古诗词

忆江南寄纯如五首

苏轼

生计曾无聚沫,孤踪谩有清风。shēng jì céng wú jù mò,gū zōng mán yǒu qīng fēng。
治产犹嫌范蠡,携孥颇笑梁鸿。zhì chǎn yóu xián fàn lí,xié nú pǒ xiào liáng hóng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵黄鲁直嘲小德。小德,鲁直子,其母微,故其诗云:解著《潜夫论》,不妨无外家

苏轼

进馔客争起,小儿那可涯。jìn zhuàn kè zhēng qǐ,xiǎo ér nà kě yá。
莫欺东方星,三五自横斜。mò qī dōng fāng xīng,sān wǔ zì héng xié。
名驹已汗血,老蚌空泥沙。míng jū yǐ hàn xuè,lǎo bàng kōng ní shā。
但使伯仁长,还兴络秀家。dàn shǐ bó rén zhǎng,hái xīng luò xiù jiā。

书《黄庭内景经》尾,并叙

苏轼

太上虚皇出灵篇,黄庭真人舞胎仙。tài shàng xū huáng chū líng piān,huáng tíng zhēn rén wǔ tāi xiān。
髯耆两卿相后前,丱妙夹侍清且妍。rán qí liǎng qīng xiāng hòu qián,guàn miào jiā shì qīng qiě yán。
十有二神服锐坚,巍巍堂堂人中天。shí yǒu èr shén fú ruì jiān,wēi wēi táng táng rén zhōng tiān。
问我何修果此缘,是心朝空夕了然,恐非其人世莫传。wèn wǒ hé xiū guǒ cǐ yuán,shì xīn cháo kōng xī le rán,kǒng fēi qí rén shì mò chuán。
殿以二士苍鹄骞,南随道师历山渊。diàn yǐ èr shì cāng gǔ qiān,nán suí dào shī lì shān yuān。
山人迎笑喜我还,问谁遣化老龙眠。shān rén yíng xiào xǐ wǒ hái,wèn shuí qiǎn huà lǎo lóng mián。

送蹇道士归庐山

苏轼

物之有知盖恃息,孰居无事使出入?wù zhī yǒu zhī gài shì xī,shú jū wú shì shǐ chū rù?
心无天游室不空,六凿相攘妇争席。xīn wú tiān yóu shì bù kōng,liù záo xiāng rǎng fù zhēng xí。
法师逃人入庐山,山中无人自往还。fǎ shī táo rén rù lú shān,shān zhōng wú rén zì wǎng hái。
往者一空还者失,此身正在无还间。wǎng zhě yī kōng hái zhě shī,cǐ shēn zhèng zài wú hái jiān。
绵绵不绝微风里,内外丹成一弹指。mián mián bù jué wēi fēng lǐ,nèi wài dān chéng yī dàn zhǐ。
人间俯仰三千秋,骑鹤归来与子游。rén jiān fǔ yǎng sān qiān qiū,qí hè guī lái yǔ zi yóu。

次韵黄鲁直戏赠

苏轼

昨夜试微凉,汗衾初退红。zuó yè shì wēi liáng,hàn qīn chū tuì hóng。
我愿偕秋风,随身入房栊。wǒ yuàn xié qiū fēng,suí shēn rù fáng lóng。
君王不好事,只作好惊鸿。jūn wáng bù hǎo shì,zhǐ zuò hǎo jīng hóng。
细看卷虿尾,我家真栗蓬。xì kàn juǎn chài wěi,wǒ jiā zhēn lì péng。

送周朝议守汉州

苏轼

茶为西南病,岷俗记二李。chá wèi xī nán bìng,mín sú jì èr lǐ。
何人折其锋,矫矫六君子。hé rén zhé qí fēng,jiǎo jiǎo liù jūn zi。
君家尤出力,流落初坐此。jūn jiā yóu chū lì,liú luò chū zuò cǐ。
谓当收桑榆,华发看剑履。wèi dāng shōu sāng yú,huá fā kàn jiàn lǚ。
胡为犯风雪,岁晚行未已。hú wèi fàn fēng xuě,suì wǎn xíng wèi yǐ。
念归诚得计,顾自为谋耳。niàn guī chéng dé jì,gù zì wèi móu ěr。
吾闻江汉间,疮痏有未起。wú wén jiāng hàn jiān,chuāng wěi yǒu wèi qǐ。
莫轻龚遂老,君王付尺棰。mò qīng gōng suì lǎo,jūn wáng fù chǐ chuí。
召还当有诏,挽袖谢邻里。zhào hái dāng yǒu zhào,wǎn xiù xiè lín lǐ。
犹堪作水衡,供张园林美。yóu kān zuò shuǐ héng,gōng zhāng yuán lín měi。

