古诗词

渚宫

苏轼

渚宫寂莫依古郢,楚地荒茫非故基。zhǔ gōng jì mò yī gǔ yǐng,chǔ dì huāng máng fēi gù jī。
二王台阁已卤莽,何况远问纵横时。èr wáng tái gé yǐ lǔ mǎng,hé kuàng yuǎn wèn zòng héng shí。
楚王猎罢击灵鼓,猛士操舟张水嬉。chǔ wáng liè bà jī líng gǔ,měng shì cāo zhōu zhāng shuǐ xī。
钓鱼不复数鱼鳖,大鼎千石烹蛟螭。diào yú bù fù shù yú biē,dà dǐng qiān shí pēng jiāo chī。
当时郢人架宫殿,意思绝妙般与倕。dāng shí yǐng rén jià gōng diàn,yì sī jué miào bān yǔ chuí。
飞楼百尺照湖水,上有燕赵千蛾眉。fēi lóu bǎi chǐ zhào hú shuǐ,shàng yǒu yàn zhào qiān é méi。
临风扬扬意自得,长使宋玉作楚辞。lín fēng yáng yáng yì zì dé,zhǎng shǐ sòng yù zuò chǔ cí。
秦兵西来取钟簴,故宫禾黍秋离离。qín bīng xī lái qǔ zhōng jù,gù gōng hé shǔ qiū lí lí。
千年壮观不可复,今之存者盖已卑。qiān nián zhuàng guān bù kě fù,jīn zhī cún zhě gài yǐ bēi。
池空野迥楼阁小,惟有深竹藏狐狸。chí kōng yě jiǒng lóu gé xiǎo,wéi yǒu shēn zhú cáng hú lí。
台中绛帐谁复见,台下野水浮清漪。tái zhōng jiàng zhàng shuí fù jiàn,tái xià yě shuǐ fú qīng yī。
绿窗朱户春昼闭,想见深屋弹朱丝。lǜ chuāng zhū hù chūn zhòu bì,xiǎng jiàn shēn wū dàn zhū sī。
腐儒亦解爱声色,何用白首谈孔姬。fǔ rú yì jiě ài shēng sè,hé yòng bái shǒu tán kǒng jī。
沙泉半涸草堂在,破窗无纸风飔飔。shā quán bàn hé cǎo táng zài,pò chuāng wú zhǐ fēng sī sī。
陈公踪迹最未远,七瑞寥落今何之。chén gōng zōng jì zuì wèi yuǎn,qī ruì liáo luò jīn hé zhī。
百年人事知几变,直恐荒废成空陂。bǎi nián rén shì zhī jǐ biàn,zhí kǒng huāng fèi chéng kōng bēi。
谁能为我访遗迹,草间应有湘东碑。shuí néng wèi wǒ fǎng yí jì,cǎo jiān yīng yǒu xiāng dōng bēi。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

和子由寒食

苏轼

寒食今年二月晦,树林深翠已生烟。hán shí jīn nián èr yuè huì,shù lín shēn cuì yǐ shēng yān。
绕城骏马谁能借,到处名园意尽便。rào chéng jùn mǎ shuí néng jiè,dào chù míng yuán yì jǐn biàn。
但挂酒壶那计盏,偶题诗句不须编。dàn guà jiǔ hú nà jì zhǎn,ǒu tí shī jù bù xū biān。
忽闻啼鵙惊羁旅,江上何人治废田。hū wén tí jú jīng jī lǚ,jiāng shàng hé rén zhì fèi tián。

次韵子由以诗见报编礼公,借雷琴,记旧曲

苏轼

琴上遗声久不弹,琴中古义本长存。qín shàng yí shēng jiǔ bù dàn,qín zhōng gǔ yì běn zhǎng cún。
苦心欲记常迷旧,信指如归自著痕。kǔ xīn yù jì cháng mí jiù,xìn zhǐ rú guī zì zhù hén。
应有仙人依树听,空教瘦鹤舞风骞。yīng yǒu xiān rén yī shù tīng,kōng jiào shòu hè wǔ fēng qiān。
谁知千里溪堂夜,时引惊猿撼竹轩。shuí zhī qiān lǐ xī táng yè,shí yǐn jīng yuán hàn zhú xuān。

