù míng cháo wàn kǒu chuán。
岂意日斜庚子后,忽惊岁在巳辰年。qǐ yì rì xié gēng zi hòu,hū jīng suì zài sì chén nián。
佳城一闭无穷事,南望题诗泪洒笺。jiā chéng yī bì wú qióng shì,nán wàng tí shī lèi sǎ jiān。