古诗词

忆江南寄纯如五首

苏轼

生计曾无聚沫,孤踪谩有清风。shēng jì céng wú jù mò,gū zōng mán yǒu qīng fēng。
治产犹嫌范蠡,携孥颇笑梁鸿。zhì chǎn yóu xián fàn lí,xié nú pǒ xiào liáng hóng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

送张安道赴南都留台

苏轼

我公古仙伯,超然羡门姿。wǒ gōng gǔ xiān bó,chāo rán xiàn mén zī。
偶怀济物志,遂为世所縻。ǒu huái jì wù zhì,suì wèi shì suǒ mí。
黄龙游帝郊,箫韶凤来仪。huáng lóng yóu dì jiāo,xiāo sháo fèng lái yí。
终然反溟极,岂复安笼池。zhōng rán fǎn míng jí,qǐ fù ān lóng chí。
出入四十年,忧患未尝辞。chū rù sì shí nián,yōu huàn wèi cháng cí。
一言有归意,阖府谏莫移。yī yán yǒu guī yì,hé fǔ jiàn mò yí。
吾君信英睿,搜士及茅茨。wú jūn xìn yīng ruì,sōu shì jí máo cí。
无人长者侧,何以安子思。wú rén zhǎng zhě cè,hé yǐ ān zi sī。
归来扫一室,虚白以自怡。guī lái sǎo yī shì,xū bái yǐ zì yí。
游于物之初,世俗安得知。yóu yú wù zhī chū,shì sú ān dé zhī。
我亦世味薄,因循鬓生丝。wǒ yì shì wèi báo,yīn xún bìn shēng sī。
出处良细事,从公当有时。chū chù liáng xì shì,cóng gōng dāng yǒu shí。

陪欧阳公燕西湖

苏轼

谓公方壮须似雪,谓公已老光浮颊。wèi gōng fāng zhuàng xū shì xuě,wèi gōng yǐ lǎo guāng fú jiá。
朅来湖上饮美酒,醉后剧谈犹激烈。qiè lái hú shàng yǐn měi jiǔ,zuì hòu jù tán yóu jī liè。
湖边草木新著霜,芙蓉晚菊争煌煌。hú biān cǎo mù xīn zhù shuāng,fú róng wǎn jú zhēng huáng huáng。
插花起舞为公寿,公言百岁如风狂。chā huā qǐ wǔ wèi gōng shòu,gōng yán bǎi suì rú fēng kuáng。
赤松共游也不恶,谁能忍饥啖仙药。chì sōng gòng yóu yě bù è,shuí néng rěn jī dàn xiān yào。
已将寿夭付天公,彼徒辛苦吾差乐。yǐ jiāng shòu yāo fù tiān gōng,bǐ tú xīn kǔ wú chà lè。
城上乌栖暮霭生,银缸画烛照湖明。chéng shàng wū qī mù ǎi shēng,yín gāng huà zhú zhào hú míng。
不辞歌诗劝公饮,坐无桓伊能抚筝。bù cí gē shī quàn gōng yǐn,zuò wú huán yī néng fǔ zhēng。

欧阳少师令赋所蓄石屏

苏轼

何人遗公石屏风,上有水墨希微踪。hé rén yí gōng shí píng fēng,shàng yǒu shuǐ mò xī wēi zōng。
不画长林与巨植,独画峨嵋山西雪岭上万岁不老之孤松。bù huà zhǎng lín yǔ jù zhí,dú huà é méi shān xī xuě lǐng shàng wàn suì bù lǎo zhī gū sōng。
崖崩涧绝可望不可到,孤烟落日相溟蒙。yá bēng jiàn jué kě wàng bù kě dào,gū yān luò rì xiāng míng méng。
含风偃蹇得真态,刻画始信天有工。hán fēng yǎn jiǎn dé zhēn tài,kè huà shǐ xìn tiān yǒu gōng。
我恐毕宏、韦偃死葬虢山下,骨可朽烂心难穷。wǒ kǒng bì hóng wéi yǎn sǐ zàng guó shān xià,gǔ kě xiǔ làn xīn nán qióng。
神机巧思无所发,化为烟霏沦石中。shén jī qiǎo sī wú suǒ fā,huà wèi yān fēi lún shí zhōng。
古来画师非俗士,摹写物像略与诗人同。gǔ lái huà shī fēi sú shì,mó xiě wù xiàng lüè yǔ shī rén tóng。
愿公作诗慰不遇,无使二子含愤泣幽宫。yuàn gōng zuò shī wèi bù yù,wú shǐ èr zi hán fèn qì yōu gōng。