木山,并叙

苏轼

木生不愿回万牛,愿终天年仆沙洲。mù shēng bù yuàn huí wàn niú,yuàn zhōng tiān nián pū shā zhōu。
时来幸逢河伯秋,掀然见怪推不流。shí lái xìng féng hé bó qiū,xiān rán jiàn guài tuī bù liú。
蓬婆雪岭巧雕锼,蛰虫行蚁为豪酋。péng pó xuě lǐng qiǎo diāo sōu,zhé chóng xíng yǐ wèi háo qiú。
阿咸大胆忽持去,河伯好事不汝尤。ā xián dà dǎn hū chí qù,hé bó hǎo shì bù rǔ yóu。
城中古沼浸坤轴,一林瘦竹吾菟裘。chéng zhōng gǔ zhǎo jìn kūn zhóu,yī lín shòu zhú wú tú qiú。
二顷良田不难买,三年桤木行可槱。èr qǐng liáng tián bù nán mǎi,sān nián qī mù xíng kě yǒu。
会将白发对苍巘,鲁人不厌东家丘。huì jiāng bái fā duì cāng yǎn,lǔ rén bù yàn dōng jiā qiū。

送千乘、千能两侄还乡

苏轼

治生不求富,读书不求官。zhì shēng bù qiú fù,dú shū bù qiú guān。
譬如饮不醉,陶然有馀欢。pì rú yǐn bù zuì,táo rán yǒu yú huān。
君看庞德公,白首终泥蟠。jūn kàn páng dé gōng,bái shǒu zhōng ní pán。
岂无子孙念,顾独贻以安。qǐ wú zi sūn niàn,gù dú yí yǐ ān。
鹿门上冢回,床下拜龙鸾。lù mén shàng zhǒng huí,chuáng xià bài lóng luán。
躬耕竟不起,耆旧节独完。gōng gēng jìng bù qǐ,qí jiù jié dú wán。
念汝少多难,冰雪落绮纨。niàn rǔ shǎo duō nán,bīng xuě luò qǐ wán。
五子如一人,奉养真色难。wǔ zi rú yī rén,fèng yǎng zhēn sè nán。
烹鸡独馈母,自飨苜蓿盘。pēng jī dú kuì mǔ,zì xiǎng mù xu pán。
口腹恐累人,宁我食无肝。kǒu fù kǒng lèi rén,níng wǒ shí wú gān。
西来四千里,敝袍不言寒。xī lái sì qiān lǐ,bì páo bù yán hán。
秀眉似我兄,亦复心闲宽。xiù méi shì wǒ xiōng,yì fù xīn xián kuān。
忽然舍我去,岁晚留馀酸。hū rán shě wǒ qù,suì wǎn liú yú suān。
我岂轩冕人,青云意先阑。wǒ qǐ xuān miǎn rén,qīng yún yì xiān lán。
汝归莳松菊,环以青琅玕。rǔ guī shí sōng jú,huán yǐ qīng láng gān。
桤阴三年成,可以挂我冠。qī yīn sān nián chéng,kě yǐ guà wǒ guān。
清江入城郭,小圃生微澜。qīng jiāng rù chéng guō,xiǎo pǔ shēng wēi lán。
相从结茅舍,曝背谈金銮。xiāng cóng jié máo shě,pù bèi tán jīn luán。

书王定国所藏《烟江叠嶂图》(王晋卿画)

