古诗词

和李自明

徐积

自明多奇辞,更为奇怪歌。zì míng duō qí cí,gèng wèi qí guài gē。
好共卢仝骑绿耳,吟哦直上昆仑坡。hǎo gòng lú tóng qí lǜ ěr,yín ó zhí shàng kūn lún pō。
更令张旭辈,醉中挥笔书嵯峨。gèng lìng zhāng xù bèi,zuì zhōng huī bǐ shū cuó é。
安用呼老子,两脚跨橐驼。ān yòng hū lǎo zi,liǎng jiǎo kuà tuó tuó。
有命得坚疾,无术除沉疴。yǒu mìng dé jiān jí,wú shù chú chén kē。
一从水木迭用事,肺为废物囚网罗。yī cóng shuǐ mù dié yòng shì,fèi wèi fèi wù qiú wǎng luó。
而况小暑之后有初伏与大暑,更添热厉兼昏魔。ér kuàng xiǎo shǔ zhī hòu yǒu chū fú yǔ dà shǔ,gèng tiān rè lì jiān hūn mó。
骨闲赫赤炭丸走,皮上烘炙铁手摩。gǔ xián hè chì tàn wán zǒu,pí shàng hōng zhì tiě shǒu mó。
有时一屋之内但觉汤火近,不辨镬与锅。yǒu shí yī wū zhī nèi dàn jué tāng huǒ jìn,bù biàn huò yǔ guō。
手持匕箸腹先胀,酒到喉咙颜已酡。shǒu chí bǐ zhù fù xiān zhàng,jiǔ dào hóu lóng yán yǐ tuó。
青黏漆叶无所用,鸟伸熊顾其奈何。qīng nián qī yè wú suǒ yòng,niǎo shēn xióng gù qí nài hé。
五脏孰云可湔洗,百骸终恐生虫窠。wǔ zàng shú yún kě jiān xǐ,bǎi hái zhōng kǒng shēng chóng kē。
脱身难上赤霄路,梦魂忽泛沧溟波。tuō shēn nán shàng chì xiāo lù,mèng hún hū fàn cāng míng bō。
沧溟尽处是星汉,有人常弄机与梭。cāng míng jǐn chù shì xīng hàn,yǒu rén cháng nòng jī yǔ suō。
枯槎去后更无客,历历赤桂来经过。kū chá qù hòu gèng wú kè,lì lì chì guì lái jīng guò。
取得良书挂牛角,持将斗柄吞明河。qǔ dé liáng shū guà niú jiǎo,chí jiāng dòu bǐng tūn míng hé。
但把明河吞满腹,不去龙田拾瑶玉。dàn bǎ míng hé tūn mǎn fù,bù qù lóng tián shí yáo yù。
便控鳌头出海来,霞点云痕在眉目。biàn kòng áo tóu chū hǎi lái,xiá diǎn yún hén zài méi mù。
起穿两柳行青莎,怪歌使我须吟哦。qǐ chuān liǎng liǔ xíng qīng shā,guài gē shǐ wǒ xū yín ó。
吟哦作文非小事,要为法度后世无讥诃。yín ó zuò wén fēi xiǎo shì,yào wèi fǎ dù hòu shì wú jī hē。
大抵文章本诸内,归之无憾斯平和。dà dǐ wén zhāng běn zhū nèi,guī zhī wú hàn sī píng hé。
拟之于经辅之友,精讲明辩相切磋。nǐ zhī yú jīng fǔ zhī yǒu,jīng jiǎng míng biàn xiāng qiè cuō。
君虽病肝,其心可用教。jūn suī bìng gān,qí xīn kě yòng jiào。
我虽病肺,心亦不自阿。wǒ suī bìng fèi,xīn yì bù zì ā。
日夜思索,已矣老矣,所学亡失多。rì yè sī suǒ,yǐ yǐ lǎo yǐ,suǒ xué wáng shī duō。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

宴仙

徐积

紫瑶楼上宴真人,脍是鲸鲵脯是麟。zǐ yáo lóu shàng yàn zhēn rén,kuài shì jīng ní pú shì lín。
醉倒玉妃何处去,烟霞迎步鹤随身。zuì dào yù fēi hé chù qù,yān xiá yíng bù hè suí shēn。

晨起仙

徐积

帐外双童持剑履,一榻红云睡初起。zhàng wài shuāng tóng chí jiàn lǚ,yī tà hóng yún shuì chū qǐ。
满面清风漱月华,瑶浆更挹明河水。mǎn miàn qīng fēng shù yuè huá,yáo jiāng gèng yì míng hé shuǐ。

