古诗词

寄顾瀛州

徐积

本朝谋帅得雄刚,气语无邪面目方。běn cháo móu shuài dé xióng gāng,qì yǔ wú xié miàn mù fāng。
掌握事严持斧钺,咽喉地紧扼豺狼。zhǎng wò shì yán chí fǔ yuè,yàn hóu dì jǐn è chái láng。
铁林猛士新翻阵,幕府奇书旧满囊。tiě lín měng shì xīn fān zhèn,mù fǔ qí shū jiù mǎn náng。
可减边兵三十万,匈奴走入黑山藏。kě jiǎn biān bīng sān shí wàn,xiōng nú zǒu rù hēi shān cáng。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

暴雨

徐积

玉女投壶天大笑,千寻火炬当空照。yù nǚ tóu hú tiān dà xiào,qiān xún huǒ jù dāng kōng zhào。
老龙行迟天忽怒,雷车壮士?连鼓。lǎo lóng xíng chí tiān hū nù,léi chē zhuàng shì hōng lián gǔ。
黑鳞铁甲十万许,急把银河倾作雨。hēi lín tiě jiǎ shí wàn xǔ,jí bǎ yín hé qīng zuò yǔ。

逃席

徐积

主人虽好事,其来不知几。zhǔ rén suī hǎo shì,qí lái bù zhī jǐ。
胡不筑高垣,胡不关重扉。hú bù zhù gāo yuán,hú bù guān zhòng fēi。
不敢直道退,遂由邪径归。bù gǎn zhí dào tuì,suì yóu xié jìng guī。
饮过即有疾,何以慰亲闱。yǐn guò jí yǒu jí,hé yǐ wèi qīn wéi。

有客何为者

徐积

有客何为者,不穿亦不凿。yǒu kè hé wèi zhě,bù chuān yì bù záo。
匣中是何物,尘埃渍锋锷。xiá zhōng shì hé wù,chén āi zì fēng è。
登山守直道,荆榛与沟壑。dēng shān shǒu zhí dào,jīng zhēn yǔ gōu hè。
安得百亩田,以就斑衣乐。ān dé bǎi mǔ tián,yǐ jiù bān yī lè。

周长官出二子诗相示

徐积

丹山一凤双雏生,十分羽翼三分成。dān shān yī fèng shuāng chú shēng,shí fēn yǔ yì sān fēn chéng。
未能飞奋先能鸣,才鸣不作凡鸟声。wèi néng fēi fèn xiān néng míng,cái míng bù zuò fán niǎo shēng。
羽毛安得相混并,鹏霄九万当冥冥。yǔ máo ān dé xiāng hùn bìng,péng xiāo jiǔ wàn dāng míng míng。
箫韶九奏仪王庭,光华舜旦魁群经。xiāo sháo jiǔ zòu yí wáng tíng,guāng huá shùn dàn kuí qún jīng。

又赠二子

徐积

周氏二子千人英,余观其诗余辄惊。zhōu shì èr zi qiān rén yīng,yú guān qí shī yú zhé jīng。
浑然骨格已老成,凛乎辞句冰霜清。hún rán gǔ gé yǐ lǎo chéng,lǐn hū cí jù bīng shuāng qīng。
不然何以知君名,余知必作诗之精。bù rán hé yǐ zhī jūn míng,yú zhī bì zuò shī zhī jīng。
今观君诗眉且低,文章老大无人知。jīn guān jūn shī méi qiě dī,wén zhāng lǎo dà wú rén zhī。
少年便莫相轻欺,丈夫壮气如虹蜺。shǎo nián biàn mò xiāng qīng qī,zhàng fū zhuàng qì rú hóng ní。
古之庸者犹雄飞,青云自有相逢时。gǔ zhī yōng zhě yóu xióng fēi,qīng yún zì yǒu xiāng féng shí。

