古诗词

送管久中

徐积

半开醉眼天方晓,急遣诗筒去已迟。bàn kāi zuì yǎn tiān fāng xiǎo,jí qiǎn shī tǒng qù yǐ chí。
别恨离愁无尽处,青山绿水有穷时。bié hèn lí chóu wú jǐn chù,qīng shān lǜ shuǐ yǒu qióng shí。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

李太白杂言

徐积

噫嘻欷奇哉,自开辟以来,不知几千万馀年。yī xī xī qí zāi,zì kāi pì yǐ lái,bù zhī jǐ qiān wàn yú nián。
至于开元间,忽生李诗仙。zhì yú kāi yuán jiān,hū shēng lǐ shī xiān。
是时五星中,一星不在天。shì shí wǔ xīng zhōng,yī xīng bù zài tiān。
不知何物为形容,何物为心胸。bù zhī hé wù wèi xíng róng,hé wù wèi xīn xiōng。
何物为五脏,何物为喉咙,开口动舌生云风。hé wù wèi wǔ zàng,hé wù wèi hóu lóng,kāi kǒu dòng shé shēng yún fēng。
当时大醉骑游龙,开口向天吞玉虹。dāng shí dà zuì qí yóu lóng,kāi kǒu xiàng tiān tūn yù hóng。
玉虹不死蟠胸中,然后吐出光焰万丈凌虚空。yù hóng bù sǐ pán xiōng zhōng,rán hòu tǔ chū guāng yàn wàn zhàng líng xū kōng。
盖自有诗人以来,我未尝见大泽深山。gài zì yǒu shī rén yǐ lái,wǒ wèi cháng jiàn dà zé shēn shān。
雪霜冰霰,晨霞夕霏。xuě shuāng bīng xiàn,chén xiá xī fēi。
万化千变,雷轰电掣。wàn huà qiān biàn,léi hōng diàn chè。
花葩玉洁,青天白云,秋江晓月。huā pā yù jié,qīng tiān bái yún,qiū jiāng xiǎo yuè。
有如此之人,有如此之诗。yǒu rú cǐ zhī rén,yǒu rú cǐ zhī shī。
屈生何悴,宋玉何悲。qū shēng hé cuì,sòng yù hé bēi。
贾生何戚,相如何疲。jiǎ shēng hé qī,xiāng rú hé pí。
人生胡用自缧绁,当须荦荦不可羁。rén shēng hú yòng zì léi xiè,dāng xū luò luò bù kě jī。
乃知公是真英物,万叠秋山耸清骨。nǎi zhī gōng shì zhēn yīng wù,wàn dié qiū shān sǒng qīng gǔ。
当时杜甫亦能诗,恰如老骥追霜鹘。dāng shí dù fǔ yì néng shī,qià rú lǎo jì zhuī shuāng gǔ。
戴乌纱,著宫锦,不是高歌即酣饮。dài wū shā,zhù gōng jǐn,bù shì gāo gē jí hān yǐn。
饮时独对月明中,醉来还抱清风寝。yǐn shí dú duì yuè míng zhōng,zuì lái hái bào qīng fēng qǐn。
嗟君逸气何飘飘,枉教谪下青云霄。jiē jūn yì qì hé piāo piāo,wǎng jiào zhé xià qīng yún xiāo。
大抵人生有用有不用,岂可戚戚反效儿女曹。dà dǐ rén shēng yǒu yòng yǒu bù yòng,qǐ kě qī qī fǎn xiào ér nǚ cáo。
采蟠桃于海上,寻紫芝于山腰。cǎi pán táo yú hǎi shàng,xún zǐ zhī yú shān yāo。
吞汉武之金茎沆瀣,吹弄玉之秦楼凤箫。tūn hàn wǔ zhī jīn jīng hàng xiè,chuī nòng yù zhī qín lóu fèng xiāo。