童仙

徐积

忆昔为儿跨竹梢,谁何传与太平谣。yì xī wèi ér kuà zhú shāo,shuí hé chuán yǔ tài píng yáo。
如今羽化已千载,绿鬓朱颜更不凋。rú jīn yǔ huà yǐ qiān zài,lǜ bìn zhū yán gèng bù diāo。

老仙

徐积

脚踏青云身已老,访道修真恨不早。jiǎo tà qīng yún shēn yǐ lǎo,fǎng dào xiū zhēn hèn bù zǎo。
曾见商周全盛时,不及唐虞古风好。céng jiàn shāng zhōu quán shèng shí,bù jí táng yú gǔ fēng hǎo。

饱仙

徐积

谁道真人能辟谷,先生每食无馀肉。shuí dào zhēn rén néng pì gǔ,xiān shēng měi shí wú yú ròu。
邻家便是忍饥仙,糊口之粮犹不足。lín jiā biàn shì rěn jī xiān,hú kǒu zhī liáng yóu bù zú。

饥仙

徐积

粮虽不足气常充,真是根源久是功。liáng suī bù zú qì cháng chōng,zhēn shì gēn yuán jiǔ shì gōng。
真久不惟能养气,幽明亦可感而通。zhēn jiǔ bù wéi néng yǎng qì,yōu míng yì kě gǎn ér tōng。

茶仙

徐积

赐得龙田不种花,自携瑶水灌烟霞。cì dé lóng tián bù zhǒng huā,zì xié yáo shuǐ guàn yān xiá。
谁将玉树双枝换,只得春前一寸芽。shuí jiāng yù shù shuāng zhī huàn,zhǐ dé chūn qián yī cùn yá。

狂仙

徐积

香枝洒面瑶池水,霞艳装衣阆苑花。xiāng zhī sǎ miàn yáo chí shuǐ,xiá yàn zhuāng yī láng yuàn huā。
一半是狂兼是醉,急教扶去卧烟霞。yī bàn shì kuáng jiān shì zuì,jí jiào fú qù wò yān xiá。

迷路仙

徐积

当时采药因迷路,平上青云不用梯。dāng shí cǎi yào yīn mí lù,píng shàng qīng yún bù yòng tī。
却似人闲行路者,醉魂春梦至今迷。què shì rén xián xíng lù zhě,zuì hún chūn mèng zhì jīn mí。

卖药仙

徐积

蹄涔蚁垤何须较,芳草浮云事可知。tí cén yǐ dié hé xū jiào,fāng cǎo fú yún shì kě zhī。
曾向人闲闲卖药,尘埃满眼看儿嬉。céng xiàng rén xián xián mài yào,chén āi mǎn yǎn kàn ér xī。

无知仙

徐积

为向平时寻古风,幅巾芒履走尘中。wèi xiàng píng shí xún gǔ fēng,fú jīn máng lǚ zǒu chén zhōng。
俗人不识烟霞客,唤作无知卖药翁。sú rén bù shí yān xiá kè,huàn zuò wú zhī mài yào wēng。

飞仙

徐积

不用骖鸾不御风,腾身拖袂便乘空。bù yòng cān luán bù yù fēng,téng shēn tuō mèi biàn chéng kōng。
方从碧海游三岛,却驾烟霞上紫宫。fāng cóng bì hǎi yóu sān dǎo,què jià yān xiá shàng zǐ gōng。

飞仙

徐积

十万里馀都一息,须知此道非人力。shí wàn lǐ yú dōu yī xī,xū zhī cǐ dào fēi rén lì。
有时闲望玉山游,鸾凤满天追不得。yǒu shí xián wàng yù shān yóu,luán fèng mǎn tiān zhuī bù dé。

谪仙

徐积

曾宴巫山十二峰,归来谪下广寒宫。céng yàn wū shān shí èr fēng,guī lái zhé xià guǎng hán gōng。
如今已得瑶环赐,便揖浮丘骑玉虹。rú jīn yǐ dé yáo huán cì,biàn yī fú qiū qí yù hóng。

谪仙

徐积

自脱霓裳辞玉关,玉符金字谪人闲。zì tuō ní shang cí yù guān,yù fú jīn zì zhé rén xián。
人闲虽与烟霞隔,醉梦吟魂自往还。rén xián suī yǔ yān xiá gé,zuì mèng yín hún zì wǎng hái。