古诗词

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

和吕秘校

徐积

董子书帏正寂寥,阮君何事顾吾曹。dǒng zi shū wéi zhèng jì liáo,ruǎn jūn hé shì gù wú cáo。
两篇有若双琼赠,八句多于一字褒。liǎng piān yǒu ruò shuāng qióng zèng,bā jù duō yú yī zì bāo。
莫恨潘安头早白,须知郢客调弥高。mò hèn pān ān tóu zǎo bái,xū zhī yǐng kè diào mí gāo。
鸾凰岂是尘埃物,待看青云振羽毛。luán huáng qǐ shì chén āi wù,dài kàn qīng yún zhèn yǔ máo。

和吕秘校

徐积

王子如今未梦刀,不须感慨论官曹。wáng zi rú jīn wèi mèng dāo,bù xū gǎn kǎi lùn guān cáo。
寝郎悟意犹为相,鄠尉知名固可褒。qǐn láng wù yì yóu wèi xiāng,hù wèi zhī míng gù kě bāo。
嗟尔岁华何太速,顾予儒业若为高。jiē ěr suì huá hé tài sù,gù yǔ rú yè ruò wèi gāo。
四诗已有重笺意,肯学区区郑与毛。sì shī yǐ yǒu zhòng jiān yì,kěn xué qū qū zhèng yǔ máo。

和吕秘校

徐积

东平心事本雄豪,何必才名独慕曹。dōng píng xīn shì běn xióng háo,hé bì cái míng dú mù cáo。
学比今儒醇且奥,诗如古义刺而褒。xué bǐ jīn rú chún qiě ào,shī rú gǔ yì cì ér bāo。
邹之夫子诚堪叹,霸者将军未足高。zōu zhī fū zi chéng kān tàn,bà zhě jiāng jūn wèi zú gāo。
贤杰固当谋远到,莫论山岳与鸿毛。xián jié gù dāng móu yuǎn dào,mò lùn shān yuè yǔ hóng máo。

和吕秘校

徐积

能建功名是俊豪,区区时辈乃儿曹。néng jiàn gōng míng shì jùn háo,qū qū shí bèi nǎi ér cáo。
班超投笔宁无志,樊哙横行谢见褒。bān chāo tóu bǐ níng wú zhì,fán kuài héng xíng xiè jiàn bāo。
兵法每羞孙膑诈,将才惟爱武侯高。bīng fǎ měi xiū sūn bìn zhà,jiāng cái wéi ài wǔ hóu gāo。
他年不负东平约,待假偏师入不毛。tā nián bù fù dōng píng yuē,dài jiǎ piān shī rù bù máo。

和吕秘校

徐积

我谓君才似楚骚,文章自可作清曹。wǒ wèi jūn cái shì chǔ sāo,wén zhāng zì kě zuò qīng cáo。
但持古道徐而待,莫顾时人毁与褒。dàn chí gǔ dào xú ér dài,mò gù shí rén huǐ yǔ bāo。
水以源深流自远,竹因根老节弥高。shuǐ yǐ yuán shēn liú zì yuǎn,zhú yīn gēn lǎo jié mí gāo。
如今且作东山卧,万事纷纷比一毛。rú jīn qiě zuò dōng shān wò,wàn shì fēn fēn bǐ yī máo。

和吕秘校

徐积

东平夫子困徒劳,又著青衫诣选曹。dōng píng fū zi kùn tú láo,yòu zhù qīng shān yì xuǎn cáo。
州县颇闻舆论屈,朝廷当用诏书褒。zhōu xiàn pǒ wén yú lùn qū,cháo tíng dāng yòng zhào shū bāo。
囊中莫把诗编去,辇下方虞纸价高。náng zhōng mò bǎ shī biān qù,niǎn xià fāng yú zhǐ jià gāo。
曼倩若教为近侍,舍人须愧古无毛。màn qiàn ruò jiào wèi jìn shì,shě rén xū kuì gǔ wú máo。

和吕秘校

徐积

方今天子急贤时,不信王通愿已违。fāng jīn tiān zi jí xián shí,bù xìn wáng tōng yuàn yǐ wéi。
梅福九江虽好遁,陶公八翮亦难飞。méi fú jiǔ jiāng suī hǎo dùn,táo gōng bā hé yì nán fēi。
世排韩愈为文僻,客顾扬生载酒稀。shì pái hán yù wèi wén pì,kè gù yáng shēng zài jiǔ xī。
多谢好诗来赠我,晓斋歌诵暮而归。duō xiè hǎo shī lái zèng wǒ,xiǎo zhāi gē sòng mù ér guī。