送李端叔

徐积

有人颇似长沙傅,得官亦望长沙去。yǒu rén pǒ shì zhǎng shā fù,dé guān yì wàng zhǎng shā qù。
去时好赋楚江谣,还使风骚满江路。qù shí hǎo fù chǔ jiāng yáo,hái shǐ fēng sāo mǎn jiāng lù。
便须酌酒吊三闾,正是忠魂冤愤处。biàn xū zhuó jiǔ diào sān lǘ,zhèng shì zhōng hún yuān fèn chù。
县令如今未去时,兰亭故事犹可为。xiàn lìng rú jīn wèi qù shí,lán tíng gù shì yóu kě wèi。
莫惜千筒万筒往,诸君方壮我已疲。mò xī qiān tǒng wàn tǒng wǎng,zhū jūn fāng zhuàng wǒ yǐ pí。
登科学究文章豪,数奇老将诗能高。dēng kē xué jiū wén zhāng háo,shù qí lǎo jiāng shī néng gāo。
长沙县令号才吏,方将睥睨谢与曹。zhǎng shā xiàn lìng hào cái lì,fāng jiāng pì nì xiè yǔ cáo。
凉风即是八九月,红萸黄菊花将发。liáng fēng jí shì bā jiǔ yuè,hóng yú huáng jú huā jiāng fā。
正是诗家得意时,莫学古人悲莫节。zhèng shì shī jiā dé yì shí,mò xué gǔ rén bēi mò jié。
东南美者有吴姬,红襦绣袂无所施。dōng nán měi zhě yǒu wú jī,hóng rú xiù mèi wú suǒ shī。
把酒一卮轻皓腕,得诗一句胜蛾眉。bǎ jiǔ yī zhī qīng hào wàn,dé shī yī jù shèng é méi。
山夫野叟只如此,诸君达者应相嗤。shān fū yě sǒu zhǐ rú cǐ,zhū jūn dá zhě yīng xiāng chī。
有酒且慢饮,有歌且慢讴。yǒu jiǔ qiě màn yǐn,yǒu gē qiě màn ōu。
共君说怀抱,未语先搔头。gòng jūn shuō huái bào,wèi yǔ xiān sāo tóu。
良久欲说说不得,胸中有物如山丘。liáng jiǔ yù shuō shuō bù dé,xiōng zhōng yǒu wù rú shān qiū。
君不闻东家女子花见羞,十六未嫁便悲忧。jūn bù wén dōng jiā nǚ zi huā jiàn xiū,shí liù wèi jià biàn bēi yōu。
墙头楼上到日晚,马骤车奔如水流。qiáng tóu lóu shàng dào rì wǎn,mǎ zhòu chē bēn rú shuǐ liú。
西家亦有闺中女,月璧龙珠求未许。xī jiā yì yǒu guī zhōng nǚ,yuè bì lóng zhū qiú wèi xǔ。
有心自比蟠桃花,无言窃笑阳台雨。yǒu xīn zì bǐ pán táo huā,wú yán qiè xiào yáng tái yǔ。
谢鲲便是妾家邻,败唇折齿犹相语。xiè kūn biàn shì qiè jiā lín,bài chún zhé chǐ yóu xiāng yǔ。
何况五陵轻侠儿,抛金掷玉教人非。hé kuàng wǔ líng qīng xiá ér,pāo jīn zhì yù jiào rén fēi。
一夫奔处千夫驰,不论荣辱与刺讥。yī fū bēn chù qiān fū chí,bù lùn róng rǔ yǔ cì jī。
膻中之蚁醯中鸡,攫金逐兽两眼迷。shān zhōng zhī yǐ xī zhōng jī,jué jīn zhú shòu liǎng yǎn mí。
主人下马客已齐,拜起俯仰容正卑。zhǔ rén xià mǎ kè yǐ qí,bài qǐ fǔ yǎng róng zhèng bēi。
有如六月卖蒲葵,唯恐不售霜风凄。yǒu rú liù yuè mài pú kuí,wéi kǒng bù shòu shuāng fēng qī。
言至于此良可悲,所以慷慨见于诗。yán zhì yú cǐ liáng kě bēi,suǒ yǐ kāng kǎi jiàn yú shī。
谁能起舞谁能歌,瓮中有物如秋波。shuí néng qǐ wǔ shuí néng gē,wèng zhōng yǒu wù rú qiū bō。
古来多少无奈何,要须一醉都销磨。gǔ lái duō shǎo wú nài hé,yào xū yī zuì dōu xiāo mó。
茫茫人间歧路多,不如海水通天河。máng máng rén jiān qí lù duō,bù rú hǎi shuǐ tōng tiān hé。

上赵少师

徐积

义高德厚贤在躬,进荣退美光初终。yì gāo dé hòu xián zài gōng,jìn róng tuì měi guāng chū zhōng。
越有神明相元功,疾忧之外康宁中。yuè yǒu shén míng xiāng yuán gōng,jí yōu zhī wài kāng níng zhōng。
乃眷乃顾爰徂东,徒御虽寡人望雄。nǎi juàn nǎi gù yuán cú dōng,tú yù suī guǎ rén wàng xióng。
其高可仰厚可宗,兹行允美江淮风。qí gāo kě yǎng hòu kě zōng,zī xíng yǔn měi jiāng huái fēng。
父老相呼告儿童,三朝无事繄厥忠。fù lǎo xiāng hū gào ér tóng,sān cháo wú shì yī jué zhōng。
公谋公惠世所蒙,肆安于贾田安农。gōng móu gōng huì shì suǒ méng,sì ān yú jiǎ tián ān nóng。
温衣蔽体食饱胸,小攘大窃消奸凶。wēn yī bì tǐ shí bǎo xiōng,xiǎo rǎng dà qiè xiāo jiān xiōng。
州牢县狱囚多空,欢心和气成年丰。zhōu láo xiàn yù qiú duō kōng,huān xīn hé qì chéng nián fēng。
汝曹虽騃念所从,汝心汝貌加爱恭。rǔ cáo suī ái niàn suǒ cóng,rǔ xīn rǔ mào jiā ài gōng。
薪蒸勿采米勿舂,亟歌屡舞驰省公。xīn zhēng wù cǎi mǐ wù chōng,jí gē lǚ wǔ chí shěng gōng。
有人昔与公车逢,汝阴颍尾洛与嵩。yǒu rén xī yǔ gōng chē féng,rǔ yīn yǐng wěi luò yǔ sōng。
山有迹兮水有踪,水之鹤兮山之松。shān yǒu jì xī shuǐ yǒu zōng,shuǐ zhī hè xī shān zhī sōng。
一朝赐号逍遥翁,马资仆费官与供。yī cháo cì hào xiāo yáo wēng,mǎ zī pū fèi guān yǔ gōng。
汝曹努力吾老癃,公若再来勤筑宫。rǔ cáo nǔ lì wú lǎo lóng,gōng ruò zài lái qín zhù gōng。

