古诗词

忆江南寄纯如五首

苏轼

生计曾无聚沫,孤踪谩有清风。shēng jì céng wú jù mò,gū zōng mán yǒu qīng fēng。
治产犹嫌范蠡,携孥颇笑梁鸿。zhì chǎn yóu xián fàn lí,xié nú pǒ xiào liáng hóng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

庐山二胜,并叙开先漱玉亭

苏轼

吾闻太山石,积日穿线溜。wú wén tài shān shí,jī rì chuān xiàn liū。
况此百雷霆,万世与石斗。kuàng cǐ bǎi léi tíng,wàn shì yǔ shí dòu。
深行九地底,险出三峡右。shēn xíng jiǔ dì dǐ,xiǎn chū sān xiá yòu。
长输不尽溪,欲满无底窦。zhǎng shū bù jǐn xī,yù mǎn wú dǐ dòu。
跳波翻潜鱼,震响落飞狖。tiào bō fān qián yú,zhèn xiǎng luò fēi yòu。
清寒入山骨,草木尽坚瘦。qīng hán rù shān gǔ,cǎo mù jǐn jiān shòu。
空蒙烟霭间,澒洞金石奏。kōng méng yān ǎi jiān,hòng dòng jīn shí zòu。
弯弯飞桥出,潋潋半月彀。wān wān fēi qiáo chū,liàn liàn bàn yuè gòu。
玉渊神龙近,雨雹乱晴昼。yù yuān shén lóng jìn,yǔ báo luàn qíng zhòu。
垂瓶得清甘,可咽不可漱。chuí píng dé qīng gān,kě yàn bù kě shù。

自兴国往筠,宿石田驿南二十五里野人舍

苏轼

溪上青山三百叠,快马轻衫来一抹。xī shàng qīng shān sān bǎi dié,kuài mǎ qīng shān lái yī mǒ。
倚山修竹有人家,横道清泉知我渴。yǐ shān xiū zhú yǒu rén jiā,héng dào qīng quán zhī wǒ kě。
芒鞋竹杖自轻软,蒲荐松床亦香滑。máng xié zhú zhàng zì qīng ruǎn,pú jiàn sōng chuáng yì xiāng huá。
夜深风露满中庭,惟见孤萤自开阖。yè shēn fēng lù mǎn zhōng tíng,wéi jiàn gū yíng zì kāi hé。

过建昌李野夫公择故居

苏轼

彭蠡东北源,庐阜西南麓。péng lí dōng běi yuán,lú fù xī nán lù。
何人修水上,种此一双玉。hé rén xiū shuǐ shàng,zhǒng cǐ yī shuāng yù。
思之不可见,破宅馀修竹。sī zhī bù kě jiàn,pò zhái yú xiū zhú。
四邻戒莫犯,十亩森似束。sì lín jiè mò fàn,shí mǔ sēn shì shù。
我来仲夏初,解箨呈新绿。wǒ lái zhòng xià chū,jiě tuò chéng xīn lǜ。
幽鸟向我鸣,野人留我宿。yōu niǎo xiàng wǒ míng,yě rén liú wǒ sù。
徘徊不忍去,微月挂乔木。pái huái bù rěn qù,wēi yuè guà qiáo mù。
遥想他年归,解组巾一幅。yáo xiǎng tā nián guī,jiě zǔ jīn yī fú。
对床老兄弟,夜雨鸣竹屋。duì chuáng lǎo xiōng dì,yè yǔ míng zhú wū。
卧听邻寺钟,书窗有残烛。wò tīng lín sì zhōng,shū chuāng yǒu cán zhú。

