古诗词

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

蹇侍郎挽词

徐积

旧德朝之望,平生勇所为。jiù dé cháo zhī wàng,píng shēng yǒng suǒ wèi。
赤心逢谊主,皓首弃明时。chì xīn féng yì zhǔ,hào shǒu qì míng shí。
路入皇宫近,谁将画翣移。lù rù huáng gōng jìn,shuí jiāng huà shà yí。
有人号欲绝,莫诵蓼莪诗。yǒu rén hào yù jué,mò sòng liǎo é shī。

蹇侍郎挽词

徐积

一闭玄堂后,更分明与幽。yī bì xuán táng hòu,gèng fēn míng yǔ yōu。
虽辞白日去,不忘锦江游。suī cí bái rì qù,bù wàng jǐn jiāng yóu。
古桧苍颜在,孤云壮气收。gǔ guì cāng yán zài,gū yún zhuàng qì shōu。
文章如可访,遣使入西州。wén zhāng rú kě fǎng,qiǎn shǐ rù xī zhōu。

杨集贤挽词

徐积

彼美朝之望,光终不较年。bǐ měi cháo zhī wàng,guāng zhōng bù jiào nián。
醇风随入地,义气去淩烟。chún fēng suí rù dì,yì qì qù líng yān。
身后人人慕,生前事事贤。shēn hòu rén rén mù,shēng qián shì shì xián。
故交贫与贱,沈痛欲呼天。gù jiāo pín yǔ jiàn,shěn tòng yù hū tiān。

杨集贤挽词

徐积

门静车声歇,庭虚燕几闲。mén jìng chē shēng xiē,tíng xū yàn jǐ xián。
芸签新汗简,玉笋旧清班。yún qiān xīn hàn jiǎn,yù sǔn jiù qīng bān。
事寄浮云外,身从大梦闲。shì jì fú yún wài,shēn cóng dà mèng xián。
复为长夜寝,恸哭入玄关。fù wèi zhǎng yè qǐn,tòng kū rù xuán guān。

韦侍郎挽词其一

徐积

彻殡哀铃动,蒙棺素币舒。chè bìn āi líng dòng,méng guān sù bì shū。
明旌先启路,画翣侧随车。míng jīng xiān qǐ lù,huà shà cè suí chē。
长夜玄堂近,平生燕坐虚。zhǎng yè xuán táng jìn,píng shēng yàn zuò xū。
须臾泉户阖,挽绋且徐徐。xū yú quán hù hé,wǎn fú qiě xú xú。

宁倅挽词其二

徐积

记得高山否,淮东非所归。jì dé gāo shān fǒu,huái dōng fēi suǒ guī。
谁迎玄冕去,自趁白云飞。shuí yíng xuán miǎn qù,zì chèn bái yún fēi。
泣尽孤儿血,空遗旧日衣。qì jǐn gū ér xuè,kōng yí jiù rì yī。
容州公莫去,此地故人稀。róng zhōu gōng mò qù,cǐ dì gù rén xī。

淮阴义妇其一

徐积

酷贼奸雠既已除,衔冤抱耻正号呼。kù zéi jiān chóu jì yǐ chú,xián yuān bào chǐ zhèng hào hū。
当时但痛君非命,今日方知妾累夫。dāng shí dàn tòng jūn fēi mìng,jīn rì fāng zhī qiè lèi fū。
舍义取生真鄙事,杀身沈子乃良图。shě yì qǔ shēng zhēn bǐ shì,shā shēn shěn zi nǎi liáng tú。
几年污辱无由雪,长使清淮涤此躯。jǐ nián wū rǔ wú yóu xuě,zhǎng shǐ qīng huái dí cǐ qū。

赠慎叔良其三

徐积

相逢便吐胸中奇,直道而交与世违。xiāng féng biàn tǔ xiōng zhōng qí,zhí dào ér jiāo yǔ shì wéi。
砚席已逾三载共,鸾凰须约一时飞。yàn xí yǐ yú sān zài gòng,luán huáng xū yuē yī shí fēi。
嗟予从事于今僻,似子知音自古稀。jiē yǔ cóng shì yú jīn pì,shì zi zhī yīn zì gǔ xī。
好去上书言得失,买臣犹取虎符归。hǎo qù shàng shū yán dé shī,mǎi chén yóu qǔ hǔ fú guī。