俊老行送林次中赴都司

徐积

熙宁察院一开口,谁人胆落御史手。xī níng chá yuàn yī kāi kǒu,shuí rén dǎn luò yù shǐ shǒu。
其时面坚黑髭须,力欲回天气冲斗。qí shí miàn jiān hēi zī xū,lì yù huí tiān qì chōng dòu。
一从蹭蹬作外官,所居不苟心迹安。yī cóng cèng dēng zuò wài guān,suǒ jū bù gǒu xīn jì ān。
刚不可回坚不变,头如霜雪心如丹。gāng bù kě huí jiān bù biàn,tóu rú shuāng xuě xīn rú dān。
所以论者悦而服,所养有义其质端。suǒ yǐ lùn zhě yuè ér fú,suǒ yǎng yǒu yì qí zhì duān。
东西南北二十载,一朝有敕却召还。dōng xī nán běi èr shí zài,yī cháo yǒu chì què zhào hái。
皂囊封上晓班肃,绣衣步入秋霜寒。zào náng fēng shàng xiǎo bān sù,xiù yī bù rù qiū shuāng hán。
义有所徇乞得身,白日降下天上人。yì yǒu suǒ xùn qǐ dé shēn,bái rì jiàng xià tiān shàng rén。
黄金龙节青囊印,赤帷熊乘朱斑轮。huáng jīn lóng jié qīng náng yìn,chì wéi xióng chéng zhū bān lún。
以其馀才修职分,以其馀力娱精神。yǐ qí yú cái xiū zhí fēn,yǐ qí yú lì yú jīng shén。
望淮楼上对秋色,玉女花前泣晚春。wàng huái lóu shàng duì qiū sè,yù nǚ huā qián qì wǎn chūn。
时时共帐过南郭,来就陶潜漉酒巾。shí shí gòng zhàng guò nán guō,lái jiù táo qián lù jiǔ jīn。
与人论事不必合,直无所苟气色真。yǔ rén lùn shì bù bì hé,zhí wú suǒ gǒu qì sè zhēn。
持此以往无不可,古人所以为正臣。chí cǐ yǐ wǎng wú bù kě,gǔ rén suǒ yǐ wèi zhèng chén。
淮南一路事如草,嘉苗恶莠俱分了。huái nán yī lù shì rú cǎo,jiā miáo è yǒu jù fēn le。
中心皎皎如斯乎,外计区区何足道。zhōng xīn jiǎo jiǎo rú sī hū,wài jì qū qū hé zú dào。
两宫日月方齐明,群公戮力营太平。liǎng gōng rì yuè fāng qí míng,qún gōng lù lì yíng tài píng。
公议急须招俊老,清风先已过南京。gōng yì jí xū zhāo jùn lǎo,qīng fēng xiān yǐ guò nán jīng。

