古诗词

寄太康知县周宣德

徐积

冬之季月,月及上弦。dōng zhī jì yuè,yuè jí shàng xián。
太康书来,慰此皤然。tài kāng shū lái,wèi cǐ pó rán。
并其成法,别为一书。bìng qí chéng fǎ,bié wèi yī shū。
敏而有术,使我嗟吁。mǐn ér yǒu shù,shǐ wǒ jiē xū。
考其大指,官之楷模。kǎo qí dà zhǐ,guān zhī kǎi mó。
官守其约,事总其要。guān shǒu qí yuē,shì zǒng qí yào。
何弊不除,何隐弗照。hé bì bù chú,hé yǐn fú zhào。
如陛高台,俯视四旁。rú bì gāo tái,fǔ shì sì páng。
不持度量,是物可量。bù chí dù liàng,shì wù kě liàng。
挈裘之领,提纲之纲。qiè qiú zhī lǐng,tí gāng zhī gāng。
维简维能,维能维精。wéi jiǎn wéi néng,wéi néng wéi jīng。
维精维思,维思维诚。wéi jīng wéi sī,wéi sī wéi chéng。
既诚既明,既信既行。jì chéng jì míng,jì xìn jì xíng。
日有馀力,民亦闲暇。rì yǒu yú lì,mín yì xián xiá。
不肯顽恶,孰为欺诈。bù kěn wán è,shú wèi qī zhà。
不出一符,不遗一力。bù chū yī fú,bù yí yī lì。
或将尔车,或负尔穑。huò jiāng ěr chē,huò fù ěr sè。
四境之内,如云坌集。sì jìng zhī nèi,rú yún bèn jí。
一岁之事,先期以办。yī suì zhī shì,xiān qī yǐ bàn。
私无所扰,公无所患。sī wú suǒ rǎo,gōng wú suǒ huàn。
至于盗贼,无处伏藏。zhì yú dào zéi,wú chù fú cáng。
情既暴露,脱身奔亡。qíng jì bào lù,tuō shēn bēn wáng。
吏案可空,刑书可阁。lì àn kě kōng,xíng shū kě gé。
俾尔室家,既安且乐。bǐ ěr shì jiā,jì ān qiě lè。
岂唯太康,世蒙其业。qǐ wéi tài kāng,shì méng qí yè。
凡百有司,皆来取法。fán bǎi yǒu sī,jiē lái qǔ fǎ。
勿毁其成,在彼后人。wù huǐ qí chéng,zài bǐ hòu rén。
勿有所嫉,勿摇勿倾。wù yǒu suǒ jí,wù yáo wù qīng。
如川斯流,勿窒其行。rú chuān sī liú,wù zhì qí xíng。
美哉太康,不负厥官。měi zāi tài kāng,bù fù jué guān。
到官之日,坐席未安。dào guān zhī rì,zuò xí wèi ān。
所成者大,所及者远。suǒ chéng zhě dà,suǒ jí zhě yuǎn。
何以加之,加于所勉。hé yǐ jiā zhī,jiā yú suǒ miǎn。
又何加焉,不倦于终。yòu hé jiā yān,bù juàn yú zhōng。
遗之无穷,智者之功。yí zhī wú qióng,zhì zhě zhī gōng。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

哀哀词

徐积

哀哀复哀哀,哀哀至此极。āi āi fù āi āi,āi āi zhì cǐ jí。
孤儿与慈母,中路忽相失。gū ér yǔ cí mǔ,zhōng lù hū xiāng shī。
恍惚须臾闲,终日不复得。huǎng hū xū yú xián,zhōng rì bù fù dé。
谁复坐我堂,谁复入我室。shuí fù zuò wǒ táng,shuí fù rù wǒ shì。
谁复饮儿酒,谁复哺儿食。shuí fù yǐn ér jiǔ,shuí fù bǔ ér shí。
儿饥复谁念,儿寒复谁恤。ér jī fù shuí niàn,ér hán fù shuí xù。
耳不闻慈语,目不见慈色。ěr bù wén cí yǔ,mù bù jiàn cí sè。
譬如行路人,日远如一日。pì rú xíng lù rén,rì yuǎn rú yī rì。
行人犹可期,远道犹可追。xíng rén yóu kě qī,yuǎn dào yóu kě zhuī。
天穷地尽处,一日犹可归。tiān qióng dì jǐn chù,yī rì yóu kě guī。
哀哀复哀哀,此去无尽时。āi āi fù āi āi,cǐ qù wú jǐn shí。
谁言生离别,不知死别离。shuí yán shēng lí bié,bù zhī sǐ bié lí。
君不见人已闭门鸟已栖,黄昏冢畔孤儿啼。jūn bù jiàn rén yǐ bì mén niǎo yǐ qī,huáng hūn zhǒng pàn gū ér tí。