七月二十四日,以久不雨,出祷磻溪。是日宿虢县。二十五日晚,自虢县渡渭,宿于僧舍曾阁。阁故曾氏所建也。夜久不寐,见壁间有前县令赵荐留名,

苏轼

龛灯明灭欲三更,攲枕无人梦自惊。kān dēng míng miè yù sān gèng,qī zhěn wú rén mèng zì jīng。
深谷留风终夜响,乱山衔月半床明。shēn gǔ liú fēng zhōng yè xiǎng,luàn shān xián yuè bàn chuáng míng。
故人渐远无消息,古寺空来看姓名。gù rén jiàn yuǎn wú xiāo xī,gǔ sì kōng lái kàn xìng míng。
欲向磻溪问姜叟,仆夫屡报斗杓倾。yù xiàng pán xī wèn jiāng sǒu,pū fū lǚ bào dòu biāo qīng。

二十六日五更起行,至磻溪,天未明

苏轼

夜入磻溪如入峡,照山炬火落惊猿。yè rù pán xī rú rù xiá,zhào shān jù huǒ luò jīng yuán。
山头孤月耿犹在,石上寒波晓更喧。shān tóu gū yuè gěng yóu zài,shí shàng hán bō xiǎo gèng xuān。
至人旧隐白云合,神物已化遗踪蜿。zhì rén jiù yǐn bái yún hé,shén wù yǐ huà yí zōng wān。
安得梦随霹雳驾,马上倾倒天瓢翻?ān dé mèng suí pī lì jià,mǎ shàng qīng dào tiān piáo fān?

十二月十四日,夜,微雪,明日早,往南溪小酌,至晚

苏轼

南溪得雪真无价,走马来看及未消。nán xī dé xuě zhēn wú jià,zǒu mǎ lái kàn jí wèi xiāo。
独自披榛寻履迹,最先犯晓过朱桥。dú zì pī zhēn xún lǚ jì,zuì xiān fàn xiǎo guò zhū qiáo。
谁怜屋破眠无处,坐觉村饥语不嚣。shuí lián wū pò mián wú chù,zuò jué cūn jī yǔ bù xiāo。
惟有暮鸦知客意,惊飞千片落寒条。wéi yǒu mù yā zhī kè yì,jīng fēi qiān piàn luò hán tiáo。

溪堂留题

苏轼

三径萦回草树蒙,忽惊初日上千峰。sān jìng yíng huí cǎo shù méng,hū jīng chū rì shàng qiān fēng。
平湖种稻如西蜀,高阁连云似渚宫。píng hú zhǒng dào rú xī shǔ,gāo gé lián yún shì zhǔ gōng。
残雪照山光耿耿,轻冰笼水暗溶溶。cán xuě zhào shān guāng gěng gěng,qīng bīng lóng shuǐ àn róng róng。
溪边野鹤冲人起,飞入南山第几重。xī biān yě hè chōng rén qǐ,fēi rù nán shān dì jǐ zhòng。

次韵子由种菜久旱不生

苏轼

新春阶下笋芽生,厨里霜齑倒旧罂。xīn chūn jiē xià sǔn yá shēng,chú lǐ shuāng jī dào jiù yīng。
时绕麦田求野荠,强为僧舍煮山羹。shí rào mài tián qiú yě jì,qiáng wèi sēng shě zhǔ shān gēng。
园无雨润何须叹,身与时违合退耕。yuán wú yǔ rùn hé xū tàn,shēn yǔ shí wéi hé tuì gēng。
欲看年华自有处,鬓间秋色两三茎。yù kàn nián huá zì yǒu chù,bìn jiān qiū sè liǎng sān jīng。

周公庙,庙在岐山西北七八里,庙后百许步,有泉依山,涌冽异常,国史所谓「润德泉世乱则竭」者也

苏轼

吾今那复梦周公,尚喜秋来过故宫。wú jīn nà fù mèng zhōu gōng,shàng xǐ qiū lái guò gù gōng。
翠凤旧依山硉兀,清泉长与世穷通。cuì fèng jiù yī shān lù wù,qīng quán zhǎng yǔ shì qióng tōng。
至今游客伤离黍,故国诸生咏雨蒙。zhì jīn yóu kè shāng lí shǔ,gù guó zhū shēng yǒng yǔ méng。
牛酒不来乌鸟散,白杨无数暮号风。niú jiǔ bù lái wū niǎo sàn,bái yáng wú shù mù hào fēng。