鲁恭王祠

徐积

帝子非无贤,孰有恭王者。dì zi fēi wú xián,shú yǒu gōng wáng zhě。
脱身辞汉储,一芥视天下。tuō shēn cí hàn chǔ,yī jiè shì tiān xià。
勇故不失义,智故不失几。yǒng gù bù shī yì,zhì gù bù shī jǐ。
身既脱诸险,德亦潜其辉。shēn jì tuō zhū xiǎn,dé yì qián qí huī。
群奸非无目,浑浑无罅窥。qún jiān fēi wú mù,hún hún wú xià kuī。
阴谋不得奋,佞舌不得施。yīn móu bù dé fèn,nìng shé bù dé shī。
以此终其身,万世不可非。yǐ cǐ zhōng qí shēn,wàn shì bù kě fēi。
初王受汉封,奉诏实都鲁。chū wáng shòu hàn fēng,fèng zhào shí dōu lǔ。
如何千载后,庙貌在东楚。rú hé qiān zài hòu,miào mào zài dōng chǔ。
岂非王之赐,生尝及兹土。qǐ fēi wáng zhī cì,shēng cháng jí zī tǔ。
所以淮上人,世世作神宇。suǒ yǐ huái shàng rén,shì shì zuò shén yǔ。
然而鬼神道,不可接形声。rán ér guǐ shén dào,bù kě jiē xíng shēng。
所感唯以德,所通唯以诚。suǒ gǎn wéi yǐ dé,suǒ tōng wéi yǐ chéng。
去年冬不雪,江淮非一城。qù nián dōng bù xuě,jiāng huái fēi yī chéng。
人心谁无戚,蔡守最不宁。rén xīn shuí wú qī,cài shǒu zuì bù níng。
守乃款王祠,俯伏祈于廷。shǒu nǎi kuǎn wáng cí,fǔ fú qí yú tíng。
其日腊且尽,其夕大雪零。qí rì là qiě jǐn,qí xī dà xuě líng。
前驱方入郭,后乘犹在坰。qián qū fāng rù guō,hòu chéng yóu zài jiōng。
田者欢于野,途者欢于行。tián zhě huān yú yě,tú zhě huān yú xíng。
如饥哺斯食,如疾医斯平。rú jī bǔ sī shí,rú jí yī sī píng。
骄阳遁无迹,和气来有形。jiāo yáng dùn wú jì,hé qì lái yǒu xíng。
因知王之心,虽殁不变更。yīn zhī wáng zhī xīn,suī mò bù biàn gèng。
好诚而乐义,凛凛如平生。hǎo chéng ér lè yì,lǐn lǐn rú píng shēng。
一祷辄已应,为赐良不轻。yī dǎo zhé yǐ yīng,wèi cì liáng bù qīng。
侯拜神之贶,民歌侯之明。hóu bài shén zhī kuàng,mín gē hóu zhī míng。

莫饮吴江水寄陈莹中

徐积

莫饮吴江水,胸中恐有波涛起。mò yǐn wú jiāng shuǐ,xiōng zhōng kǒng yǒu bō tāo qǐ。
莫食湘江鱼,令人冤愤成悲呼。mò shí xiāng jiāng yú,lìng rén yuān fèn chéng bēi hū。
湘江之竹可为箭,吴江之水好淬剑。xiāng jiāng zhī zhú kě wèi jiàn,wú jiāng zhī shuǐ hǎo cuì jiàn。
箭射谗夫心,剑斫谗夫面。jiàn shè chán fū xīn,jiàn zhuó chán fū miàn。
谗夫心虽破,胸中胆犹大。chán fū xīn suī pò,xiōng zhōng dǎn yóu dà。
谗夫面虽破,口中舌犹在。chán fū miàn suī pò,kǒu zhōng shé yóu zài。
生能人为患,死能为鬼害。shēng néng rén wèi huàn,sǐ néng wèi guǐ hài。
患兮害兮将奈何,两卮薄酒一长歌。huàn xī hài xī jiāng nài hé,liǎng zhī báo jiǔ yī zhǎng gē。
洒向风烟付水波,遣吊胥山共汨罗。sǎ xiàng fēng yān fù shuǐ bō,qiǎn diào xū shān gòng mì luó。

