古诗词

李太白杂言

徐积

噫嘻欷奇哉,自开辟以来,不知几千万馀年。yī xī xī qí zāi,zì kāi pì yǐ lái,bù zhī jǐ qiān wàn yú nián。
至于开元间,忽生李诗仙。zhì yú kāi yuán jiān,hū shēng lǐ shī xiān。
是时五星中,一星不在天。shì shí wǔ xīng zhōng,yī xīng bù zài tiān。
不知何物为形容,何物为心胸。bù zhī hé wù wèi xíng róng,hé wù wèi xīn xiōng。
何物为五脏,何物为喉咙,开口动舌生云风。hé wù wèi wǔ zàng,hé wù wèi hóu lóng,kāi kǒu dòng shé shēng yún fēng。
当时大醉骑游龙,开口向天吞玉虹。dāng shí dà zuì qí yóu lóng,kāi kǒu xiàng tiān tūn yù hóng。
玉虹不死蟠胸中,然后吐出光焰万丈凌虚空。yù hóng bù sǐ pán xiōng zhōng,rán hòu tǔ chū guāng yàn wàn zhàng líng xū kōng。
盖自有诗人以来,我未尝见大泽深山。gài zì yǒu shī rén yǐ lái,wǒ wèi cháng jiàn dà zé shēn shān。
雪霜冰霰,晨霞夕霏。xuě shuāng bīng xiàn,chén xiá xī fēi。
万化千变,雷轰电掣。wàn huà qiān biàn,léi hōng diàn chè。
花葩玉洁,青天白云,秋江晓月。huā pā yù jié,qīng tiān bái yún,qiū jiāng xiǎo yuè。
有如此之人,有如此之诗。yǒu rú cǐ zhī rén,yǒu rú cǐ zhī shī。
屈生何悴,宋玉何悲。qū shēng hé cuì,sòng yù hé bēi。
贾生何戚,相如何疲。jiǎ shēng hé qī,xiāng rú hé pí。
人生胡用自缧绁,当须荦荦不可羁。rén shēng hú yòng zì léi xiè,dāng xū luò luò bù kě jī。
乃知公是真英物,万叠秋山耸清骨。nǎi zhī gōng shì zhēn yīng wù,wàn dié qiū shān sǒng qīng gǔ。
当时杜甫亦能诗,恰如老骥追霜鹘。dāng shí dù fǔ yì néng shī,qià rú lǎo jì zhuī shuāng gǔ。
戴乌纱,著宫锦,不是高歌即酣饮。dài wū shā,zhù gōng jǐn,bù shì gāo gē jí hān yǐn。
饮时独对月明中,醉来还抱清风寝。yǐn shí dú duì yuè míng zhōng,zuì lái hái bào qīng fēng qǐn。
嗟君逸气何飘飘,枉教谪下青云霄。jiē jūn yì qì hé piāo piāo,wǎng jiào zhé xià qīng yún xiāo。
大抵人生有用有不用,岂可戚戚反效儿女曹。dà dǐ rén shēng yǒu yòng yǒu bù yòng,qǐ kě qī qī fǎn xiào ér nǚ cáo。
采蟠桃于海上,寻紫芝于山腰。cǎi pán táo yú hǎi shàng,xún zǐ zhī yú shān yāo。
吞汉武之金茎沆瀣,吹弄玉之秦楼凤箫。tūn hàn wǔ zhī jīn jīng hàng xiè,chuī nòng yù zhī qín lóu fèng xiāo。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

渔者其二

徐积

家住前村芦苇中,一生无事是渔翁。jiā zhù qián cūn lú wěi zhōng,yī shēng wú shì shì yú wēng。
眼看波浪如平地,身向江湖若断蓬。yǎn kàn bō làng rú píng dì,shēn xiàng jiāng hú ruò duàn péng。
小艇醉眠寒夜雨,短帆闲挂夕阳风。xiǎo tǐng zuì mián hán yè yǔ,duǎn fān xián guà xī yáng fēng。
营营市井应相笑,不道锥刀尽是空。yíng yíng shì jǐng yīng xiāng xiào,bù dào zhuī dāo jǐn shì kōng。