李阳冰篆

徐积

书之有古篆,文之有六经。shū zhī yǒu gǔ zhuàn,wén zhī yǒu liù jīng。
秦汉而下浸以徙,隶学基路生重扃。qín hàn ér xià jìn yǐ xǐ,lì xué jī lù shēng zhòng jiōng。
其闲述者亦世出,牛蹄之水才一泓。qí xián shù zhě yì shì chū,niú tí zhī shuǐ cái yī hóng。
先生之志在复古,胸中直气何森森。xiān shēng zhī zhì zài fù gǔ,xiōng zhōng zhí qì hé sēn sēn。
独乘骐骥追大朴,执缚浮锐攘欃枪。dú chéng qí jì zhuī dà pǔ,zhí fù fú ruì rǎng chán qiāng。
手中一笔千万变,天风号令驱雷霆。shǒu zhōng yī bǐ qiān wàn biàn,tiān fēng hào lìng qū léi tíng。
蛇蟠蠖屈体既具,鹗立虎视势乃成。shé pán huò qū tǐ jì jù,è lì hǔ shì shì nǎi chéng。
刚柔伸屈有常势,天地之道阳与阴。gāng róu shēn qū yǒu cháng shì,tiān dì zhī dào yáng yǔ yīn。
杰然出者其势耸,岳仞五千磨太清。jié rán chū zhě qí shì sǒng,yuè rèn wǔ qiān mó tài qīng。
盘然屈者非一屈,黄河九折来沧溟。pán rán qū zhě fēi yī qū,huáng hé jiǔ zhé lái cāng míng。
庞然一画势自若,老将坚卧中军营。páng rán yī huà shì zì ruò,lǎo jiāng jiān wò zhōng jūn yíng。
至于一点亦有象,地丘人目天之星。zhì yú yī diǎn yì yǒu xiàng,dì qiū rén mù tiān zhī xīng。
先生大体贵淳古,轻轻重重齐权衡。xiān shēng dà tǐ guì chún gǔ,qīng qīng zhòng zhòng qí quán héng。
周家太师负黼扆,高冠大旆朝王庭。zhōu jiā tài shī fù fǔ yǐ,gāo guān dà pèi cháo wáng tíng。
唐虞二帝正揖让,皋夔稷契环两楹。táng yú èr dì zhèng yī ràng,gāo kuí jì qì huán liǎng yíng。
圣人作乐有大本,剔抉淫卫完古音。shèng rén zuò lè yǒu dà běn,tī jué yín wèi wán gǔ yīn。
大匠作室以规矩,悉去臲?除斜撑。dà jiàng zuò shì yǐ guī jǔ,xī qù niè chú xié chēng。
专车骨节世不朽,今乃一纵而一横。zhuān chē gǔ jié shì bù xiǔ,jīn nǎi yī zòng ér yī héng。
巨灵以手遏大难,印入山骨磨不平。jù líng yǐ shǒu è dà nán,yìn rù shān gǔ mó bù píng。
雄恢严毅不可犯,手中常握十万兵。xióng huī yán yì bù kě fàn,shǒu zhōng cháng wò shí wàn bīng。
信乎创字自有说,宜必象形而象声。xìn hū chuàng zì zì yǒu shuō,yí bì xiàng xíng ér xiàng shēng。
天地之大有万象,万象不能遁其情。tiān dì zhī dà yǒu wàn xiàng,wàn xiàng bù néng dùn qí qíng。
呜呼篆法乃如此,大哉刚健纯粹精。wū hū zhuàn fǎ nǎi rú cǐ,dà zāi gāng jiàn chún cuì jīng。
走兽之类为麒麟,飞鸟之类为鹪鹏。zǒu shòu zhī lèi wèi qí lín,fēi niǎo zhī lèi wèi jiāo péng。
蹊径之类为大路,垣墙之类为坚城。qī jìng zhī lèi wèi dà lù,yuán qiáng zhī lèi wèi jiān chéng。
以德论之为圣人,以法论之为朝廷。yǐ dé lùn zhī wèi shèng rén,yǐ fǎ lùn zhī wèi cháo tíng。
傍睨众字乃可笑,太山之重鸿毛轻。bàng nì zhòng zì nǎi kě xiào,tài shān zhī zhòng hóng máo qīng。
亡国之主好逸豫,儿女子辈多骄淫。wáng guó zhī zhǔ hǎo yì yù,ér nǚ zi bèi duō jiāo yín。
圣人之后惟孟子,古篆之后唯阳冰。shèng rén zhī hòu wéi mèng zi,gǔ zhuàn zhī hòu wéi yáng bīng。
金浑玉璞天下宝,嗟乎世俗多聋盲。jīn hún yù pú tiān xià bǎo,jiē hū shì sú duō lóng máng。
欲行古道世辄笑,欲言古学世辄惊。yù xíng gǔ dào shì zhé xiào,yù yán gǔ xué shì zhé jīng。
志之所之在一赋,斗筲之器徒易盈。zhì zhī suǒ zhī zài yī fù,dòu shāo zhī qì tú yì yíng。
雕虫篆刻满天下,不矜实行矜虚名。diāo chóng zhuàn kè mǎn tiān xià,bù jīn shí xíng jīn xū míng。
六经尘土塞高阁,圣人之道成坎坑。liù jīng chén tǔ sāi gāo gé,shèng rén zhī dào chéng kǎn kēng。
况乎古篆固可弃,胡为独好于先生。kuàng hū gǔ zhuàn gù kě qì,hú wèi dú hǎo yú xiān shēng。