苏轼

江上愁心千叠山,浮空积翠如云烟。jiāng shàng chóu xīn qiān dié shān,fú kōng jī cuì rú yún yān。
山耶云耶远莫知,烟空云散山依然。shān yé yún yé yuǎn mò zhī,yān kōng yún sàn shān yī rán。
但见两崖苍苍暗绝谷,中有百道飞来泉。dàn jiàn liǎng yá cāng cāng àn jué gǔ,zhōng yǒu bǎi dào fēi lái quán。
萦林络石隐复见,下赴谷口为奔川。yíng lín luò shí yǐn fù jiàn,xià fù gǔ kǒu wèi bēn chuān。
川平山开林麓断,小桥野店依山前。chuān píng shān kāi lín lù duàn,xiǎo qiáo yě diàn yī shān qián。
行人稍度乔木外,渔舟一叶江吞天。xíng rén shāo dù qiáo mù wài,yú zhōu yī yè jiāng tūn tiān。
使君何从得此本,点缀毫末分清妍。shǐ jūn hé cóng dé cǐ běn,diǎn zhuì háo mò fēn qīng yán。
不知人间何处有此境,径欲往买二顷田。bù zhī rén jiān hé chù yǒu cǐ jìng,jìng yù wǎng mǎi èr qǐng tián。
君不见武昌樊口幽绝处,东坡先生留五年。jūn bù jiàn wǔ chāng fán kǒu yōu jué chù,dōng pō xiān shēng liú wǔ nián。
春风摇江天漠漠,暮云卷雨山娟娟。chūn fēng yáo jiāng tiān mò mò,mù yún juǎn yǔ shān juān juān。
丹枫翻鸦伴水宿,长松落雪惊醉眠。dān fēng fān yā bàn shuǐ sù,zhǎng sōng luò xuě jīng zuì mián。
桃花流水在人世,武陵岂必皆神仙。táo huā liú shuǐ zài rén shì,wǔ líng qǐ bì jiē shén xiān。
江山清空我尘土,虽有去路寻无缘。jiāng shān qīng kōng wǒ chén tǔ,suī yǒu qù lù xún wú yuán。
还君此画三叹息,山中故人应有招我归来篇。hái jūn cǐ huà sān tàn xī,shān zhōng gù rén yīng yǒu zhāo wǒ guī lái piān。

王晋卿作《烟江叠嶂图》,仆赋诗十四韵,晋卿和之,语特奇丽。因复次韵,不独纪其诗画之美,亦为道其出处契阔之故,而终之以不忘在莒之戒,亦朋

苏轼

山中举头望日边,长安不见空云烟。shān zhōng jǔ tóu wàng rì biān,zhǎng ān bù jiàn kōng yún yān。
归来长安望山上,时移事改应潸然。guī lái zhǎng ān wàng shān shàng,shí yí shì gǎi yīng shān rán。
管弦去尽宾客散,惟有马埒编金泉。guǎn xián qù jǐn bīn kè sàn,wéi yǒu mǎ liè biān jīn quán。
渥洼故自千里足,要饱风雪轻山川。wò wā gù zì qiān lǐ zú,yào bǎo fēng xuě qīng shān chuān。
屈居华屋啖枣脯,十年俯仰龙旗前。qū jū huá wū dàn zǎo pú,shí nián fǔ yǎng lóng qí qián。
却因瘦病出奇骨,盐车之厄宁非天。què yīn shòu bìng chū qí gǔ,yán chē zhī è níng fēi tiān。
风流文采磨不尽,水墨自与诗争妍。fēng liú wén cǎi mó bù jǐn,shuǐ mò zì yǔ shī zhēng yán。
画山何必山中人,田歌自古非知田。huà shān hé bì shān zhōng rén,tián gē zì gǔ fēi zhī tián。
郑虔三绝君有二,笔势挽回三百年。zhèng qián sān jué jūn yǒu èr,bǐ shì wǎn huí sān bǎi nián。
欲将岩谷乱窈窕,眉峰修嫭夸连娟。yù jiāng yán gǔ luàn yǎo tiǎo,méi fēng xiū hù kuā lián juān。
人间何有春一梦,此身将老蚕三眠。rén jiān hé yǒu chūn yī mèng,cǐ shēn jiāng lǎo cán sān mián。
山中幽绝不可久,要作平地家居仙。shān zhōng yōu jué bù kě jiǔ,yào zuò píng dì jiā jū xiān。
能令水石长在眼,非君好我当谁缘。néng lìng shuǐ shí zhǎng zài yǎn,fēi jūn hǎo wǒ dāng shuí yuán。
愿君终不忘在莒,乐时更赋《囚山篇》。yuàn jūn zhōng bù wàng zài jǔ,lè shí gèng fù qiú shān piān。