十月二日,将至涡口五里所,遇风留宿

苏轼

长淮久无风,放意弄清快。zhǎng huái jiǔ wú fēng,fàng yì nòng qīng kuài。
今朝雪浪满,始觉平野隘。jīn cháo xuě làng mǎn,shǐ jué píng yě ài。
两山控吾前,吞吐久不嘬。liǎng shān kòng wú qián,tūn tǔ jiǔ bù chuài。
孤舟系桑本,终夜舞澎湃。gū zhōu xì sāng běn,zhōng yè wǔ pēng pài。
舟人更传呼,弱缆恃菅蒯。zhōu rén gèng chuán hū,ruò lǎn shì jiān kuǎi。
平生傲忧患,久矣恬百怪。píng shēng ào yōu huàn,jiǔ yǐ tián bǎi guài。
鬼神欺吾穷,戏我聊一噫。guǐ shén qī wú qióng,xì wǒ liáo yī yī。
瓶中尚有酒,信命谁能戒。píng zhōng shàng yǒu jiǔ,xìn mìng shuí néng jiè。

颍州初别子由二首

苏轼

征帆挂西风,别泪滴清颍。zhēng fān guà xī fēng,bié lèi dī qīng yǐng。
留连知无益,惜此须臾景。liú lián zhī wú yì,xī cǐ xū yú jǐng。
我生三度别,此别尤酸冷。wǒ shēng sān dù bié,cǐ bié yóu suān lěng。
念子似先君,木讷刚且静。niàn zi shì xiān jūn,mù nè gāng qiě jìng。
寡辞真吉人,介石乃机警。guǎ cí zhēn jí rén,jiè shí nǎi jī jǐng。
至今天下士,去莫如子猛。zhì jīn tiān xià shì,qù mò rú zi měng。
嗟我久病狂,意行无坎井。jiē wǒ jiǔ bìng kuáng,yì xíng wú kǎn jǐng。
有如醉且坠,幸未伤辄醒。yǒu rú zuì qiě zhuì,xìng wèi shāng zhé xǐng。
从今得闲暇,默坐消日永。cóng jīn dé xián xiá,mò zuò xiāo rì yǒng。
作诗解子忧,持用日三省。zuò shī jiě zi yōu,chí yòng rì sān shěng。

颍州初别子由二首

苏轼

近别不改容,远别涕沾胸。jìn bié bù gǎi róng,yuǎn bié tì zhān xiōng。
咫尺不相见,实与千里同。zhǐ chǐ bù xiāng jiàn,shí yǔ qiān lǐ tóng。
人生无离别,谁知恩爱重。rén shēng wú lí bié,shuí zhī ēn ài zhòng。
始我来宛丘,牵衣舞儿童。shǐ wǒ lái wǎn qiū,qiān yī wǔ ér tóng。
便知有此恨,留我过秋风。biàn zhī yǒu cǐ hèn,liú wǒ guò qiū fēng。
秋风亦已过,别恨终无穷。qiū fēng yì yǐ guò,bié hèn zhōng wú qióng。
问我何年归?我言岁在东。wèn wǒ hé nián guī?wǒ yán suì zài dōng。
离合既循环,忧喜迭相攻。lí hé jì xún huán,yōu xǐ dié xiāng gōng。
语此长太息,我生如飞蓬。yǔ cǐ zhǎng tài xī,wǒ shēng rú fēi péng。
多忧发早白,不见六一翁。duō yōu fā zǎo bái,bù jiàn liù yī wēng。

