古诗词

双树海棠

徐积

独树已难有,双株岂易培。dú shù yǐ nán yǒu,shuāng zhū qǐ yì péi。
东风三月后,浓艳一时开。dōng fēng sān yuè hòu,nóng yàn yī shí kāi。
种是鸳鸯骨,根非玳瑁胎。zhǒng shì yuān yāng gǔ,gēn fēi dài mào tāi。
英英万千数,滴滴四三枚。yīng yīng wàn qiān shù,dī dī sì sān méi。
恐淡添猩血,矜香弃麝煤。kǒng dàn tiān xīng xuè,jīn xiāng qì shè méi。
鲛绡翡翠眼,宝钿珊瑚杯。jiāo xiāo fěi cuì yǎn,bǎo diàn shān hú bēi。
绛节朝真去,丹砂驻貌回。jiàng jié cháo zhēn qù,dān shā zhù mào huí。
童妆两株色,花格一仙才。tóng zhuāng liǎng zhū sè,huā gé yī xiān cái。
自得骖鸾侣,何烦跨凤台。zì dé cān luán lǚ,hé fán kuà fèng tái。
明珠留汉水,碧洞寄天台。míng zhū liú hàn shuǐ,bì dòng jì tiān tái。
对举霓裳步,高铺绣被堆。duì jǔ ní shang bù,gāo pù xiù bèi duī。
超如御烟雾,势欲摆尘埃。chāo rú yù yān wù,shì yù bǎi chén āi。
冶艳皆泥滓,卑枝亦草莱。yě yàn jiē ní zǐ,bēi zhī yì cǎo lái。
好临湘水照,莫近宋家栽。hǎo lín xiāng shuǐ zhào,mò jìn sòng jiā zāi。
汉殿昭阳宠,唐家学士才。hàn diàn zhāo yáng chǒng,táng jiā xué shì cái。
浴终兰液溅,帖就茜罗裁。yù zhōng lán yè jiàn,tiē jiù qiàn luó cái。
惜粉轻匀面,偷霞试点腮。xī fěn qīng yún miàn,tōu xiá shì diǎn sāi。
急窥鸾鉴了,齐报玉人来。jí kuī luán jiàn le,qí bào yù rén lái。
不是沾红雪,仍非污落梅。bù shì zhān hóng xuě,réng fēi wū luò méi。
啼痕才仿佛,伫立各徘徊。tí hén cái fǎng fú,zhù lì gè pái huái。
真态有如此,深情安在哉。zhēn tài yǒu rú cǐ,shēn qíng ān zài zāi。
歌阑都不语,舞困可堪推。gē lán dōu bù yǔ,wǔ kùn kě kān tuī。
淡若疑相犯,烘然笑自媒。dàn ruò yí xiāng fàn,hōng rán xiào zì méi。
画眉郎忽误,挟弹客应猜。huà méi láng hū wù,xié dàn kè yīng cāi。
洒绛谁先戏,挥朱亦共陪。sǎ jiàng shuí xiān xì,huī zhū yì gòng péi。
差肩奉青帝,联袂踏苍苔。chà jiān fèng qīng dì,lián mèi tà cāng tái。
好被金钱掷,宜兼玉箸催。hǎo bèi jīn qián zhì,yí jiān yù zhù cuī。
罗巾如可试,瑶枕谩为灰。luó jīn rú kě shì,yáo zhěn mán wèi huī。
供帐朝还暮,买春琼与瑰。gōng zhàng cháo hái mù,mǎi chūn qióng yǔ guī。
一枝怀旧物,百醮费新醅。yī zhī huái jiù wù,bǎi jiào fèi xīn pēi。
目断秦山远,心分荆渚隈。mù duàn qín shān yuǎn,xīn fēn jīng zhǔ wēi。
柔姿谁是偶,温德汝为魁。róu zī shuí shì ǒu,wēn dé rǔ wèi kuí。
绰绰闺房秀,匆匆风雨摧。chuò chuò guī fáng xiù,cōng cōng fēng yǔ cuī。
离歌连理曲,送酒合欢杯。lí gē lián lǐ qū,sòng jiǔ hé huān bēi。
坠脸殷金谷,冤情怨马嵬。zhuì liǎn yīn jīn gǔ,yuān qíng yuàn mǎ wéi。
烟波水东去,歧路日西颓。yān bō shuǐ dōng qù,qí lù rì xī tuí。
遗恨传芳草,馀阴伴绿槐。yí hèn chuán fāng cǎo,yú yīn bàn lǜ huái。
香魂如未散,相吊复相哀。xiāng hún rú wèi sàn,xiāng diào fù xiāng āi。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

宴仙

徐积

紫瑶楼上宴真人,脍是鲸鲵脯是麟。zǐ yáo lóu shàng yàn zhēn rén,kuài shì jīng ní pú shì lín。
醉倒玉妃何处去,烟霞迎步鹤随身。zuì dào yù fēi hé chù qù,yān xiá yíng bù hè suí shēn。