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。

姚黄

徐积

黄河南畔伊川北,姚家宅是真花窟。huáng hé nán pàn yī chuān běi,yáo jiā zhái shì zhēn huā kū。
古来多少豪奢儿,埋却千莺万莺骨。gǔ lái duō shǎo háo shē ér,mái què qiān yīng wàn yīng gǔ。
中央精粹得之多,西方秀气来相和。zhōng yāng jīng cuì dé zhī duō,xī fāng xiù qì lái xiāng hé。
天与明光常借日,水宫暗脉正通河。tiān yǔ míng guāng cháng jiè rì,shuǐ gōng àn mài zhèng tōng hé。
春风如酒半酣时,谁教谷雨报花期。chūn fēng rú jiǔ bàn hān shí,shuí jiào gǔ yǔ bào huā qī。
司马坂前娇半启,洛阳城内人俱知。sī mǎ bǎn qián jiāo bàn qǐ,luò yáng chéng nèi rén jù zhī。
姚家门巷车马填,墙头墙下人差肩。yáo jiā mén xiàng chē mǎ tián,qiáng tóu qiáng xià rén chà jiān。
花上红绡都蔽日,花傍翠幕恰如烟。huā shàng hóng xiāo dōu bì rì,huā bàng cuì mù qià rú yān。
玉面儿来争供帐,锦袍郎去斗抛钱。yù miàn ér lái zhēng gōng zhàng,jǐn páo láng qù dòu pāo qián。
无人不说姚花好,费却春功亦不少。wú rén bù shuō yáo huā hǎo,fèi què chūn gōng yì bù shǎo。
日长风暖绿梢低,坐上金仙困将倒。rì zhǎng fēng nuǎn lǜ shāo dī,zuò shàng jīn xiān kùn jiāng dào。
曲尘饼剂和香檀,何以贮之承露盘。qū chén bǐng jì hé xiāng tán,hé yǐ zhù zhī chéng lù pán。
烂锦脱来嫌太艳,鲜衣染就欲骖鸾。làn jǐn tuō lái xián tài yàn,xiān yī rǎn jiù yù cān luán。
君看此花肌肉丰,一尺馀高千万重。jūn kàn cǐ huā jī ròu fēng,yī chǐ yú gāo qiān wàn zhòng。
妆面深藏青步障,宝冠斜堕碧霞丛。zhuāng miàn shēn cáng qīng bù zhàng,bǎo guān xié duò bì xiá cóng。
步摇好称钗凤凰,玉镮犀佩珠鸣珰。bù yáo hǎo chēng chāi fèng huáng,yù huán xī pèi zhū míng dāng。
帝女何缘心好道,阿娇安用金为房。dì nǚ hé yuán xīn hǎo dào,ā jiāo ān yòng jīn wèi fáng。
绀窠累栖舒雁雏,沈烟喷出狻猊炉。gàn kē lèi qī shū yàn chú,shěn yān pēn chū suān ní lú。
一种养成馀意态,千花瘦尽春肌肤。yī zhǒng yǎng chéng yú yì tài,qiān huā shòu jǐn chūn jī fū。
峨峨一器攲且倾,覆杯难辨钟与觥。é é yī qì qī qiě qīng,fù bēi nán biàn zhōng yǔ gōng。
染以鲛绡求正色,叩之玉挺希宫声。rǎn yǐ jiāo xiāo qiú zhèng sè,kòu zhī yù tǐng xī gōng shēng。
魏家红共牛家碧,迭霸花中耸高格。wèi jiā hóng gòng niú jiā bì,dié bà huā zhōng sǒng gāo gé。
如今俯首甘下风,九十种中为第一。rú jīn fǔ shǒu gān xià fēng,jiǔ shí zhǒng zhōng wèi dì yī。
此花莫似武昭仪,出得宫来不画眉。cǐ huā mò shì wǔ zhāo yí,chū dé gōng lái bù huà méi。
情貌欲为狐媚态,衣裳却是比丘尼。qíng mào yù wèi hú mèi tài,yī shang què shì bǐ qiū ní。
杨妃本是倾国身,脱却红襦号太真。yáng fēi běn shì qīng guó shēn,tuō què hóng rú hào tài zhēn。
河水欲濡头上髻,马嵬犹著旧时裙。hé shuǐ yù rú tóu shàng jì,mǎ wéi yóu zhù jiù shí qún。
物色一定犹可疑,人心多变宜难知。wù sè yī dìng yóu kě yí,rén xīn duō biàn yí nán zhī。
容易莫评真与欺,貌或如是心或非。róng yì mò píng zhēn yǔ qī,mào huò rú shì xīn huò fēi。
君不见老庄有深意,万物之中最防伪。jūn bù jiàn lǎo zhuāng yǒu shēn yì,wàn wù zhī zhōng zuì fáng wěi。