爱爱歌

徐积

吴越佳人古云好,破家亡国可胜道。wú yuè jiā rén gǔ yún hǎo,pò jiā wáng guó kě shèng dào。
昨夜闲观爱爱歌,坐中叹息无如何。zuó yè xián guān ài ài gē,zuò zhōng tàn xī wú rú hé。
爱爱乃是娼家女,浑金璞玉埋尘土。ài ài nǎi shì chāng jiā nǚ,hún jīn pú yù mái chén tǔ。
歌舞吴中第一人,绿发双鬟才十五。gē wǔ wú zhōng dì yī rén,lǜ fā shuāng huán cái shí wǔ。
耳闻眼见是何事,不谓其人乃如许。ěr wén yǎn jiàn shì hé shì,bù wèi qí rén nǎi rú xǔ。
操心危兮虑患深,半夜灯前泪如雨。cāo xīn wēi xī lǜ huàn shēn,bàn yè dēng qián lèi rú yǔ。
假如一笑得千金,不如嫁作良人妇。jiǎ rú yī xiào dé qiān jīn,bù rú jià zuò liáng rén fù。
桃李不为当路花,芙蓉开向秋风渚。táo lǐ bù wèi dāng lù huā,fú róng kāi xiàng qiū fēng zhǔ。
忽然一日逢张氏,便约终身不相弃。hū rán yī rì féng zhāng shì,biàn yuē zhōng shēn bù xiāng qì。
山可磨兮海可枯,生唯一兮死无二。shān kě mó xī hǎi kě kū,shēng wéi yī xī sǐ wú èr。
有如樗栎丛中木,忽然化作潇湘竹。yǒu rú chū lì cóng zhōng mù,hū rán huà zuò xiāo xiāng zhú。
又如黄鸟春风时,迁乔木兮出幽谷。yòu rú huáng niǎo chūn fēng shí,qiān qiáo mù xī chū yōu gǔ。
文君走马来成都,弄玉吹箫才几曲。wén jūn zǒu mǎ lái chéng dōu,nòng yù chuī xiāo cái jǐ qū。
不闻马上琵琶声,却在山头望夫哭。bù wén mǎ shàng pí pá shēng,què zài shān tóu wàng fū kū。
去年春风还满房,昨夜月明还满床。qù nián chūn fēng hái mǎn fáng,zuó yè yuè míng hái mǎn chuáng。
行人一去不复返,不是江山歧路长。xíng rén yī qù bù fù fǎn,bù shì jiāng shān qí lù zhǎng。
前年犹惜金缕衣,去年不画深燕脂。qián nián yóu xī jīn lǚ yī,qù nián bù huà shēn yàn zhī。
今年今日万事已,鲛绡翡翠看如泥。jīn nián jīn rì wàn shì yǐ,jiāo xiāo fěi cuì kàn rú ní。
一女二夫兮妾之所羞,不忠于所事兮其将何求。yī nǚ èr fū xī qiè zhī suǒ xiū,bù zhōng yú suǒ shì xī qí jiāng hé qiú。
蛾眉皓齿兮乃妾之雠,不如无生兮庶几无尤。é méi hào chǐ xī nǎi qiè zhī chóu,bù rú wú shēng xī shù jǐ wú yóu。
喓喓草虫兮趯趯阜螽,靡不有初兮鲜克有终。yāo yāo cǎo chóng xī tì tì fù zhōng,mí bù yǒu chū xī xiān kè yǒu zhōng。
鸳鸯于飞兮毕之罗之,人闲此恨兮消何时。yuān yāng yú fēi xī bì zhī luó zhī,rén xián cǐ hèn xī xiāo hé shí。
深山人迹不到处,病鸾敛翅巢空枝。shēn shān rén jì bù dào chù,bìng luán liǎn chì cháo kōng zhī。