泗州僧伽塔

苏轼

我昔南行舟系汴,逆风三日沙吹面。wǒ xī nán xíng zhōu xì biàn,nì fēng sān rì shā chuī miàn。
舟人共劝祷灵塔,香火未收旗脚转。zhōu rén gòng quàn dǎo líng tǎ,xiāng huǒ wèi shōu qí jiǎo zhuǎn。
回头顷刻失长桥,却到龟山未朝饭。huí tóu qǐng kè shī zhǎng qiáo,què dào guī shān wèi cháo fàn。
至人无心何厚薄,我自怀私欣所便。zhì rén wú xīn hé hòu báo,wǒ zì huái sī xīn suǒ biàn。
耕田欲雨刈欲晴,去得顺风来者怨。gēng tián yù yǔ yì yù qíng,qù dé shùn fēng lái zhě yuàn。
若使人人祷辄遂,造物应须日千变。ruò shǐ rén rén dǎo zhé suì,zào wù yīng xū rì qiān biàn。
今我身世两悠悠,去无所逐来无恋。jīn wǒ shēn shì liǎng yōu yōu,qù wú suǒ zhú lái wú liàn。
得行固愿留不恶,每到有求神亦倦。dé xíng gù yuàn liú bù è,měi dào yǒu qiú shén yì juàn。
退之旧云三百尺,澄观所营今已换。tuì zhī jiù yún sān bǎi chǐ,chéng guān suǒ yíng jīn yǐ huàn。
不嫌俗士污丹梯,一看云山绕淮甸。bù xián sú shì wū dān tī,yī kàn yún shān rào huái diān。

发洪泽,中途遇大风,复还

苏轼

风浪忽如此,吾行欲安归。fēng làng hū rú cǐ,wú xíng yù ān guī。
挂帆却西迈,此计未为非。guà fān què xī mài,cǐ jì wèi wèi fēi。
洪泽三十里,安流去如飞。hóng zé sān shí lǐ,ān liú qù rú fēi。
居民见我还,劳问亦依依。jū mín jiàn wǒ hái,láo wèn yì yī yī。
携酒就船卖,此意厚莫违。xié jiǔ jiù chuán mài,cǐ yì hòu mò wéi。
醒来夜已半,岸木声向微。xǐng lái yè yǐ bàn,àn mù shēng xiàng wēi。
明日淮阴市,白鱼能许肥。míng rì huái yīn shì,bái yú néng xǔ féi。
我行无南北,适意乃所祈。wǒ xíng wú nán běi,shì yì nǎi suǒ qí。
何劳舞澎湃,终夜摇窗扉。hé láo wǔ pēng pài,zhōng yè yáo chuāng fēi。
妻孥莫忧色,更典箧中衣。qī nú mò yōu sè,gèng diǎn qiè zhōng yī。

十月十六日记所见

苏轼

风高月暗云水黄,淮阴夜发朝山阳。fēng gāo yuè àn yún shuǐ huáng,huái yīn yè fā cháo shān yáng。
山阳晓雾如细雨,炯炯初日寒无光。shān yáng xiǎo wù rú xì yǔ,jiǒng jiǒng chū rì hán wú guāng。
云收雾卷已亭午,有风北来寒欲僵。yún shōu wù juǎn yǐ tíng wǔ,yǒu fēng běi lái hán yù jiāng。
忽惊飞雹穿户牖,迅驶不复容遮防。hū jīng fēi báo chuān hù yǒu,xùn shǐ bù fù róng zhē fáng。
市人颠沛百贾乱,疾雷一声如颓墙。shì rén diān pèi bǎi jiǎ luàn,jí léi yī shēng rú tuí qiáng。
使君来呼晚置酒,坐定已复日照廊。shǐ jūn lái hū wǎn zhì jiǔ,zuò dìng yǐ fù rì zhào láng。
恍疑所见皆梦寐,百种变怪旋消亡。huǎng yí suǒ jiàn jiē mèng mèi,bǎi zhǒng biàn guài xuán xiāo wáng。
共言蛟龙厌旧穴,鱼鳖随徙空陂塘。gòng yán jiāo lóng yàn jiù xué,yú biē suí xǐ kōng bēi táng。
愚儒无知守章句,论说黑白推何祥。yú rú wú zhī shǒu zhāng jù,lùn shuō hēi bái tuī hé xiáng。
惟有主人言可用,天寒欲雪饮此觞。wéi yǒu zhǔ rén yán kě yòng,tiān hán yù xuě yǐn cǐ shāng。