和吕秘校

徐积

汾上儒生又续诗,阳春巴调本相违。fén shàng rú shēng yòu xù shī,yáng chūn bā diào běn xiāng wéi。
聊因扣角摅深愤,安得摩天逞快飞。liáo yīn kòu jiǎo shū shēn fèn,ān dé mó tiān chěng kuài fēi。
陶氏弄琴乖俗甚,井丹持刺出门稀。táo shì nòng qín guāi sú shén,jǐng dān chí cì chū mén xī。
有时入市谋甘脆,怀橘携壶即便归。yǒu shí rù shì móu gān cuì,huái jú xié hú jí biàn guī。

和吕秘校

徐积

太平儒者好吟诗,鼓腹而歌事岂违。tài píng rú zhě hǎo yín shī,gǔ fù ér gē shì qǐ wéi。
顾我才华常患少,喜君辞翰动而飞。gù wǒ cái huá cháng huàn shǎo,xǐ jūn cí hàn dòng ér fēi。
不忧陋巷箪瓢罄,惟恐兰亭唱和稀。bù yōu lòu xiàng dān piáo qìng,wéi kǒng lán tíng chàng hé xī。
更约山翁同一醉,梅花将谢燕将归。gèng yuē shān wēng tóng yī zuì,méi huā jiāng xiè yàn jiāng guī。

和吕秘校

徐积

吾道穷通自有时,功名岂便与心违。wú dào qióng tōng zì yǒu shí,gōng míng qǐ biàn yǔ xīn wéi。
摩天未逐溟鹏奋,敛翅尚如篱鶠飞。mó tiān wèi zhú míng péng fèn,liǎn chì shàng rú lí yǎn fēi。
鸣凤卜迟君莫笑,玉山醉倒事何稀。míng fèng bo chí jūn mò xiào,yù shān zuì dào shì hé xī。
梅花将谢剩沽酒,待向花前倒载归。méi huā jiāng xiè shèng gū jiǔ,dài xiàng huā qián dào zài guī。

上林殿院次公

徐积

身虽老矣心弥壮,义必为之世所谙。shēn suī lǎo yǐ xīn mí zhuàng,yì bì wèi zhī shì suǒ ān。
新著绣衣行殿内,又骑骢马使淮南。xīn zhù xiù yī xíng diàn nèi,yòu qí cōng mǎ shǐ huái nán。
升堂避席非常礼,就室迂身共燕谈。shēng táng bì xí fēi cháng lǐ,jiù shì yū shēn gòng yàn tán。
更问熊熊与老老,应咍稚女拜而参。gèng wèn xióng xióng yǔ lǎo lǎo,yīng hāi zhì nǚ bài ér cān。

上林殿院次公

徐积

一从缙笏垂绅后,所至官曹不苟拘。yī cóng jìn hù chuí shēn hòu,suǒ zhì guān cáo bù gǒu jū。
皓首积成高世义,赤心倾在逆鳞书。hào shǒu jī chéng gāo shì yì,chì xīn qīng zài nì lín shū。
温如冬日人之望,严载秋霜使者车。wēn rú dōng rì rén zhī wàng,yán zài qiū shuāng shǐ zhě chē。
以爱以威无不济,恩从城市入田庐。yǐ ài yǐ wēi wú bù jì,ēn cóng chéng shì rù tián lú。

上林殿院次公

徐积

衰翁大半白髭须,活到明年六十馀。shuāi wēng dà bàn bái zī xū,huó dào míng nián liù shí yú。
未死须为治河说,此生难就赈饥书。wèi sǐ xū wèi zhì hé shuō,cǐ shēng nán jiù zhèn jī shū。
西庵共坐诸僧榻,南郭亲逢大使车。xī ān gòng zuò zhū sēng tà,nán guō qīn féng dà shǐ chē。
记得偶同诗韵否,淮东使者亦嗟歔。jì dé ǒu tóng shī yùn fǒu,huái dōng shǐ zhě yì jiē xū。

上林殿院次公

徐积

老身如坐白云山,人日登高我自闲。lǎo shēn rú zuò bái yún shān,rén rì dēng gāo wǒ zì xián。
莫道此心无乐事,未知何日有愁颜。mò dào cǐ xīn wú lè shì,wèi zhī hé rì yǒu chóu yán。
月将寒影投书幌,菊遣秋香过竹关。yuè jiāng hán yǐng tóu shū huǎng,jú qiǎn qiū xiāng guò zhú guān。
悔不醉时篱下卧,和花和蕊一时攀。huǐ bù zuì shí lí xià wò,hé huā hé ruǐ yī shí pān。

上林殿院次公

徐积

闭门老子卧游山,心去穿云身自闲。bì mén lǎo zi wò yóu shān,xīn qù chuān yún shēn zì xián。
平地散仙曾有号,坐曹为吏亦何颜。píng dì sàn xiān céng yǒu hào,zuò cáo wèi lì yì hé yán。
吟诗著屐都无齿,探月开门更不关。yín shī zhù jī dōu wú chǐ,tàn yuè kāi mén gèng bù guān。
酒后爱逢花后发,花枝好向醉中攀。jiǔ hòu ài féng huā hòu fā,huā zhī hǎo xiàng zuì zhōng pān。