哭彦规

徐积

道傍有无车马通,朝复莫兮秋且冬。dào bàng yǒu wú chē mǎ tōng,cháo fù mò xī qiū qiě dōng。
草头半折木已空,鸟啄噤兮霜与风。cǎo tóu bàn zhé mù yǐ kōng,niǎo zhuó jìn xī shuāng yǔ fēng。
白鸥肚上残日红,一丘莽苍黄昏中。bái ōu dù shàng cán rì hóng,yī qiū mǎng cāng huáng hūn zhōng。
亦有松陵怨诗否,此时谁访谈玄翁。yì yǒu sōng líng yuàn shī fǒu,cǐ shí shuí fǎng tán xuán wēng。

答白云之句其二

徐积

朝共白云行,暮共白云归。cháo gòng bái yún xíng,mù gòng bái yún guī。
眠时云亦眠,以云为寝衣。mián shí yún yì mián,yǐ yún wèi qǐn yī。
白云白云常在身,有时忽共白云分。bái yún bái yún cháng zài shēn,yǒu shí hū gòng bái yún fēn。
君看天外逍遥物,便是山翁身上云。jūn kàn tiān wài xiāo yáo wù,biàn shì shān wēng shēn shàng yún。

题扇贫女扇

徐积

妾有一尺绢,已为身上衣。qiè yǒu yī chǐ juàn,yǐ wèi shēn shàng yī。
自织清溪蒲,团团手中持。zì zhī qīng xī pú,tuán tuán shǒu zhōng chí。
朝寻麦陇去,暮汲水泉归。cháo xún mài lǒng qù,mù jí shuǐ quán guī。
无人不看妾,不使见蛾眉。wú rén bù kàn qiè,bù shǐ jiàn é méi。

剑仙

徐积

此剑曾将赤霄倚,云雷欲战秋风起。cǐ jiàn céng jiāng chì xiāo yǐ,yún léi yù zhàn qiū fēng qǐ。
携下赤霄磨玉山,玉山色变龙蛇寒。xié xià chì xiāo mó yù shān,yù shān sè biàn lóng shé hán。
霜飞浪活河汉精,星辰日月分光明。shuāng fēi làng huó hé hàn jīng,xīng chén rì yuè fēn guāng míng。
天生神物不可犯,曾向人闲诛不平。tiān shēng shén wù bù kě fàn,céng xiàng rén xián zhū bù píng。
玉龙不死常在腰,一抹血腥犹未消。yù lóng bù sǐ cháng zài yāo,yī mǒ xuè xīng yóu wèi xiāo。
莫教望见延平水,待与天地除凶妖。mò jiào wàng jiàn yán píng shuǐ,dài yǔ tiān dì chú xiōng yāo。