游金山寺

苏轼

我家江水初发源,宦游直送江入海。wǒ jiā jiāng shuǐ chū fā yuán,huàn yóu zhí sòng jiāng rù hǎi。
闻道潮头一丈高,天寒尚有沙痕在。wén dào cháo tóu yī zhàng gāo,tiān hán shàng yǒu shā hén zài。
中泠南畔石盘陀,古来出没随涛波。zhōng líng nán pàn shí pán tuó,gǔ lái chū méi suí tāo bō。
试登绝顶望乡国,江南江北青山多。shì dēng jué dǐng wàng xiāng guó,jiāng nán jiāng běi qīng shān duō。
羁愁畏晚寻归楫,山僧苦留看落日。jī chóu wèi wǎn xún guī jí,shān sēng kǔ liú kàn luò rì。
微风万顷靴文细,断霞半空鱼尾赤。wēi fēng wàn qǐng xuē wén xì,duàn xiá bàn kōng yú wěi chì。
是时江月初生魄,二更月落天深黑。shì shí jiāng yuè chū shēng pò,èr gèng yuè luò tiān shēn hēi。
江心似有炬火明,飞焰照山栖鸟惊。jiāng xīn shì yǒu jù huǒ míng,fēi yàn zhào shān qī niǎo jīng。
怅然归卧心莫识,非鬼非人竟何物。chàng rán guī wò xīn mò shí,fēi guǐ fēi rén jìng hé wù。
江山如此不归山,江神见怪警我顽。jiāng shān rú cǐ bù guī shān,jiāng shén jiàn guài jǐng wǒ wán。
我谢江神岂得已,有田不归如江水。wǒ xiè jiāng shén qǐ dé yǐ,yǒu tián bù guī rú jiāng shuǐ。

自金山放船至焦山

苏轼

金山楼观何耽耽,撞钟击鼓闻淮南。jīn shān lóu guān hé dān dān,zhuàng zhōng jī gǔ wén huái nán。
焦山何有有修竹,采薪汲水僧两三。jiāo shān hé yǒu yǒu xiū zhú,cǎi xīn jí shuǐ sēng liǎng sān。
云霾浪打人迹绝,时有沙户祈春蚕。yún mái làng dǎ rén jì jué,shí yǒu shā hù qí chūn cán。
我来金山更留宿,而此不到心怀惭。wǒ lái jīn shān gèng liú sù,ér cǐ bù dào xīn huái cán。
同游兴尽决独往,赋命穷薄轻江潭。tóng yóu xīng jǐn jué dú wǎng,fù mìng qióng báo qīng jiāng tán。
清晨无风浪自涌,中流歌啸倚半酣。qīng chén wú fēng làng zì yǒng,zhōng liú gē xiào yǐ bàn hān。
老僧下山惊客至,迎笑喜作巴人谈。lǎo sēng xià shān jīng kè zhì,yíng xiào xǐ zuò bā rén tán。
自言久客忘乡井,只有弥勒为同龛。zì yán jiǔ kè wàng xiāng jǐng,zhǐ yǒu mí lēi wèi tóng kān。
困眠得就纸帐暖,饱食未厌山蔬甘。kùn mián dé jiù zhǐ zhàng nuǎn,bǎo shí wèi yàn shān shū gān。
山林饥饿古亦有,无田不退宁非贪。shān lín jī è gǔ yì yǒu,wú tián bù tuì níng fēi tān。
展禽虽未三见黜,叔夜自知七不堪。zhǎn qín suī wèi sān jiàn chù,shū yè zì zhī qī bù kān。
行当投劾谢簪组,为我佳处留茅庵。xíng dāng tóu hé xiè zān zǔ,wèi wǒ jiā chù liú máo ān。