将至筠,先寄迟、适、远三犹子

苏轼

露宿风餐六百里,明朝饮马南江水。lù sù fēng cān liù bǎi lǐ,míng cháo yǐn mǎ nán jiāng shuǐ。
未见丰盈犀角儿,先逢玉雪王郎子。wèi jiàn fēng yíng xī jiǎo ér,xiān féng yù xuě wáng láng zi。
对床欲作连夜语,念汝还须戴星起。duì chuáng yù zuò lián yè yǔ,niàn rǔ hái xū dài xīng qǐ。
夜来梦见小於菟,犹是髧髦垂两耳。yè lái mèng jiàn xiǎo yú tú,yóu shì dàn máo chuí liǎng ěr。
忆过济南春未动,三子出迎残雪里。yì guò jì nán chūn wèi dòng,sān zi chū yíng cán xuě lǐ。
我时移守古河东,酒肉淋漓浑舍喜。wǒ shí yí shǒu gǔ hé dōng,jiǔ ròu lín lí hún shě xǐ。
而今憔悴一羸马,逆旅担夫相汝尔。ér jīn qiáo cuì yī léi mǎ,nì lǚ dān fū xiāng rǔ ěr。
出城见我定惊嗟,身健穷愁不须耻。chū chéng jiàn wǒ dìng jīng jiē,shēn jiàn qióng chóu bù xū chǐ。
我为乃翁留十日,掣电一欢何足恃。wǒ wèi nǎi wēng liú shí rì,chè diàn yī huān hé zú shì。
惟当火急作新诗,一醉两翁胜酒美。wéi dāng huǒ jí zuò xīn shī,yī zuì liǎng wēng shèng jiǔ měi。

端午游真如,迟、适、远从,子由在酒局

苏轼

一与子由别,却数七端午。yī yǔ zi yóu bié,què shù qī duān wǔ。
身随彩丝系,心与昌歜苦。shēn suí cǎi sī xì,xīn yǔ chāng chù kǔ。
今年匹马来,佳节日夜数。jīn nián pǐ mǎ lái,jiā jié rì yè shù。
儿童喜我至,典衣具鸡黍。ér tóng xǐ wǒ zhì,diǎn yī jù jī shǔ。
水饼既怀乡,饭筒仍悯楚。shuǐ bǐng jì huái xiāng,fàn tǒng réng mǐn chǔ。
谓言必一醉,快作西川语。wèi yán bì yī zuì,kuài zuò xī chuān yǔ。
宁知是官身,糟曲困熏煮。níng zhī shì guān shēn,zāo qū kùn xūn zhǔ。
独携三子出,古刹访禅祖。dú xié sān zi chū,gǔ shā fǎng chán zǔ。
高谈付梁罗,诗律到阿虎。gāo tán fù liáng luó,shī lǜ dào ā hǔ。
归来一调笑,慰此长龃龉。guī lái yī diào xiào,wèi cǐ zhǎng jǔ yǔ。

初别子由至奉新作

苏轼

双鹊先我来,飞上东轩背。shuāng què xiān wǒ lái,fēi shàng dōng xuān bèi。
书随好梦到,人与佳节会。shū suí hǎo mèng dào,rén yǔ jiā jié huì。
一欢难把玩,回首了无在。yī huān nán bǎ wán,huí shǒu le wú zài。
却渡来时溪,断桥号浅濑。què dù lái shí xī,duàn qiáo hào qiǎn lài。
茫茫暑天阔,霭霭孤城背。máng máng shǔ tiān kuò,ǎi ǎi gū chéng bèi。
青山眊氉中,落日凄凉外。qīng shān mào sào zhōng,luò rì qī liáng wài。
盛衰岂我意,离合非所碍。shèng shuāi qǐ wǒ yì,lí hé fēi suǒ ài。
何以解我忧,粗了一事大。hé yǐ jiě wǒ yōu,cū le yī shì dà。

别子由三首兼别迟

苏轼

知君念我欲别难,我今此别非他日。zhī jūn niàn wǒ yù bié nán,wǒ jīn cǐ bié fēi tā rì。
风里杨花虽未定,雨中荷叶终不湿。fēng lǐ yáng huā suī wèi dìng,yǔ zhōng hé yè zhōng bù shī。
三年磨我费百书,一见何止得双璧。sān nián mó wǒ fèi bǎi shū,yī jiàn hé zhǐ dé shuāng bì。
愿君亦莫嗟留滞,六十小劫风雨疾。yuàn jūn yì mò jiē liú zhì,liù shí xiǎo jié fēng yǔ jí。