大松

徐积

东海有物天下雄,万灵戮力生奇松。dōng hǎi yǒu wù tiān xià xióng,wàn líng lù lì shēng qí sōng。
天精地粹萃其下,沧溟百道来相通。tiān jīng dì cuì cuì qí xià,cāng míng bǎi dào lái xiāng tōng。
一根直去穿九泉,一根斜插鲸鱼渊。yī gēn zhí qù chuān jiǔ quán,yī gēn xié chā jīng yú yuān。
远者压折巨鳌背,近者倒缠山根偏。yuǎn zhě yā zhé jù áo bèi,jìn zhě dào chán shān gēn piān。
小枝可就千钧弓,大枝可挂万斛钟。xiǎo zhī kě jiù qiān jūn gōng,dà zhī kě guà wàn hú zhōng。
唯有老干苦难状,吕光营外堆玄龙。wéi yǒu lǎo gàn kǔ nán zhuàng,lǚ guāng yíng wài duī xuán lóng。
身披北帝雄犀甲,虎贲连臂围不匝。shēn pī běi dì xióng xī jiǎ,hǔ bēn lián bì wéi bù zā。
无计都将大地遮,有心尽把浮云刷。wú jì dōu jiāng dà dì zhē,yǒu xīn jǐn bǎ fú yún shuā。
樛枝入地旋复上,怪怪奇奇非一状。jiū zhī rù dì xuán fù shàng,guài guài qí qí fēi yī zhuàng。
谷陵相变任古今,土木两行专王相。gǔ líng xiāng biàn rèn gǔ jīn,tǔ mù liǎng xíng zhuān wáng xiāng。
列帜空遗渭川垒,犒师留得杨隋帐。liè zhì kōng yí wèi chuān lěi,kào shī liú dé yáng suí zhàng。
玄驹来撼亭亭盖,渌鱼飞入苍苍浪。xuán jū lái hàn tíng tíng gài,lù yú fēi rù cāng cāng làng。
最是半霄风雨声,山妖走尽川魅惊。zuì shì bàn xiāo fēng yǔ shēng,shān yāo zǒu jǐn chuān mèi jīng。
十万争挥铁槊骑,百千齐阚黑旗兵。shí wàn zhēng huī tiě shuò qí,bǎi qiān qí hǎn hēi qí bīng。
有时海面波涛小,一部仙韶下蓬岛。yǒu shí hǎi miàn bō tāo xiǎo,yī bù xiān sháo xià péng dǎo。
残声逐水散鸣琴,遗响穿云聚啼鸟。cán shēng zhú shuǐ sàn míng qín,yí xiǎng chuān yún jù tí niǎo。
混沌死来凡几朝,清气浊气痕未消。hùn dùn sǐ lái fán jǐ cháo,qīng qì zhuó qì hén wèi xiāo。
独叶耸来新盖凤,双柯合处旧藏蛟。dú yè sǒng lái xīn gài fèng,shuāng kē hé chù jiù cáng jiāo。
其本既异其事殊,德若有容材有馀。qí běn jì yì qí shì shū,dé ruò yǒu róng cái yǒu yú。
大鹏斥鴳皆可居,相忘有似江湖鱼。dà péng chì yàn jiē kě jū,xiāng wàng yǒu shì jiāng hú yú。
美哉此木真不凡,能以智免斧斤闲。měi zāi cǐ mù zhēn bù fán,néng yǐ zhì miǎn fǔ jīn xián。
过尽工师无所用,庄周应作不材看。guò jǐn gōng shī wú suǒ yòng,zhuāng zhōu yīng zuò bù cái kàn。
大松大松如此奇,方舆圆盖不可知。dà sōng dà sōng rú cǐ qí,fāng yú yuán gài bù kě zhī。
阴阳山海气合离,不然神物相护持。yīn yáng shān hǎi qì hé lí,bù rán shén wù xiāng hù chí。

芰荷歌

徐积

孔雀团花翡翠钿,青皇抛尽买花钱。kǒng què tuán huā fěi cuì diàn,qīng huáng pāo jǐn mǎi huā qián。
渌鱼飞胆大如拳,琉璃瓦坠紫微天。lù yú fēi dǎn dà rú quán,liú lí wǎ zhuì zǐ wēi tiān。
湘妃曲谱谁可传,彩毫不动斜卷笺。xiāng fēi qū pǔ shuí kě chuán,cǎi háo bù dòng xié juǎn jiān。
我家食客常三千,杯盘一样青瑶圆。wǒ jiā shí kè cháng sān qiān,bēi pán yī yàng qīng yáo yuán。
麻姑下来寻水仙,不见波澜只见烟。má gū xià lái xún shuǐ xiān,bù jiàn bō lán zhǐ jiàn yān。
昨夜秋风吹洞房,起来先著碧霞裳。zuó yè qiū fēng chuī dòng fáng,qǐ lái xiān zhù bì xiá shang。
半含笑面齐斗妆,家家院落绀为墙。bàn hán xiào miàn qí dòu zhuāng,jiā jiā yuàn luò gàn wèi qiáng。
不道采花人在傍,贪看飞来白纻郎。bù dào cǎi huā rén zài bàng,tān kàn fēi lái bái zhù láng。
亦有美人贞且良,独在碧绡帏下藏。yì yǒu měi rén zhēn qiě liáng,dú zài bì xiāo wéi xià cáng。