劳仙

徐积

朝采药,暮采药,踏尽闲云一双脚。cháo cǎi yào,mù cǎi yào,tà jǐn xián yún yī shuāng jiǎo。
出一山,入一山,先生如此何时闲。chū yī shān,rù yī shān,xiān shēng rú cǐ hé shí xián。
有时两脚不出户,不炼黄金即炼丹。yǒu shí liǎng jiǎo bù chū hù,bù liàn huáng jīn jí liàn dān。
先生手足已劳苦,一心欲把河沙数。xiān shēng shǒu zú yǐ láo kǔ,yī xīn yù bǎ hé shā shù。
却笑闲仙无所为,闲仙端坐亦相嗤。què xiào xián xiān wú suǒ wèi,xián xiān duān zuò yì xiāng chī。
大都世事亦如此,相笑相非无尽时。dà dōu shì shì yì rú cǐ,xiāng xiào xiāng fēi wú jǐn shí。

求仙

徐积

神仙不知真有无,其术可图不可图。shén xiān bù zhī zhēn yǒu wú,qí shù kě tú bù kě tú。
得之不得存乎命,躁不以命良可吁。dé zhī bù dé cún hū mìng,zào bù yǐ mìng liáng kě xū。
愚夫忘欲弃所爱,父母无子妻无夫。yú fū wàng yù qì suǒ ài,fù mǔ wú zi qī wú fū。
本求长生不死术,夭厥所寿残厥躯。běn qiú zhǎng shēng bù sǐ shù,yāo jué suǒ shòu cán jué qū。

劝君

徐积

劝君莫折杨柳枝,枝无根本任风吹。quàn jūn mò zhé yáng liǔ zhī,zhī wú gēn běn rèn fēng chuī。
劝君莫爱水中萍,萍随流水何时停。quàn jūn mò ài shuǐ zhōng píng,píng suí liú shuǐ hé shí tíng。
莫爱春风山上草,才到秋风便吹了。mò ài chūn fēng shān shàng cǎo,cái dào qiū fēng biàn chuī le。
更有篱边红槿花,朝来锦绣暮泥洼。gèng yǒu lí biān hóng jǐn huā,cháo lái jǐn xiù mù ní wā。
不似茅庵水上家,碧芦门径白汀沙。bù shì máo ān shuǐ shàng jiā,bì lú mén jìng bái tīng shā。
两眼仅分鸥与鸦,口无巧语心无邪。liǎng yǎn jǐn fēn ōu yǔ yā,kǒu wú qiǎo yǔ xīn wú xié。
不但无邪兼寡欲,钓得一鱼心便足。bù dàn wú xié jiān guǎ yù,diào dé yī yú xīn biàn zú。
渔衣便是岸头莎,钓竿自种篱边竹。yú yī biàn shì àn tóu shā,diào gān zì zhǒng lí biān zhú。

徐积

云是口中气,雨是口中沫。yún shì kǒu zhōng qì,yǔ shì kǒu zhōng mò。
口中嘘吸须臾闲,天下焦枯一时活。kǒu zhōng xū xī xū yú xián,tiān xià jiāo kū yī shí huó。

徐积

任教鸡鹜争糠秕,脱身一举三千里。rèn jiào jī wù zhēng kāng bǐ,tuō shēn yī jǔ sān qiān lǐ。
如今直入凤凰池,口啄琅玕饮瑶水。rú jīn zhí rù fèng huáng chí,kǒu zhuó láng gān yǐn yáo shuǐ。
旧群流落在人闲,为趁稻粱飞不起。jiù qún liú luò zài rén xián,wèi chèn dào liáng fēi bù qǐ。

雪其十

徐积

团团藓晕埋青钱,稍稍竹树藏绀鞭。tuán tuán xiǎn yūn mái qīng qián,shāo shāo zhú shù cáng gàn biān。
鸬鹚覆水鱼沉渊,罞罿蔽地禽冲天。lú cí fù shuǐ yú chén yuān,máo chōng bì dì qín chōng tiān。
梅房处女莺坐禅,草头稚子松耆年。méi fáng chù nǚ yīng zuò chán,cǎo tóu zhì zi sōng qí nián。
浮光飞沫人游川,斜行大字鸿书笺。fú guāng fēi mò rén yóu chuān,xié xíng dà zì hóng shū jiān。
壮士可论持守坚,美人休说容华鲜。zhuàng shì kě lùn chí shǒu jiān,měi rén xiū shuō róng huá xiān。
乞馀之夫尤慕膻,附炎之子弥胁肩。qǐ yú zhī fū yóu mù shān,fù yán zhī zi mí xié jiān。
穿花走马锦藏鞯,垂云阅武车张旃。chuān huā zǒu mǎ jǐn cáng jiān,chuí yún yuè wǔ chē zhāng zhān。
虢姨满路空遗钿,陈妃倚阁真神仙。guó yí mǎn lù kōng yí diàn,chén fēi yǐ gé zhēn shén xiān。
有人情似山中泉,其情浓如春深烟。yǒu rén qíng shì shān zhōng quán,qí qíng nóng rú chūn shēn yān。
留下断芦云蓑篇,长令雪满淮之田。liú xià duàn lú yún suō piān,zhǎng lìng xuě mǎn huái zhī tián。