题寄亭

徐积

大抵人闲同一寓,外物之来寓中寓。dà dǐ rén xián tóng yī yù,wài wù zhī lái yù zhōng yù。
主人于尔本无心,谁使之来谁使去。zhǔ rén yú ěr běn wú xīn,shuí shǐ zhī lái shuí shǐ qù。
来时无所增吾悦,去时谈笑亦不辍。lái shí wú suǒ zēng wú yuè,qù shí tán xiào yì bù chuò。
惟有山叟与溪翁,屋里闲云船上月。wéi yǒu shān sǒu yǔ xī wēng,wū lǐ xián yún chuán shàng yuè。
一从古往成蹉跎,失之则憾得之歌。yī cóng gǔ wǎng chéng cuō tuó,shī zhī zé hàn dé zhī gē。
不从平路从风波,或遭陷阱或网罗。bù cóng píng lù cóng fēng bō,huò zāo xiàn jǐng huò wǎng luó。
有人啮臂遗其亲,有人之楚复之秦。yǒu rén niè bì yí qí qīn,yǒu rén zhī chǔ fù zhī qín。
侯门洒扫宁苦辛,牛衣涕泣伤贱贫。hóu mén sǎ sǎo níng kǔ xīn,niú yī tì qì shāng jiàn pín。
谁人炫鬻来上书,谁人乞贷留公车。shuí rén xuàn yù lái shàng shū,shuí rén qǐ dài liú gōng chē。
谁人入关便弃繻,谁思躣马疾其驱。shuí rén rù guān biàn qì xū,shuí sī qú mǎ jí qí qū。
更有隋时二隐夫,欲将林壑谋金朱。gèng yǒu suí shí èr yǐn fū,yù jiāng lín hè móu jīn zhū。
倒行之辈尤可吁,当时自欲烹其躯。dào xíng zhī bèi yóu kě xū,dāng shí zì yù pēng qí qū。
却是扬雄所性恬,谁须名字学韦贤。què shì yáng xióng suǒ xìng tián,shuí xū míng zì xué wéi xián。
积薪可恨汲生言,不道真风任自然。jī xīn kě hèn jí shēng yán,bù dào zhēn fēng rèn zì rán。
自然处者其为谁,以寄名亭如此奇。zì rán chù zhě qí wèi shuí,yǐ jì míng tíng rú cǐ qí。
俗人所患在失之,安知达者静者心平夷。sú rén suǒ huàn zài shī zhī,ān zhī dá zhě jìng zhě xīn píng yí。
达者洞然无所蔽,静者泊然无所累。dá zhě dòng rán wú suǒ bì,jìng zhě pō rán wú suǒ lèi。
无蔽无累无所营,其中主者性与诚。wú bì wú lèi wú suǒ yíng,qí zhōng zhǔ zhě xìng yǔ chéng。
登斯亭兮观斯名,人闲万事皆可平。dēng sī tíng xī guān sī míng,rén xián wàn shì jiē kě píng。

有客不为赋

徐积

有客不为赋,而乃求荣阶。yǒu kè bù wèi fù,ér nǎi qiú róng jiē。
是犹适吴楚,却背东西来。shì yóu shì wú chǔ,què bèi dōng xī lái。
孟郊从进士,闻者徒相咍。mèng jiāo cóng jìn shì,wén zhě tú xiāng hāi。
退之发已秃,知己其谁哉。tuì zhī fā yǐ tū,zhī jǐ qí shuí zāi。
余独谓不然,此事何足哀。yú dú wèi bù rán,cǐ shì hé zú āi。
但恐子之道,未足为奇侅。dàn kǒng zi zhī dào,wèi zú wèi qí gāi。
子歌坚诚好,不为利所回。zi gē jiān chéng hǎo,bù wèi lì suǒ huí。
得则为颜氏,失则为隤懒。dé zé wèi yán shì,shī zé wèi tuí lǎn。
为子歌一阕,为子酌一杯。wèi zi gē yī què,wèi zi zhuó yī bēi。
余歌为尔宜何歌,余闻日月如飞梭。yú gē wèi ěr yí hé gē,yú wén rì yuè rú fēi suō。
但忧其道不到古,穷通之事余如何。dàn yōu qí dào bù dào gǔ,qióng tōng zhī shì yú rú hé。

八月十四夜

徐积

有人望月吟太虚,半夜秋风生碧芦。yǒu rén wàng yuè yín tài xū,bàn yè qiū fēng shēng bì lú。
碧芦风起吹老桂,吟声入月惊蟾蜍。bì lú fēng qǐ chuī lǎo guì,yín shēng rù yuè jīng chán chú。
明夜中秋更好吟,兔肥蟾大桂成林。míng yè zhōng qiū gèng hǎo yín,tù féi chán dà guì chéng lín。
桂兔之外有何物,玉池水到中秋溢,秋风刮水如霜滴。guì tù zhī wài yǒu hé wù,yù chí shuǐ dào zhōng qiū yì,qiū fēng guā shuǐ rú shuāng dī。