广陵会三同舍,各以其字为韵,仍邀同赋刘贡父

苏轼

去年送刘郎,醉语已惊众。qù nián sòng liú láng,zuì yǔ yǐ jīng zhòng。
如今各飘泊,笔砚谁能弄。rú jīn gè piāo pō,bǐ yàn shuí néng nòng。
我命不在天,羿彀未必中。wǒ mìng bù zài tiān,yì gòu wèi bì zhōng。
作诗聊遣意,老大慵讥讽。zuò shī liáo qiǎn yì,lǎo dà yōng jī fěng。
夫子少年时,雄辩轻子贡。fū zi shǎo nián shí,xióng biàn qīng zi gòng。
尔来再伤弓,戢翼念前痛。ěr lái zài shāng gōng,jí yì niàn qián tòng。
广陵三日饮,相对恍如梦。guǎng líng sān rì yǐn,xiāng duì huǎng rú mèng。
况逢贤主人,白酒泼春瓮。kuàng féng xián zhǔ rén,bái jiǔ pō chūn wèng。
竹西已挥手,湾口犹屡送。zhú xī yǐ huī shǒu,wān kǒu yóu lǚ sòng。
羡子去安闲,吾邦正喧鬨。xiàn zi qù ān xián,wú bāng zhèng xuān hòng。

广陵会三同舍,各以其字为韵,仍邀同赋刘贡父

苏轼

三年客京辇,憔悴难具论。sān nián kè jīng niǎn,qiáo cuì nán jù lùn。
挥汗红尘中,但随马蹄翻。huī hàn hóng chén zhōng,dàn suí mǎ tí fān。
人情贵往返,不报生祸根。rén qíng guì wǎng fǎn,bù bào shēng huò gēn。
坐令平生友,终岁不及门。zuò lìng píng shēng yǒu,zhōng suì bù jí mén。
南来实清旷,但恨无与言。nán lái shí qīng kuàng,dàn hèn wú yǔ yán。
不谓广陵城,得逢刘与孙。bù wèi guǎng líng chéng,dé féng liú yǔ sūn。
异趣不两立,譬如王孙猿。yì qù bù liǎng lì,pì rú wáng sūn yuán。
吾侪久相聚,恐见疑排拫。wú chái jiǔ xiāng jù,kǒng jiàn yí pái hén。
我褊类中散,子通真巨源。wǒ biǎn lèi zhōng sàn,zi tōng zhēn jù yuán。
绝交固未敢,且复东南奔。jué jiāo gù wèi gǎn,qiě fù dōng nán bēn。

广陵会三同舍,各以其字为韵,仍邀同赋刘贡父

苏轼

江陵昔相遇,幕府称上宾。jiāng líng xī xiāng yù,mù fǔ chēng shàng bīn。
再见明光宫,峨冠挹搢绅。zài jiàn míng guāng gōng,é guān yì jìn shēn。
如今三见子,坎坷为逐臣。rú jīn sān jiàn zi,kǎn kě wèi zhú chén。
朝游云霄间,欲分丞相茵。cháo yóu yún xiāo jiān,yù fēn chéng xiāng yīn。
暮落江湖上,遂与屈子邻。mù luò jiāng hú shàng,suì yǔ qū zi lín。
了不见愠喜,子岂真可人。le bù jiàn yùn xǐ,zi qǐ zhēn kě rén。
邂逅成一欢,醉语出天真。xiè hòu chéng yī huān,zuì yǔ chū tiān zhēn。
士方在田里,自比渭与莘。shì fāng zài tián lǐ,zì bǐ wèi yǔ shēn。
出试乃大谬,刍狗难重陈。chū shì nǎi dà miù,chú gǒu nán zhòng chén。
岁晚多霜露,归耕当及辰。suì wǎn duō shuāng lù,guī gēng dāng jí chén。