双树海棠

徐积

此花出在海州东,千涛万浪围山峰。cǐ huā chū zài hǎi zhōu dōng,qiān tāo wàn làng wéi shān fēng。
不知谁是栽花翁,花根屈曲蟠双虹。bù zhī shuí shì zāi huā wēng,huā gēn qū qū pán shuāng hóng。
英英斗繁葩葩丰,晨霞夕霞滴不供。yīng yīng dòu fán pā pā fēng,chén xiá xī xiá dī bù gōng。
欻有神物射蛟龙,团团血溅摇春风。chuā yǒu shén wù shè jiāo lóng,tuán tuán xuè jiàn yáo chūn fēng。
超然花格非凡容,吴姬半亸钗头红。chāo rán huā gé fēi fán róng,wú jī bàn duǒ chāi tóu hóng。
谁人移下海中山,神仙姊妹来人闲。shuí rén yí xià hǎi zhōng shān,shén xiān zǐ mèi lái rén xián。
人闲无玉可消斑,歌姬舞态都且闲。rén xián wú yù kě xiāo bān,gē jī wǔ tài dōu qiě xián。
当时血泪乱瑶关,金盘洗面痕犹殷。dāng shí xuè lèi luàn yáo guān,jīn pán xǐ miàn hén yóu yīn。
吹箫郎去先骑鸾,妆未成时情已阑。chuī xiāo láng qù xiān qí luán,zhuāng wèi chéng shí qíng yǐ lán。
汉皋台下娇蹒跚,曾解明珠瑶佩环。hàn gāo tái xià jiāo pán shān,céng jiě míng zhū yáo pèi huán。
无媒不嫁矜殊颜,自共美人香往还。wú méi bù jià jīn shū yán,zì gòng měi rén xiāng wǎng hái。
霓衣同步绀云车,麻姑面上藏丹砂。ní yī tóng bù gàn yún chē,má gū miàn shàng cáng dān shā。
绿鬓已坠金钗斜,酒红不着罗衫遮。lǜ bìn yǐ zhuì jīn chāi xié,jiǔ hóng bù zhe luó shān zhē。
且教半笑含春华,但恐分飞成乱霞。qiě jiào bàn xiào hán chūn huá,dàn kǒng fēn fēi chéng luàn xiá。
宜哉天下为名花,连根都种名卿家。yí zāi tiān xià wèi míng huā,lián gēn dōu zhǒng míng qīng jiā。
温温容态孰可加,有如女德贞无邪。wēn wēn róng tài shú kě jiā,yǒu rú nǚ dé zhēn wú xié。
共君醉倒插乌纱,从他群儿笑哑哑。gòng jūn zuì dào chā wū shā,cóng tā qún ér xiào yǎ yǎ。

玉女花

徐积

扬花可与名玉妃,楚花可与名玉女。yáng huā kě yǔ míng yù fēi,chǔ huā kě yǔ míng yù nǚ。
天上瑶台是本居,人在月宫合同处。tiān shàng yáo tái shì běn jū,rén zài yuè gōng hé tóng chù。
一点难容赤水霞,平生冷笑巫山雨。yī diǎn nán róng chì shuǐ xiá,píng shēng lěng xiào wū shān yǔ。
此女持身色太严,玉璧如盘求不许。cǐ nǚ chí shēn sè tài yán,yù bì rú pán qiú bù xǔ。

玉女花

徐积

国艳虽殊情太少,蛾眉不画双瞳瞭。guó yàn suī shū qíng tài shǎo,é méi bù huà shuāng tóng liǎo。
新就明河洗面来,更佩明珠踏瑶草。xīn jiù míng hé xǐ miàn lái,gèng pèi míng zhū tà yáo cǎo。
不用朱鸾与紫霞,玉麒麟驾白云车。bù yòng zhū luán yǔ zǐ xiá,yù qí lín jià bái yún chē。
君看面上都无邪,更看身上都无瑕。jūn kàn miàn shàng dōu wú xié,gèng kàn shēn shàng dōu wú xiá。
越王国女金可邀,卓王孙女琴可招。yuè wáng guó nǚ jīn kě yāo,zhuó wáng sūn nǚ qín kě zhāo。
更有秦王家弄玉,嫁人只被爱吹箫。gèng yǒu qín wáng jiā nòng yù,jià rén zhǐ bèi ài chuī xiāo。