吊屈平

徐积

洞庭湖口君须过,为我回头吊屈平。dòng tíng hú kǒu jūn xū guò,wèi wǒ huí tóu diào qū píng。
楚国谁曾怜直道,湘江依旧寄冤声。chǔ guó shuí céng lián zhí dào,xiāng jiāng yī jiù jì yuān shēng。
反骚义命贤扬子,作赋讥伤陋贾生。fǎn sāo yì mìng xián yáng zi,zuò fù jī shāng lòu jiǎ shēng。
若是独醒无不可,荷蓑犹可钓而耕。ruò shì dú xǐng wú bù kě,hé suō yóu kě diào ér gēng。

重阳日访马存秀才席上寄崔公太守

徐积

区区拖损一紬袍,行到郊居力已劳。qū qū tuō sǔn yī chóu páo,xíng dào jiāo jū lì yǐ láo。
有命自知谁畏祸,无灾可避谩登高。yǒu mìng zì zhī shuí wèi huò,wú zāi kě bì mán dēng gāo。
黄金菊满花情薄,白玉樽深酒兴豪。huáng jīn jú mǎn huā qíng báo,bái yù zūn shēn jiǔ xīng háo。
尽日使君人不至,渊明吟醉也陶陶。jǐn rì shǐ jūn rén bù zhì,yuān míng yín zuì yě táo táo。

哭彦规

徐积

已矣哀哉死有终,青衫就木未为穷。yǐ yǐ āi zāi sǐ yǒu zhōng,qīng shān jiù mù wèi wèi qióng。
义如有枉荣斯辱,事苟无邪蹇胜通。yì rú yǒu wǎng róng sī rǔ,shì gǒu wú xié jiǎn shèng tōng。
力致全丧关右帅,泣寻孤榇郭西翁。lì zhì quán sàng guān yòu shuài,qì xún gū chèn guō xī wēng。
精神入梦非生及,使我低颜愧古风。jīng shén rù mèng fēi shēng jí,shǐ wǒ dī yán kuì gǔ fēng。

哭彦规

徐积

初余视子发垂肩,及至成童便耸然。chū yú shì zi fā chuí jiān,jí zhì chéng tóng biàn sǒng rán。
忧患缠来成白颔,声名随去入黄泉。yōu huàn chán lái chéng bái hàn,shēng míng suí qù rù huáng quán。
孤甥见恤情非浅,暴骨收藏义可传。gū shēng jiàn xù qíng fēi qiǎn,bào gǔ shōu cáng yì kě chuán。
多少文章零落尽,朝廷何处访遗编。duō shǎo wén zhāng líng luò jǐn,cháo tíng hé chù fǎng yí biān。

哭彦规

徐积

与君相得久忘言,晚更倾肠共豁然。yǔ jūn xiāng dé jiǔ wàng yán,wǎn gèng qīng cháng gòng huō rán。
刬尽丘陵平作路,决开沟浍合为川。chǎn jǐn qiū líng píng zuò lù,jué kāi gōu huì hé wèi chuān。
古人刎颈终相杀,世俗操心爱胁肩。gǔ rén wěn jǐng zhōng xiāng shā,shì sú cāo xīn ài xié jiān。
六十老翁能有几,却寻旧友向黄泉。liù shí lǎo wēng néng yǒu jǐ,què xún jiù yǒu xiàng huáng quán。

哭彦规

徐积

有时半日两敲门,语罢南窗坐北轩。yǒu shí bàn rì liǎng qiāo mén,yǔ bà nán chuāng zuò běi xuān。
意外得文哀绝笔,理中论事酷能言。yì wài dé wén āi jué bǐ,lǐ zhōng lùn shì kù néng yán。
须知是物非无本,若论斯人自有源。xū zhī shì wù fēi wú běn,ruò lùn sī rén zì yǒu yuán。
不蹈不袭真所性,洪河自古出昆仑。bù dǎo bù xí zhēn suǒ xìng,hóng hé zì gǔ chū kūn lún。

哭彦规

徐积

青衫伴我情弥重,白首期君事忽乖。qīng shān bàn wǒ qíng mí zhòng,bái shǒu qī jūn shì hū guāi。
天下若教俱好义,道傍安得有遗骸。tiān xià ruò jiào jù hǎo yì,dào bàng ān dé yǒu yí hái。
且将绵盖孤儿寝,谁折荆为稚女钗。qiě jiāng mián gài gū ér qǐn,shuí zhé jīng wèi zhì nǚ chāi。
吟至此篇还索酒,更持姜桂坐寒斋。yín zhì cǐ piān hái suǒ jiǔ,gèng chí jiāng guì zuò hán zhāi。
6361234567»