兴龙节侍宴前一日,微雪,与子由同访王定国,小饮清虚堂。定国出数诗,皆佳,而五言尤奇。子由又言:昔与孙巨源同过定国,感念存没,悲欢久之。」夜归,稍醒,各赋一篇,明日朝中以示定国也

苏轼

天风淅淅飞玉沙,诏恩归沐休早衙。tiān fēng xī xī fēi yù shā,zhào ēn guī mù xiū zǎo yá。
遥知清虚堂里雪,正似薝卜林中花。yáo zhī qīng xū táng lǐ xuě,zhèng shì zhān bo lín zhōng huā。
出门自笑无所诣,呼酒持劝惟君家。chū mén zì xiào wú suǒ yì,hū jiǔ chí quàn wéi jūn jiā。
踏冰凌兢战疲马,扣门剥啄惊寒鸦。tà bīng líng jīng zhàn pí mǎ,kòu mén bō zhuó jīng hán yā。
羡君五字入诗律,欲与六出争天葩。xiàn jūn wǔ zì rù shī lǜ,yù yǔ liù chū zhēng tiān pā。
头风已倩檄手愈,背痒却得仙爪爬。tóu fēng yǐ qiàn xí shǒu yù,bèi yǎng què dé xiān zhǎo pá。
银瓶泻油浮蚁酒,紫碗铺粟盘龙茶。yín píng xiè yóu fú yǐ jiǔ,zǐ wǎn pù sù pán lóng chá。
幅巾起作鹆舞,叠鼓谁掺渔阳挝。fú jīn qǐ zuò yù wǔ,dié gǔ shuí càn yú yáng wō。
九衢灯火杂梦寐,十年聚散空咨嗟。jiǔ qú dēng huǒ zá mèng mèi,shí nián jù sàn kōng zī jiē。
明朝握手殿门外,共看银阙暾朝霞。míng cháo wò shǒu diàn mén wài,gòng kàn yín quē tūn cháo xiá。

和王晋卿送梅花次韵

苏轼

东坡先生未归时,自种来禽与青李。dōng pō xiān shēng wèi guī shí,zì zhǒng lái qín yǔ qīng lǐ。
五年不踏江头路,梦逐东风泛蘋芷。wǔ nián bù tà jiāng tóu lù,mèng zhú dōng fēng fàn píng zhǐ。
江梅、山杏为谁容,独笑依依临野水。jiāng méi shān xìng wèi shuí róng,dú xiào yī yī lín yě shuǐ。
此间风物君未识,花浪翻天雪相激。cǐ jiān fēng wù jūn wèi shí,huā làng fān tiān xuě xiāng jī。
明年我复在江湖,知君对花三叹息。míng nián wǒ fù zài jiāng hú,zhī jūn duì huā sān tàn xī。

寄傲轩

苏轼

先生英妙年,一扫千兔秃。xiān shēng yīng miào nián,yī sǎo qiān tù tū。
仕进固有馀,不肯践场屋。shì jìn gù yǒu yú,bù kěn jiàn chǎng wū。
通阛何所傲,傲名非傲俗。tōng huán hé suǒ ào,ào míng fēi ào sú。
定知轩冕中,享荣不偿辱。dìng zhī xuān miǎn zhōng,xiǎng róng bù cháng rǔ。
岂无自安计,得失犹转毂。qǐ wú zì ān jì,dé shī yóu zhuǎn gǔ。
先生独扬扬,忧患莫能渎。xiān shēng dú yáng yáng,yōu huàn mò néng dú。
得如虎挟乙,失若龟藏六。dé rú hǔ xié yǐ,shī ruò guī cáng liù。
茅檐聊寄寓,俯仰亦自足。máo yán liáo jì yù,fǔ yǎng yì zì zú。
东坡无边春,方寸尽藏蓄。dōng pō wú biān chūn,fāng cùn jǐn cáng xù。
醉哦旁若无,独侑一樽醁。zuì ó páng ruò wú,dú yòu yī zūn lù。
床头车马道,残月挂疏木。chuáng tóu chē mǎ dào,cán yuè guà shū mù。
朝客纷扰时,先生睡方熟。cháo kè fēn rǎo shí,xiān shēng shuì fāng shú。