晨起仙

徐积

帐外双童持剑履,一榻红云睡初起。zhàng wài shuāng tóng chí jiàn lǚ,yī tà hóng yún shuì chū qǐ。
满面清风漱月华,瑶浆更挹明河水。mǎn miàn qīng fēng shù yuè huá,yáo jiāng gèng yì míng hé shuǐ。

童仙

徐积

忆昔为儿跨竹梢,谁何传与太平谣。yì xī wèi ér kuà zhú shāo,shuí hé chuán yǔ tài píng yáo。
如今羽化已千载,绿鬓朱颜更不凋。rú jīn yǔ huà yǐ qiān zài,lǜ bìn zhū yán gèng bù diāo。

老仙

徐积

脚踏青云身已老,访道修真恨不早。jiǎo tà qīng yún shēn yǐ lǎo,fǎng dào xiū zhēn hèn bù zǎo。
曾见商周全盛时,不及唐虞古风好。céng jiàn shāng zhōu quán shèng shí,bù jí táng yú gǔ fēng hǎo。

饱仙

徐积

谁道真人能辟谷,先生每食无馀肉。shuí dào zhēn rén néng pì gǔ,xiān shēng měi shí wú yú ròu。
邻家便是忍饥仙,糊口之粮犹不足。lín jiā biàn shì rěn jī xiān,hú kǒu zhī liáng yóu bù zú。

饥仙

徐积

粮虽不足气常充,真是根源久是功。liáng suī bù zú qì cháng chōng,zhēn shì gēn yuán jiǔ shì gōng。
真久不惟能养气,幽明亦可感而通。zhēn jiǔ bù wéi néng yǎng qì,yōu míng yì kě gǎn ér tōng。

茶仙

徐积

赐得龙田不种花,自携瑶水灌烟霞。cì dé lóng tián bù zhǒng huā,zì xié yáo shuǐ guàn yān xiá。
谁将玉树双枝换,只得春前一寸芽。shuí jiāng yù shù shuāng zhī huàn,zhǐ dé chūn qián yī cùn yá。

狂仙

徐积

香枝洒面瑶池水,霞艳装衣阆苑花。xiāng zhī sǎ miàn yáo chí shuǐ,xiá yàn zhuāng yī láng yuàn huā。
一半是狂兼是醉,急教扶去卧烟霞。yī bàn shì kuáng jiān shì zuì,jí jiào fú qù wò yān xiá。

迷路仙

徐积

当时采药因迷路,平上青云不用梯。dāng shí cǎi yào yīn mí lù,píng shàng qīng yún bù yòng tī。
却似人闲行路者,醉魂春梦至今迷。què shì rén xián xíng lù zhě,zuì hún chūn mèng zhì jīn mí。

卖药仙

徐积

蹄涔蚁垤何须较,芳草浮云事可知。tí cén yǐ dié hé xū jiào,fāng cǎo fú yún shì kě zhī。
曾向人闲闲卖药,尘埃满眼看儿嬉。céng xiàng rén xián xián mài yào,chén āi mǎn yǎn kàn ér xī。

无知仙

徐积

为向平时寻古风,幅巾芒履走尘中。wèi xiàng píng shí xún gǔ fēng,fú jīn máng lǚ zǒu chén zhōng。
俗人不识烟霞客,唤作无知卖药翁。sú rén bù shí yān xiá kè,huàn zuò wú zhī mài yào wēng。

飞仙

徐积

不用骖鸾不御风,腾身拖袂便乘空。bù yòng cān luán bù yù fēng,téng shēn tuō mèi biàn chéng kōng。
方从碧海游三岛,却驾烟霞上紫宫。fāng cóng bì hǎi yóu sān dǎo,què jià yān xiá shàng zǐ gōng。

飞仙

徐积

十万里馀都一息,须知此道非人力。shí wàn lǐ yú dōu yī xī,xū zhī cǐ dào fēi rén lì。
有时闲望玉山游,鸾凤满天追不得。yǒu shí xián wàng yù shān yóu,luán fèng mǎn tiān zhuī bù dé。

谪仙

徐积

曾宴巫山十二峰,归来谪下广寒宫。céng yàn wū shān shí èr fēng,guī lái zhé xià guǎng hán gōng。
如今已得瑶环赐,便揖浮丘骑玉虹。rú jīn yǐ dé yáo huán cì,biàn yī fú qiū qí yù hóng。

谪仙

徐积

自脱霓裳辞玉关,玉符金字谪人闲。zì tuō ní shang cí yù guān,yù fú jīn zì zhé rén xián。
人闲虽与烟霞隔,醉梦吟魂自往还。rén xián suī yǔ yān xiá gé,zuì mèng yín hún zì wǎng hái。