中秋月下作赠吕秘校

徐积

去年中秋月,与子共吟诗。qù nián zhōng qiū yuè,yǔ zi gòng yín shī。
今年中秋月,与子嗟别离。jīn nián zhōng qiū yuè,yǔ zi jiē bié lí。
前书约相见,颇说中秋期。qián shū yuē xiāng jiàn,pǒ shuō zhōng qiū qī。
夜久风霜寒,对月空相思。yè jiǔ fēng shuāng hán,duì yuè kōng xiāng sī。

寄汝弼

徐积

山阳如许大,不与我同住。shān yáng rú xǔ dà,bù yǔ wǒ tóng zhù。
翩翩雁与鸿,可惜分飞去。piān piān yàn yǔ hóng,kě xī fēn fēi qù。
淮中极清泚,亦有洲与沚。huái zhōng jí qīng cǐ,yì yǒu zhōu yǔ zhǐ。
一雁自安栖,一鸿望江水。yī yàn zì ān qī,yī hóng wàng jiāng shuǐ。

寄张宜伯

徐积

空中气候何苍苍,风力不劲云不黄。kōng zhōng qì hòu hé cāng cāng,fēng lì bù jìn yún bù huáng。
一冬无雪农家忙,为忧麰麦不丰穰。yī dōng wú xuě nóng jiā máng,wèi yōu móu mài bù fēng ráng。
若有雪时满引觞,仍将诗去报庾郎。ruò yǒu xuě shí mǎn yǐn shāng,réng jiāng shī qù bào yǔ láng。
牢收浙帅厨中羊,恐有剑客过城隍。láo shōu zhè shuài chú zhōng yáng,kǒng yǒu jiàn kè guò chéng huáng。

渔者

徐积

缚竹编茅杂乱蓬,四篱俱是野花丛。fù zhú biān máo zá luàn péng,sì lí jù shì yě huā cóng。
莫道江湖山色好,篱落不禁秋后风。mò dào jiāng hú shān sè hǎo,lí luò bù jìn qiū hòu fēng。
秋后风从西北起,身上蓑衣冷如水。qiū hòu fēng cóng xī běi qǐ,shēn shàng suō yī lěng rú shuǐ。
夫妻却在钓船中,儿孙走入芦花里。fū qī què zài diào chuán zhōng,ér sūn zǒu rù lú huā lǐ。
夫妻不会作活计,辛苦卖鱼沽酒费。fū qī bù huì zuò huó jì,xīn kǔ mài yú gū jiǔ fèi。
儿孙身上更贫穷,白日无衣夜无被。ér sūn shēn shàng gèng pín qióng,bái rì wú yī yè wú bèi。
昨日前村酤酒处,今朝忽见无人住。zuó rì qián cūn gū jiǔ chù,jīn cháo hū jiàn wú rén zhù。
闻道江南地更暖,移舟急望江南去。wén dào jiāng nán dì gèng nuǎn,yí zhōu jí wàng jiāng nán qù。