书王定国所藏王晋卿画《著色山》二首其一

苏轼

白发四老人,何曾在商颜。bái fā sì lǎo rén,hé céng zài shāng yán。
烦君纸上影,照我胸中山。fán jūn zhǐ shàng yǐng,zhào wǒ xiōng zhōng shān。
山中亦何有,木老土石顽。shān zhōng yì hé yǒu,mù lǎo tǔ shí wán。
正赖天日光,涧谷纷斓斑。zhèng lài tiān rì guāng,jiàn gǔ fēn lán bān。
我心空无物,斯文何足关。wǒ xīn kōng wú wù,sī wén hé zú guān。
君看古井水,万象自往还。jūn kàn gǔ jǐng shuǐ,wàn xiàng zì wǎng hái。

文登蓬莱阁下,石壁千丈,为海浪所战,时有碎裂,淘洒岁久,皆圆熟可爱,土人谓此弹子涡也。取数百枚,以养石菖蒲,且作诗遗垂慈堂老人

苏轼

蓬莱海上峰,玉立色不改。péng lái hǎi shàng fēng,yù lì sè bù gǎi。
孤根捍滔天,云骨有破碎。gū gēn hàn tāo tiān,yún gǔ yǒu pò suì。
阳侯杀廉角,阴火发光彩。yáng hóu shā lián jiǎo,yīn huǒ fā guāng cǎi。
累累弹丸间,琐细或珠琲。lèi lèi dàn wán jiān,suǒ xì huò zhū bèi。
阎浮一沤耳,真妄果安在。yán fú yī ōu ěr,zhēn wàng guǒ ān zài。
我持此石归,袖中有东海。wǒ chí cǐ shí guī,xiù zhōng yǒu dōng hǎi。
垂慈老人眼,俯仰了大块。chuí cí lǎo rén yǎn,fǔ yǎng le dà kuài。
置之盆盎中,日与山海对。zhì zhī pén àng zhōng,rì yǔ shān hǎi duì。
明年菖蒲根,连络不可解。míng nián chāng pú gēn,lián luò bù kě jiě。
倘有蟠桃生,旦暮犹可待。tǎng yǒu pán táo shēng,dàn mù yóu kě dài。

次韵毛滂法曹感雨

苏轼

江南佳公子,遗我锦绣端。jiāng nán jiā gōng zi,yí wǒ jǐn xiù duān。
揽之温如春,公子焉得寒。lǎn zhī wēn rú chūn,gōng zi yān dé hán。
兴雨自有时,肤寸便蒙?。xīng yǔ zì yǒu shí,fū cùn biàn méng mán。
敛藏以自润,牛斗何足干。liǎn cáng yǐ zì rùn,niú dòu hé zú gàn。
空庭月与影,强结三友欢。kōng tíng yuè yǔ yǐng,qiáng jié sān yǒu huān。
我岂不足欤,要此清团团。wǒ qǐ bù zú yú,yào cǐ qīng tuán tuán。
欲欢在一醉,常恐樽中乾。yù huān zài yī zuì,cháng kǒng zūn zhōng qián。
舍酒尚可乐,明珠如弹丸。shě jiǔ shàng kě lè,míng zhū rú dàn wán。
但恐千仞雀,匆匆发虚弹。dàn kǒng qiān rèn què,cōng cōng fā xū dàn。
迨子闲暇时,种子田中丹。dài zi xián xiá shí,zhǒng zi tián zhōng dān。
一朝涉世故,空腹容欺谩。yī cháo shè shì gù,kōng fù róng qī mán。
我顷在东坡,秋菊为夕餐。wǒ qǐng zài dōng pō,qiū jú wèi xī cān。
永愧坡间人,布褐为我完。yǒng kuì pō jiān rén,bù hè wèi wǒ wán。
雪堂初覆瓦,上簟无下莞。xuě táng chū fù wǎ,shàng diàn wú xià guǎn。
时时亦设客,每醉筒辄殚。shí shí yì shè kè,měi zuì tǒng zhé dān。
一笑便倾倒,五年得轻安。yī xiào biàn qīng dào,wǔ nián dé qīng ān。
公子岂我徒,衣钵传一箪。gōng zi qǐ wǒ tú,yī bō chuán yī dān。
定非郊与岛,笔势江河宽。dìng fēi jiāo yǔ dǎo,bǐ shì jiāng hé kuān。
悲吟古寺中,穿帷雪漫漫。bēi yín gǔ sì zhōng,chuān wéi xuě màn màn。
他年记此味,芋火对懒残。tā nián jì cǐ wèi,yù huǒ duì lǎn cán。