别子由三首兼别迟

苏轼

先君昔爱洛城居,我今亦过嵩山麓。xiān jūn xī ài luò chéng jū,wǒ jīn yì guò sōng shān lù。
水南卜筑吾岂敢,试向伊川买修竹。shuǐ nán bo zhù wú qǐ gǎn,shì xiàng yī chuān mǎi xiū zhú。
又闻缑山好泉眼,傍市穿林泻冰玉。yòu wén gōu shān hǎo quán yǎn,bàng shì chuān lín xiè bīng yù。
遥想茅轩照水开,两翁相对清如鹄。yáo xiǎng máo xuān zhào shuǐ kāi,liǎng wēng xiāng duì qīng rú gǔ。

别子由三首兼别迟

苏轼

两翁归隐非难事,惟要传家好儿子。liǎng wēng guī yǐn fēi nán shì,wéi yào chuán jiā hǎo ér zi。
忆昔汝翁如汝长,笔头一落三千字。yì xī rǔ wēng rú rǔ zhǎng,bǐ tóu yī luò sān qiān zì。
世人闻此皆大笑,慎勿生儿两翁似。shì rén wén cǐ jiē dà xiào,shèn wù shēng ér liǎng wēng shì。
不知樗栎荐明堂,何以盐车压千里。bù zhī chū lì jiàn míng táng,hé yǐ yán chē yā qiān lǐ。

和李太白

苏轼

寄卧虚寂堂,月明浸疏竹。jì wò xū jì táng,yuè míng jìn shū zhú。
泠然洗我心,欲饮不可掬。líng rán xǐ wǒ xīn,yù yǐn bù kě jū。
流光发永叹,自昔非余独。liú guāng fā yǒng tàn,zì xī fēi yú dú。
行年四十九,还此北窗宿。xíng nián sì shí jiǔ,hái cǐ běi chuāng sù。
缅怀卓道人,白首寓医卜。miǎn huái zhuó dào rén,bái shǒu yù yī bo。
谪仙固远矣,此士亦难复。zhé xiān gù yuǎn yǐ,cǐ shì yì nán fù。
世道如弈棋,变化不容覆。shì dào rú yì qí,biàn huà bù róng fù。
惟应玉芝老,待得蟠桃熟。wéi yīng yù zhī lǎo,dài dé pán táo shú。

陶骥子骏佚老堂二首

苏轼

文举与元礼,尚得称世旧。wén jǔ yǔ yuán lǐ,shàng dé chēng shì jiù。
渊明吾所师,夫子乃其后。yuān míng wú suǒ shī,fū zi nǎi qí hòu。
挂冠不待年,亦岂为五斗。guà guān bù dài nián,yì qǐ wèi wǔ dòu。
我歌《归来引》,千载信尚友。wǒ gē guī lái yǐn,qiān zài xìn shàng yǒu。
相逢黄卷中,何似一杯酒。xiāng féng huáng juǎn zhōng,hé shì yī bēi jiǔ。
君醉我且归,明朝许来否。jūn zuì wǒ qiě guī,míng cháo xǔ lái fǒu。

陶骥子骏佚老堂二首

苏轼

我从庐山来,目送孤飞云。wǒ cóng lú shān lái,mù sòng gū fēi yún。
路逢陆道士,知是千岁人。lù féng lù dào shì,zhī shì qiān suì rén。
试问当时友,虎溪已埃尘。shì wèn dāng shí yǒu,hǔ xī yǐ āi chén。
似闻佚老堂,知是几世孙。shì wén yì lǎo táng,zhī shì jǐ shì sūn。
能为五字诗,仍戴漉酒巾。néng wèi wǔ zì shī,réng dài lù jiǔ jīn。
人呼小靖节,自号葛天民。rén hū xiǎo jìng jié,zì hào gé tiān mín。