和李道源清风谣

徐积

漫翁说尽清风好,犹能顾我邀吟稿。màn wēng shuō jǐn qīng fēng hǎo,yóu néng gù wǒ yāo yín gǎo。
吟时欲倚白云飞,到时恐在红尘表。yín shí yù yǐ bái yún fēi,dào shí kǒng zài hóng chén biǎo。
有如列子御风行,百骸齐奋双瞳瞭。yǒu rú liè zi yù fēng xíng,bǎi hái qí fèn shuāng tóng liǎo。
借问清风何处来,玉水之心玉山杪。jiè wèn qīng fēng hé chù lái,yù shuǐ zhī xīn yù shān miǎo。
曾经昆阆拂瑶花,亦度潇湘过蓬岛。céng jīng kūn láng fú yáo huā,yì dù xiāo xiāng guò péng dǎo。
借问清风何处居,深寄碧芦藏绿筱。jiè wèn qīng fēng hé chù jū,shēn jì bì lú cáng lǜ xiǎo。
芭蕉径舞凤衣寒,薜荔墙翻龙甲老。bā jiāo jìng wǔ fèng yī hán,bì lì qiáng fān lóng jiǎ lǎo。
遗英堕箨无处寻,一径十年未曾扫。yí yīng duò tuò wú chù xún,yī jìng shí nián wèi céng sǎo。
但恐春深花木稀,定知秋后冰霜早。dàn kǒng chūn shēn huā mù xī,dìng zhī qiū hòu bīng shuāng zǎo。
快心何羡楚王台,披襟适得麻姑爪。kuài xīn hé xiàn chǔ wáng tái,pī jīn shì dé má gū zhǎo。
中山酒客饮辄醒,八斗司徒醉不倒。zhōng shān jiǔ kè yǐn zhé xǐng,bā dòu sī tú zuì bù dào。
箫声易咽笛声哀,客思难平物容愀。xiāo shēng yì yàn dí shēng āi,kè sī nán píng wù róng qiǎo。
君看檐前避暑巢,不是岩乌即沙鸟。jūn kàn yán qián bì shǔ cháo,bù shì yán wū jí shā niǎo。
万谷藏冰山气来,千涛喷雪江声绕。wàn gǔ cáng bīng shān qì lái,qiān tāo pēn xuě jiāng shēng rào。
借问此闲清奈何,况是中宵月华皎。jiè wèn cǐ xián qīng nài hé,kuàng shì zhōng xiāo yuè huá jiǎo。
鸡鸣漏尽眠不成,披衣起看冰壶晓。jī míng lòu jǐn mián bù chéng,pī yī qǐ kàn bīng hú xiǎo。
便乘枯木饮明河,仍御双凫入冥杳。biàn chéng kū mù yǐn míng hé,réng yù shuāng fú rù míng yǎo。
藤床角簟无所施,綀布蒲葵价弥小。téng chuáng jiǎo diàn wú suǒ shī,shū bù pú kuí jià mí xiǎo。
有客俄如梦觉时,窃笑梦中何扰扰。yǒu kè é rú mèng jué shí,qiè xiào mèng zhōng hé rǎo rǎo。
中心无累清则明,蔽者常稀欲者少。zhōng xīn wú lèi qīng zé míng,bì zhě cháng xī yù zhě shǎo。
儿啼女笑坐可忘,兽斗禽嬉悟俱了。ér tí nǚ xiào zuò kě wàng,shòu dòu qín xī wù jù le。
毁誉一过遗如空,富贵浮云视弥藐。huǐ yù yī guò yí rú kōng,fù guì fú yún shì mí miǎo。
古人凛凛良可思,世俗纷纷何足道。gǔ rén lǐn lǐn liáng kě sī,shì sú fēn fēn hé zú dào。
尝闻外物可娱中,所以诗人取萱草。cháng wén wài wù kě yú zhōng,suǒ yǐ shī rén qǔ xuān cǎo。
谁何乘兴为此行,坐摆尘埃出污潦。shuí hé chéng xīng wèi cǐ xíng,zuò bǎi chén āi chū wū lǎo。
贾生可与忘悲忧,楚屈犹将醒怀抱。jiǎ shēng kě yǔ wàng bēi yōu,chǔ qū yóu jiāng xǐng huái bào。
区区何用作离骚,弄琴听我清风操。qū qū hé yòng zuò lí sāo,nòng qín tīng wǒ qīng fēng cāo。

望淮篇示门人

徐积

闲花落尽春无有,脚踏青红望淮走。xián huā luò jǐn chūn wú yǒu,jiǎo tà qīng hóng wàng huái zǒu。
到淮适值晚潮来,满淮鼓吹风波吼。dào huái shì zhí wǎn cháo lái,mǎn huái gǔ chuī fēng bō hǒu。
传声急唤钓鱼船,船未到时洗双手。chuán shēng jí huàn diào yú chuán,chuán wèi dào shí xǐ shuāng shǒu。
买得船中双白鱼,便访村前五青柳。mǎi dé chuán zhōng shuāng bái yú,biàn fǎng cūn qián wǔ qīng liǔ。
旋烹野茗问村醪,五柳阴中坐良久。xuán pēng yě míng wèn cūn láo,wǔ liǔ yīn zhōng zuò liáng jiǔ。
此行大略类陶潜,但乏黄花白衣酒。cǐ xíng dà lüè lèi táo qián,dàn fá huáng huā bái yī jiǔ。
操舟人去一点鸥,帆入云开何处收。cāo zhōu rén qù yī diǎn ōu,fān rù yún kāi hé chù shōu。
孤鸥浴处依浅滩,修竿放饵投深流。gū ōu yù chù yī qiǎn tān,xiū gān fàng ěr tóu shēn liú。
岂无野妇荷而汲,亦有老翁行且讴。qǐ wú yě fù hé ér jí,yì yǒu lǎo wēng xíng qiě ōu。
君看此景直几钱,此时正是夕阳天。jūn kàn cǐ jǐng zhí jǐ qián,cǐ shí zhèng shì xī yáng tiān。
便教金印大如斗,何似鱼庵共钓船。biàn jiào jīn yìn dà rú dòu,hé shì yú ān gòng diào chuán。
有人问君莫要说,怀中取出吟翁篇。yǒu rén wèn jūn mò yào shuō,huái zhōng qǔ chū yín wēng piān。