濉阳

徐积

尝闻唐李氏,世号为贤妻。cháng wén táng lǐ shì,shì hào wèi xián qī。
以力营七丧,或谓难庶几。yǐ lì yíng qī sàng,huò wèi nán shù jǐ。
孰知蔡家妇,其事乃同之。shú zhī cài jiā fù,qí shì nǎi tóng zhī。
岂特在中馈,无往而无仪。qǐ tè zài zhōng kuì,wú wǎng ér wú yí。
孝于其所尊,慈于其所卑。xiào yú qí suǒ zūn,cí yú qí suǒ bēi。
即知义所在,能终义所为。jí zhī yì suǒ zài,néng zhōng yì suǒ wèi。
我生至此极,我嫁逢百罹。wǒ shēng zhì cǐ jí,wǒ jià féng bǎi lí。
其属死略尽,其骨俱无归。qí shǔ sǐ lüè jǐn,qí gǔ jù wú guī。
身为未亡人,心乃真男儿。shēn wèi wèi wáng rén,xīn nǎi zhēn nán ér。
以己任其责,无忘须臾时。yǐ jǐ rèn qí zé,wú wàng xū yú shí。
但恐事不济,安知恤寒饥。dàn kǒng shì bù jì,ān zhī xù hán jī。
乃捐奉生具,而为送亡资。nǎi juān fèng shēng jù,ér wèi sòng wáng zī。
面不御膏沐,首不加冠笄。miàn bù yù gāo mù,shǒu bù jiā guān jī。
金珠鬻于市,文绣容何施。jīn zhū yù yú shì,wén xiù róng hé shī。
更无囊中装,唯有身上衣。gèng wú náng zhōng zhuāng,wéi yǒu shēn shàng yī。
殆将截其发,幸苟完其肌。dài jiāng jié qí fā,xìng gǒu wán qí jī。
所得盖良苦,所积从细微。suǒ dé gài liáng kǔ,suǒ jī cóng xì wēi。
如此十年久,犹以为支离。rú cǐ shí nián jiǔ,yóu yǐ wèi zhī lí。
日下卜诸良,宅兆相厥宜。rì xià bo zhū liáng,zhái zhào xiāng jué yí。
一举十八丧,一旦得所依。yī jǔ shí bā sàng,yī dàn dé suǒ yī。
手自植松楸,身亦沾涂泥。shǒu zì zhí sōng qiū,shēn yì zhān tú ní。
何暇裹两足,但知勤四肢。hé xiá guǒ liǎng zú,dàn zhī qín sì zhī。
居者叹于室,行者泣于歧。jū zhě tàn yú shì,xíng zhě qì yú qí。
鸟亦助叫号,人思操蔂梩。niǎo yì zhù jiào hào,rén sī cāo léi lí。
冥冥长夜魂,所获喜可知。míng míng zhǎng yè hún,suǒ huò xǐ kě zhī。
郁郁佳城中,不为中道尸。yù yù jiā chéng zhōng,bù wèi zhōng dào shī。
卒办其家事,少慰而心悲。zú bàn qí jiā shì,shǎo wèi ér xīn bēi。
义深海可涸,行坚山可摧。yì shēn hǎi kě hé,xíng jiān shān kě cuī。
孤诚贯白日,幽光淩虹霓。gū chéng guàn bái rì,yōu guāng líng hóng ní。
吾闻古烈女,荦荦非无奇。wú wén gǔ liè nǚ,luò luò fēi wú qí。
一死盖易处,一节亦易持。yī sǐ gài yì chù,yī jié yì yì chí。
至如张氏者,使人尤歔欷。zhì rú zhāng shì zhě,shǐ rén yóu xū xī。
谁为孝妇传,谁为黄绢碑。shuí wèi xiào fù chuán,shuí wèi huáng juàn bēi。
亦有淮上翁,为述濉阳诗。yì yǒu huái shàng wēng,wèi shù suī yáng shī。
移书太史氏,无令兹逸遗。yí shū tài shǐ shì,wú lìng zī yì yí。

哀哀词

徐积

哀哀复哀哀,哀哀至此极。āi āi fù āi āi,āi āi zhì cǐ jí。
孤儿与慈母,中路忽相失。gū ér yǔ cí mǔ,zhōng lù hū xiāng shī。
恍惚须臾闲,终日不复得。huǎng hū xū yú xián,zhōng rì bù fù dé。
谁复坐我堂,谁复入我室。shuí fù zuò wǒ táng,shuí fù rù wǒ shì。
谁复饮儿酒,谁复哺儿食。shuí fù yǐn ér jiǔ,shuí fù bǔ ér shí。
儿饥复谁念,儿寒复谁恤。ér jī fù shuí niàn,ér hán fù shuí xù。
耳不闻慈语,目不见慈色。ěr bù wén cí yǔ,mù bù jiàn cí sè。
譬如行路人,日远如一日。pì rú xíng lù rén,rì yuǎn rú yī rì。
行人犹可期,远道犹可追。xíng rén yóu kě qī,yuǎn dào yóu kě zhuī。
天穷地尽处,一日犹可归。tiān qióng dì jǐn chù,yī rì yóu kě guī。
哀哀复哀哀,此去无尽时。āi āi fù āi āi,cǐ qù wú jǐn shí。
谁言生离别,不知死别离。shuí yán shēng lí bié,bù zhī sǐ bié lí。
君不见人已闭门鸟已栖,黄昏冢畔孤儿啼。jūn bù jiàn rén yǐ bì mén niǎo yǐ qī,huáng hūn zhǒng pàn gū ér tí。