郭祥正家,醉画竹石壁上,郭作诗为谢,且遗二古铜剑

苏轼

空肠得酒芒角出,肝肺槎牙生竹石。kōng cháng dé jiǔ máng jiǎo chū,gān fèi chá yá shēng zhú shí。
森然欲作不可回,吐向君家雪色壁。sēn rán yù zuò bù kě huí,tǔ xiàng jūn jiā xuě sè bì。
平生好诗仍好画,书墙涴壁长遭骂。píng shēng hǎo shī réng hǎo huà,shū qiáng wò bì zhǎng zāo mà。
不瞋不骂喜有馀,世间谁复如君者。bù chēn bù mà xǐ yǒu yú,shì jiān shuí fù rú jūn zhě。
一双铜剑秋水光,两首新诗争剑铓。yī shuāng tóng jiàn qiū shuǐ guāng,liǎng shǒu xīn shī zhēng jiàn máng。
剑在床头诗在手,不知谁作蛟龙吼。jiàn zài chuáng tóu shī zài shǒu,bù zhī shuí zuò jiāo lóng hǒu。

龙尾砚歌,并引

苏轼

黄琮白琥天不惜,顾恐贪夫死怀璧。huáng cóng bái hǔ tiān bù xī,gù kǒng tān fū sǐ huái bì。
君看龙尾岂石材,玉德金声寓于石。jūn kàn lóng wěi qǐ shí cái,yù dé jīn shēng yù yú shí。
与天作石来几时,与人作砚初不辞。yǔ tiān zuò shí lái jǐ shí,yǔ rén zuò yàn chū bù cí。
诗成鲍、谢石何与,笔落钟、王砚不知。shī chéng bào xiè shí hé yǔ,bǐ luò zhōng wáng yàn bù zhī。
锦茵玉匣俱尘垢,捣练支床亦何有。jǐn yīn yù xiá jù chén gòu,dǎo liàn zhī chuáng yì hé yǒu。
况瞋苏子凤咮铭,戏语相嘲作牛后。kuàng chēn sū zi fèng zhòu míng,xì yǔ xiāng cháo zuò niú hòu。
碧天照水风吹云,明窗大几清无尘。bì tiān zhào shuǐ fēng chuī yún,míng chuāng dà jǐ qīng wú chén。
我生天地一闲物,苏子亦是支离人。wǒ shēng tiān dì yī xián wù,sū zi yì shì zhī lí rén。
粗言细语都不择,春蚓秋蛇随意画。cū yán xì yǔ dōu bù zé,chūn yǐn qiū shé suí yì huà。
愿从苏子老东坡,仁者不用生分别。yuàn cóng sū zi lǎo dōng pō,rén zhě bù yòng shēng fēn bié。

张近几仲有龙尾子石砚,以铜剑易之

苏轼

我家铜剑如赤蛇,君家石砚苍璧椭而洼。wǒ jiā tóng jiàn rú chì shé,jūn jiā shí yàn cāng bì tuǒ ér wā。
君持我剑向何许,大明宫里玉佩鸣冲牙。jūn chí wǒ jiàn xiàng hé xǔ,dà míng gōng lǐ yù pèi míng chōng yá。
我得君砚亦安用,雪堂窗下《尔雅》笺虫虾。wǒ dé jūn yàn yì ān yòng,xuě táng chuāng xià ěr yǎ jiān chóng xiā。
二物与人初不异,飘落高下随风花。èr wù yǔ rén chū bù yì,piāo luò gāo xià suí fēng huā。
蒯缑玉具皆外物,视草草《玄》无等差。kuǎi gōu yù jù jiē wài wù,shì cǎo cǎo xuán wú děng chà。
君不见秦赵城易璧,指图睨柱相矜夸。jūn bù jiàn qín zhào chéng yì bì,zhǐ tú nì zhù xiāng jīn kuā。
又不见二生妾换马,骄鸣啜泣思其家。yòu bù jiàn èr shēng qiè huàn mǎ,jiāo míng chuài qì sī qí jiā。
不如无情两相与,永以为好譬之桃李与琼华。bù rú wú qíng liǎng xiāng yǔ,yǒng yǐ wèi hǎo pì zhī táo lǐ yǔ qióng huá。