锦被堆

徐积

春风萧索为谁张,日暖仍熏百和香。chūn fēng xiāo suǒ wèi shuí zhāng,rì nuǎn réng xūn bǎi hé xiāng。
遮处好将罗作帐,衬来堪用玉为床。zhē chù hǎo jiāng luó zuò zhàng,chèn lái kān yòng yù wèi chuáng。
风吹乱展文君宅,月下还铺宋玉墙。fēng chuī luàn zhǎn wén jūn zhái,yuè xià hái pù sòng yù qiáng。
好向谢家池上种,绿波深夜盖鸳鸯。hǎo xiàng xiè jiā chí shàng zhǒng,lǜ bō shēn yè gài yuān yāng。

李朝议挽词

徐积

一从洪井到处州,见说洪人总泪流。yī cóng hóng jǐng dào chù zhōu,jiàn shuō hóng rén zǒng lèi liú。
本望圣朝令久任,若论明吏合封侯。běn wàng shèng cháo lìng jiǔ rèn,ruò lùn míng lì hé fēng hóu。
高才所至都无事,厚德于今可镇浮。gāo cái suǒ zhì dōu wú shì,hòu dé yú jīn kě zhèn fú。
故作此诗传野史,不须铭记掩诸幽。gù zuò cǐ shī chuán yě shǐ,bù xū míng jì yǎn zhū yōu。

卜居一篇二章别望之

徐积

卜居何所尚,静轩栽此君。bo jū hé suǒ shàng,jìng xuān zāi cǐ jūn。
万事付流水,一心游白云。wàn shì fù liú shuǐ,yī xīn yóu bái yún。

卜居一篇二章别望之

徐积

亦有灵寿杖,可登浮光山。yì yǒu líng shòu zhàng,kě dēng fú guāng shān。
圣朝须旧德,玉笋虚清班。shèng cháo xū jiù dé,yù sǔn xū qīng bān。

和张文潜晚春

徐积

春在亦饮酒,春去亦饮酒。chūn zài yì yǐn jiǔ,chūn qù yì yǐn jiǔ。
若问此闲时,便是无何有。ruò wèn cǐ xián shí,biàn shì wú hé yǒu。

和张文潜晚春

徐积

昨日枝头红,鲜鲜染人指。zuó rì zhī tóu hóng,xiān xiān rǎn rén zhǐ。
今朝寻不见,已在污泥底。jīn cháo xún bù jiàn,yǐ zài wū ní dǐ。

和张文潜晚春

徐积

麦颖未黄乾,桑实半红湿。mài yǐng wèi huáng qián,sāng shí bàn hóng shī。
恰得一犁雨,田事正火急。qià dé yī lí yǔ,tián shì zhèng huǒ jí。

和张文潜晚春

徐积

人事无如何,多于道傍草。rén shì wú rú hé,duō yú dào bàng cǎo。
但问酒有无,莫管老不老。dàn wèn jiǔ yǒu wú,mò guǎn lǎo bù lǎo。

和张文潜晚春

徐积

人生少娱乐,闲日亦有数。rén shēng shǎo yú lè,xián rì yì yǒu shù。
药草正肥时,好望云山去。yào cǎo zhèng féi shí,hǎo wàng yún shān qù。

和张文潜晚春

徐积

风暖燕窠牢,云晴鸟翅健。fēng nuǎn yàn kē láo,yún qíng niǎo chì jiàn。
物生自有乐,亦各适其愿。wù shēng zì yǒu lè,yì gè shì qí yuàn。

思诚斋夜坐

徐积

胸中不平气,忽然凌太虚。xiōng zhōng bù píng qì,hū rán líng tài xū。
无人哭一声,半夜思唐衢。wú rén kū yī shēng,bàn yè sī táng qú。

送云鹤山人

徐积

倦鹤寻流水,闲云归故山。juàn hè xún liú shuǐ,xián yún guī gù shān。
青囊书在否,留取教人闲。qīng náng shū zài fǒu,liú qǔ jiào rén xián。

寄江子和

徐积

为问江行辈,何时访白须。wèi wèn jiāng xíng bèi,hé shí fǎng bái xū。
老怀何所慰,得子寄来书。lǎo huái hé suǒ wèi,dé zi jì lái shū。

送慎彦邻赴举

徐积

天子诏多士,喜君为此行。tiān zi zhào duō shì,xǐ jūn wèi cǐ xíng。
美璞必三献,大禽终一鸣。měi pú bì sān xiàn,dà qín zhōng yī míng。