次韵和子由闻予善射

苏轼

中朝鸾鹭自振振,岂信边隅事执鼖。zhōng cháo luán lù zì zhèn zhèn,qǐ xìn biān yú shì zhí fén。
共怪书生能破的,也如骁将解论文。gòng guài shū shēng néng pò de,yě rú xiāo jiāng jiě lùn wén。
穿杨自笑非猿臂,射隼长思逐马军。chuān yáng zì xiào fēi yuán bì,shè sǔn zhǎng sī zhú mǎ jūn。
观汝长身最堪学,定如髯羽便超群。guān rǔ zhǎng shēn zuì kān xué,dìng rú rán yǔ biàn chāo qún。

次韵和子由欲得骊山澄泥砚

苏轼

举世争称邺瓦坚,一枚不换百金颁。jǔ shì zhēng chēng yè wǎ jiān,yī méi bù huàn bǎi jīn bān。
岂知好事王夫子,自采临潼绣岭山。qǐ zhī hǎo shì wáng fū zi,zì cǎi lín tóng xiù lǐng shān。
经火尚含泉脉暖,吊秦应有泪痕潸。jīng huǒ shàng hán quán mài nuǎn,diào qín yīng yǒu lèi hén shān。
封题寄去吾无用,近日从戎拟学班。fēng tí jì qù wú wú yòng,jìn rì cóng róng nǐ xué bān。

寄题兴州晁太守新开古东池

苏轼

百亩清池傍郭斜,居人行乐路人夸。bǎi mǔ qīng chí bàng guō xié,jū rén xíng lè lù rén kuā。
自言官长如灵运,能使江山似永嘉。zì yán guān zhǎng rú líng yùn,néng shǐ jiāng shān shì yǒng jiā。
纵饮座中遗白帢,幽寻尽处见桃花。zòng yǐn zuò zhōng yí bái qià,yōu xún jǐn chù jiàn táo huā。
不堪山鸟号归去,长遣王孙苦忆家。bù kān shān niǎo hào guī qù,zhǎng qiǎn wáng sūn kǔ yì jiā。

和董传留别

苏轼

粗缯大布裹生涯,腹有诗书气自华。cū zēng dà bù guǒ shēng yá,fù yǒu shī shū qì zì huá。
厌伴老儒烹瓠叶,强随举子踏槐花。yàn bàn lǎo rú pēng hù yè,qiáng suí jǔ zi tà huái huā。
囊空不办寻春马,眼乱行看择婿车。náng kōng bù bàn xún chūn mǎ,yǎn luàn xíng kàn zé xù chē。
得意犹堪夸世俗,诏黄新湿字如鸦。dé yì yóu kān kuā shì sú,zhào huáng xīn shī zì rú yā。

和子由木山引水二首

苏轼

蜀江久不见沧浪,江上枯槎远可将。shǔ jiāng jiǔ bù jiàn cāng làng,jiāng shàng kū chá yuǎn kě jiāng。
去国尚能三犊载,汲泉何爱一夫忙。qù guó shàng néng sān dú zài,jí quán hé ài yī fū máng。
崎岖好事人应笑,冷淡为欢意自长。qí qū hǎo shì rén yīng xiào,lěng dàn wèi huān yì zì zhǎng。
遥想纳凉清夜永,窗前微月照汪汪。yáo xiǎng nà liáng qīng yè yǒng,chuāng qián wēi yuè zhào wāng wāng。

和子由木山引水二首

苏轼

千年古木卧无梢,浪卷沙翻去似瓢。qiān nián gǔ mù wò wú shāo,làng juǎn shā fān qù shì piáo。
几度过秋生藓晕,至今流润应江潮。jǐ dù guò qiū shēng xiǎn yūn,zhì jīn liú rùn yīng jiāng cháo。
泫然疑有蛟龙吐,断处人言霹雳焦。xuàn rán yí yǒu jiāo lóng tǔ,duàn chù rén yán pī lì jiāo。
材大古来无适用,不须郁郁慕山苗。cái dà gǔ lái wú shì yòng,bù xū yù yù mù shān miáo。

华阴寄子由

苏轼

三年无日不思归,梦里还家旋觉非。sān nián wú rì bù sī guī,mèng lǐ hái jiā xuán jué fēi。
腊酒送寒催去国,东风吹雪满征衣。là jiǔ sòng hán cuī qù guó,dōng fēng chuī xuě mǎn zhēng yī。
三峰已过天浮翠,四扇行看日照扉。sān fēng yǐ guò tiān fú cuì,sì shàn xíng kàn rì zhào fēi。
里堠消磨不禁尽,速携家饷劳骖騑。lǐ hòu xiāo mó bù jìn jǐn,sù xié jiā xiǎng láo cān fēi。