甘露寺

苏轼

江山岂不好,独游情易阑。jiāng shān qǐ bù hǎo,dú yóu qíng yì lán。
但有相携人,何必素所欢。dàn yǒu xiāng xié rén,hé bì sù suǒ huān。
我欲访甘露,当途无闲官。wǒ yù fǎng gān lù,dāng tú wú xián guān。
二子旧不识,欣然肯联鞍。èr zi jiù bù shí,xīn rán kěn lián ān。
古郡山为城,层梯转朱栏。gǔ jùn shān wèi chéng,céng tī zhuǎn zhū lán。
楼台断崖上,地窄天水宽。lóu tái duàn yá shàng,dì zhǎi tiān shuǐ kuān。
一览吞数州,山长江漫漫。yī lǎn tūn shù zhōu,shān zhǎng jiāng màn màn。
却望大明寺,惟见烟中竿。què wàng dà míng sì,wéi jiàn yān zhōng gān。
狠石卧庭下,穹窿如伏羱。hěn shí wò tíng xià,qióng lóng rú fú yuán。
缅怀卧龙公,挟策事雕钻。miǎn huái wò lóng gōng,xié cè shì diāo zuān。
一谈收猘子,再说走老瞒。yī tán shōu zhì zi,zài shuō zǒu lǎo mán。
名高有馀想,事往无留观。míng gāo yǒu yú xiǎng,shì wǎng wú liú guān。
萧公古铁镬,相对空团团。xiāo gōng gǔ tiě huò,xiāng duì kōng tuán tuán。
陂陀受百斛,积雨生微澜。bēi tuó shòu bǎi hú,jī yǔ shēng wēi lán。
泗水逸周鼎,渭城辞汉盘。sì shuǐ yì zhōu dǐng,wèi chéng cí hàn pán。
山川失故态,怪此能独完。shān chuān shī gù tài,guài cǐ néng dú wán。
僧繇六化人,霓衣挂冰纨。sēng yáo liù huà rén,ní yī guà bīng wán。
隐见十二叠,观者疑夸谩。yǐn jiàn shí èr dié,guān zhě yí kuā mán。
破板陆生画,青猊戏盘跚。pò bǎn lù shēng huà,qīng ní xì pán shān。
上有二天人,挥手如翔鸾。shàng yǒu èr tiān rén,huī shǒu rú xiáng luán。
笔墨虽欲尽,典型垂不刊。bǐ mò suī yù jǐn,diǎn xíng chuí bù kān。
赫赫赞皇公,英姿凛以寒。hè hè zàn huáng gōng,yīng zī lǐn yǐ hán。
古柏手亲种,挺然谁敢干。gǔ bǎi shǒu qīn zhǒng,tǐng rán shuí gǎn gàn。
枝撑云峰裂,根入石窟蟠。zhī chēng yún fēng liè,gēn rù shí kū pán。
薙草得断碑,斩崖出金棺。tì cǎo dé duàn bēi,zhǎn yá chū jīn guān。
瘗藏岂不牢,见伏理可叹。yì cáng qǐ bù láo,jiàn fú lǐ kě tàn。
四雄皆龙虎,遗迹俨未刓。sì xióng jiē lóng hǔ,yí jì yǎn wèi wán。
方其盛壮时,争夺肯少安。fāng qí shèng zhuàng shí,zhēng duó kěn shǎo ān。
废兴属造物,迁逝谁控抟。fèi xīng shǔ zào wù,qiān shì shuí kòng tuán。
况彼妄庸子,而欲事所难。kuàng bǐ wàng yōng zi,ér yù shì suǒ nán。
古今共一轨,后世徒辛酸。gǔ jīn gòng yī guǐ,hòu shì tú xīn suān。
聊兴广武叹,不待雍门弹。liáo xīng guǎng wǔ tàn,bù dài yōng mén dàn。