韦侍郎挽词其二

徐积

野水鹤犹回,旧山云不归。yě shuǐ hè yóu huí,jiù shān yún bù guī。
不归将奈何,但恐云无依。bù guī jiāng nài hé,dàn kǒng yún wú yī。
公是吴中老,吴人爱公好。gōng shì wú zhōng lǎo,wú rén ài gōng hǎo。
公好不来归,泪湿江边草。gōng hǎo bù lái guī,lèi shī jiāng biān cǎo。

林殿院挽词

徐积

吁嗟人兮,而有斯人。xū jiē rén xī,ér yǒu sī rén。
以义为质兮,以刚守身。yǐ yì wèi zhì xī,yǐ gāng shǒu shēn。
内明白而外昭哲兮,气貌甚真。nèi míng bái ér wài zhāo zhé xī,qì mào shén zhēn。
动则不苟兮,可使之为国,可使之为民。dòng zé bù gǒu xī,kě shǐ zhī wèi guó,kě shǐ zhī wèi mín。
使之为国兮取义舍生,使之论事兮倾出赤心。shǐ zhī wèi guó xī qǔ yì shě shēng,shǐ zhī lùn shì xī qīng chū chì xīn。
世方好柔兮我方刚,彼为辕下驹兮我方鹰扬。shì fāng hǎo róu xī wǒ fāng gāng,bǐ wèi yuán xià jū xī wǒ fāng yīng yáng。
彼作威之臣人莫敢当,我方藐视兮直攻其强。bǐ zuò wēi zhī chén rén mò gǎn dāng,wǒ fāng miǎo shì xī zhí gōng qí qiáng。
彼作福之臣兮烹煎牛羊罗列酒浆,我方折其匕箸兮覆杯而不尝。bǐ zuò fú zhī chén xī pēng jiān niú yáng luó liè jiǔ jiāng,wǒ fāng zhé qí bǐ zhù xī fù bēi ér bù cháng。
以甘易苦兮自以为常,以退为进兮如寝诸床。yǐ gān yì kǔ xī zì yǐ wèi cháng,yǐ tuì wèi jìn xī rú qǐn zhū chuáng。
所往所居,不察刀笔者害兮簿书有蔽。suǒ wǎng suǒ jū,bù chá dāo bǐ zhě hài xī bù shū yǒu bì。
隐必露兮伏必发,照奸胆兮破奸穴。yǐn bì lù xī fú bì fā,zhào jiān dǎn xī pò jiān xué。
小奸积忿兮五脏欲裂,大奸睚眦兮其眦有血,口且欲吞兮齿且欲啮。xiǎo jiān jī fèn xī wǔ zàng yù liè,dà jiān yá zì xī qí zì yǒu xuè,kǒu qiě yù tūn xī chǐ qiě yù niè。
何诬之不诬何说,哆兮侈兮三寸之舌。hé wū zhī bù wū hé shuō,duō xī chǐ xī sān cùn zhī shé。
颜渊偷饭,曾参斗杀。yán yuān tōu fàn,céng cān dòu shā。
慈母投杼兮其谁不信,所赖公明兮得无悔吝。cí mǔ tóu zhù xī qí shuí bù xìn,suǒ lài gōng míng xī dé wú huǐ lìn。
夫何不幸兮人之云亡,谁司有命兮付与之不长。fū hé bù xìng xī rén zhī yún wáng,shuí sī yǒu mìng xī fù yǔ zhī bù zhǎng。
揭丹旐兮归晋疆,望江湖兮归故乡。jiē dān zhào xī guī jìn jiāng,wàng jiāng hú xī guī gù xiāng。
太行山上秋风起,度浮梁兮盟津水。tài xíng shān shàng qiū fēng qