古诗词

李太白杂言

徐积

噫嘻欷奇哉,自开辟以来,不知几千万馀年。yī xī xī qí zāi,zì kāi pì yǐ lái,bù zhī jǐ qiān wàn yú nián。
至于开元间,忽生李诗仙。zhì yú kāi yuán jiān,hū shēng lǐ shī xiān。
是时五星中,一星不在天。shì shí wǔ xīng zhōng,yī xīng bù zài tiān。
不知何物为形容,何物为心胸。bù zhī hé wù wèi xíng róng,hé wù wèi xīn xiōng。
何物为五脏,何物为喉咙,开口动舌生云风。hé wù wèi wǔ zàng,hé wù wèi hóu lóng,kāi kǒu dòng shé shēng yún fēng。
当时大醉骑游龙,开口向天吞玉虹。dāng shí dà zuì qí yóu lóng,kāi kǒu xiàng tiān tūn yù hóng。
玉虹不死蟠胸中,然后吐出光焰万丈凌虚空。yù hóng bù sǐ pán xiōng zhōng,rán hòu tǔ chū guāng yàn wàn zhàng líng xū kōng。
盖自有诗人以来,我未尝见大泽深山。gài zì yǒu shī rén yǐ lái,wǒ wèi cháng jiàn dà zé shēn shān。
雪霜冰霰,晨霞夕霏。xuě shuāng bīng xiàn,chén xiá xī fēi。
万化千变,雷轰电掣。wàn huà qiān biàn,léi hōng diàn chè。
花葩玉洁,青天白云,秋江晓月。huā pā yù jié,qīng tiān bái yún,qiū jiāng xiǎo yuè。
有如此之人,有如此之诗。yǒu rú cǐ zhī rén,yǒu rú cǐ zhī shī。
屈生何悴,宋玉何悲。qū shēng hé cuì,sòng yù hé bēi。
贾生何戚,相如何疲。jiǎ shēng hé qī,xiāng rú hé pí。
人生胡用自缧绁,当须荦荦不可羁。rén shēng hú yòng zì léi xiè,dāng xū luò luò bù kě jī。
乃知公是真英物,万叠秋山耸清骨。nǎi zhī gōng shì zhēn yīng wù,wàn dié qiū shān sǒng qīng gǔ。
当时杜甫亦能诗,恰如老骥追霜鹘。dāng shí dù fǔ yì néng shī,qià rú lǎo jì zhuī shuāng gǔ。
戴乌纱,著宫锦,不是高歌即酣饮。dài wū shā,zhù gōng jǐn,bù shì gāo gē jí hān yǐn。
饮时独对月明中,醉来还抱清风寝。yǐn shí dú duì yuè míng zhōng,zuì lái hái bào qīng fēng qǐn。
嗟君逸气何飘飘,枉教谪下青云霄。jiē jūn yì qì hé piāo piāo,wǎng jiào zhé xià qīng yún xiāo。
大抵人生有用有不用,岂可戚戚反效儿女曹。dà dǐ rén shēng yǒu yòng yǒu bù yòng,qǐ kě qī qī fǎn xiào ér nǚ cáo。
采蟠桃于海上,寻紫芝于山腰。cǎi pán táo yú hǎi shàng,xún zǐ zhī yú shān yāo。
吞汉武之金茎沆瀣,吹弄玉之秦楼凤箫。tūn hàn wǔ zhī jīn jīng hàng xiè,chuī nòng yù zhī qín lóu fèng xiāo。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

蹇侍郎挽词

徐积

旧德朝之望,平生勇所为。jiù dé cháo zhī wàng,píng shēng yǒng suǒ wèi。
赤心逢谊主,皓首弃明时。chì xīn féng yì zhǔ,hào shǒu qì míng shí。
路入皇宫近,谁将画翣移。lù rù huáng gōng jìn,shuí jiāng huà shà yí。
有人号欲绝,莫诵蓼莪诗。yǒu rén hào yù jué,mò sòng liǎo é shī。

蹇侍郎挽词

徐积

一闭玄堂后,更分明与幽。yī bì xuán táng hòu,gèng fēn míng yǔ yōu。
虽辞白日去,不忘锦江游。suī cí bái rì qù,bù wàng jǐn jiāng yóu。
古桧苍颜在,孤云壮气收。gǔ guì cāng yán zài,gū yún zhuàng qì shōu。
文章如可访,遣使入西州。wén zhāng rú kě fǎng,qiǎn shǐ rù xī zhōu。

杨集贤挽词

徐积

彼美朝之望,光终不较年。bǐ měi cháo zhī wàng,guāng zhōng bù jiào nián。
醇风随入地,义气去淩烟。chún fēng suí rù dì,yì qì qù líng yān。
身后人人慕,生前事事贤。shēn hòu rén rén mù,shēng qián shì shì xián。
故交贫与贱,沈痛欲呼天。gù jiāo pín yǔ jiàn,shěn tòng yù hū tiān。

杨集贤挽词

徐积

门静车声歇,庭虚燕几闲。mén jìng chē shēng xiē,tíng xū yàn jǐ xián。
芸签新汗简,玉笋旧清班。yún qiān xīn hàn jiǎn,yù sǔn jiù qīng bān。
事寄浮云外,身从大梦闲。shì jì fú yún wài,shēn cóng dà mèng xián。
复为长夜寝,恸哭入玄关。fù wèi zhǎng yè qǐn,tòng kū rù xuán guān。

韦侍郎挽词其一

徐积

彻殡哀铃动,蒙棺素币舒。chè bìn āi líng dòng,méng guān sù bì shū。
明旌先启路,画翣侧随车。míng jīng xiān qǐ lù,huà shà cè suí chē。
长夜玄堂近,平生燕坐虚。zhǎng yè xuán táng jìn,píng shēng yàn zuò xū。
须臾泉户阖,挽绋且徐徐。xū yú quán hù hé,wǎn fú qiě xú xú。

宁倅挽词其二

徐积

记得高山否,淮东非所归。jì dé gāo shān fǒu,huái dōng fēi suǒ guī。
谁迎玄冕去,自趁白云飞。shuí yíng xuán miǎn qù,zì chèn bái yún fēi。
泣尽孤儿血,空遗旧日衣。qì jǐn gū ér xuè,kōng yí jiù rì yī。
容州公莫去,此地故人稀。róng zhōu gōng mò qù,cǐ dì gù rén xī。

淮阴义妇其一

徐积

酷贼奸雠既已除,衔冤抱耻正号呼。kù zéi jiān chóu jì yǐ chú,xián yuān bào chǐ zhèng hào hū。
当时但痛君非命,今日方知妾累夫。dāng shí dàn tòng jūn fēi mìng,jīn rì fāng zhī qiè lèi fū。
舍义取生真鄙事,杀身沈子乃良图。shě yì qǔ shēng zhēn bǐ shì,shā shēn shěn zi nǎi liáng tú。
几年污辱无由雪,长使清淮涤此躯。jǐ nián wū rǔ wú yóu xuě,zhǎng shǐ qīng huái dí cǐ qū。

赠慎叔良其三

徐积

相逢便吐胸中奇,直道而交与世违。xiāng féng biàn tǔ xiōng zhōng qí,zhí dào ér jiāo yǔ shì wéi。
砚席已逾三载共,鸾凰须约一时飞。yàn xí yǐ yú sān zài gòng,luán huáng xū yuē yī shí fēi。
嗟予从事于今僻,似子知音自古稀。jiē yǔ cóng shì yú jīn pì,shì zi zhī yīn zì gǔ xī。
好去上书言得失,买臣犹取虎符归。hǎo qù shàng shū yán dé shī,mǎi chén yóu qǔ hǔ fú guī。

吊屈平

徐积

洞庭湖口君须过,为我回头吊屈平。dòng tíng hú kǒu jūn xū guò,wèi wǒ huí tóu diào qū píng。
楚国谁曾怜直道,湘江依旧寄冤声。chǔ guó shuí céng lián zhí dào,xiāng jiāng yī jiù jì yuān shēng。
反骚义命贤扬子,作赋讥伤陋贾生。fǎn sāo yì mìng xián yáng zi,zuò fù jī shāng lòu jiǎ shēng。
若是独醒无不可,荷蓑犹可钓而耕。ruò shì dú xǐng wú bù kě,hé suō yóu kě diào ér gēng。

重阳日访马存秀才席上寄崔公太守

徐积

区区拖损一紬袍,行到郊居力已劳。qū qū tuō sǔn yī chóu páo,xíng dào jiāo jū lì yǐ láo。
有命自知谁畏祸,无灾可避谩登高。yǒu mìng zì zhī shuí wèi huò,wú zāi kě bì mán dēng gāo。
黄金菊满花情薄,白玉樽深酒兴豪。huáng jīn jú mǎn huā qíng báo,bái yù zūn shēn jiǔ xīng háo。
尽日使君人不至,渊明吟醉也陶陶。jǐn rì shǐ jūn rén bù zhì,yuān míng yín zuì yě táo táo。

哭彦规

徐积

已矣哀哉死有终,青衫就木未为穷。yǐ yǐ āi zāi sǐ yǒu zhōng,qīng shān jiù mù wèi wèi qióng。
义如有枉荣斯辱,事苟无邪蹇胜通。yì rú yǒu wǎng róng sī rǔ,shì gǒu wú xié jiǎn shèng tōng。
力致全丧关右帅,泣寻孤榇郭西翁。lì zhì quán sàng guān yòu shuài,qì xún gū chèn guō xī wēng。
精神入梦非生及,使我低颜愧古风。jīng shén rù mèng fēi shēng jí,shǐ wǒ dī yán kuì gǔ fēng。

哭彦规

徐积

初余视子发垂肩,及至成童便耸然。chū yú shì zi fā chuí jiān,jí zhì chéng tóng biàn sǒng rán。
忧患缠来成白颔,声名随去入黄泉。yōu huàn chán lái chéng bái hàn,shēng míng suí qù rù huáng quán。
孤甥见恤情非浅,暴骨收藏义可传。gū shēng jiàn xù qíng fēi qiǎn,bào gǔ shōu cáng yì kě chuán。
多少文章零落尽,朝廷何处访遗编。duō shǎo wén zhāng líng luò jǐn,cháo tíng hé chù fǎng yí biān。

哭彦规

徐积

与君相得久忘言,晚更倾肠共豁然。yǔ jūn xiāng dé jiǔ wàng yán,wǎn gèng qīng cháng gòng huō rán。
刬尽丘陵平作路,决开沟浍合为川。chǎn jǐn qiū líng píng zuò lù,jué kāi gōu huì hé wèi chuān。
古人刎颈终相杀,世俗操心爱胁肩。gǔ rén wěn jǐng zhōng xiāng shā,shì sú cāo xīn ài xié jiān。
六十老翁能有几,却寻旧友向黄泉。liù shí lǎo wēng néng yǒu jǐ,què xún jiù yǒu xiàng huáng quán。

哭彦规

徐积

有时半日两敲门,语罢南窗坐北轩。yǒu shí bàn rì liǎng qiāo mén,yǔ bà nán chuāng zuò běi xuān。
意外得文哀绝笔,理中论事酷能言。yì wài dé wén āi jué bǐ,lǐ zhōng lùn shì kù néng yán。
须知是物非无本,若论斯人自有源。xū zhī shì wù fēi wú běn,ruò lùn sī rén zì yǒu yuán。
不蹈不袭真所性,洪河自古出昆仑。bù dǎo bù xí zhēn suǒ xìng,hóng hé zì gǔ chū kūn lún。

哭彦规

徐积

青衫伴我情弥重,白首期君事忽乖。qīng shān bàn wǒ qíng mí zhòng,bái shǒu qī jūn shì hū guāi。
天下若教俱好义,道傍安得有遗骸。tiān xià ruò jiào jù hǎo yì,dào bàng ān dé yǒu yí hái。
且将绵盖孤儿寝,谁折荆为稚女钗。qiě jiāng mián gài gū ér qǐn,shuí zhé jīng wèi zhì nǚ chāi。
吟至此篇还索酒,更持姜桂坐寒斋。yín zhì cǐ piān hái suǒ jiǔ,gèng chí jiāng guì zuò hán zhāi。
6361234567»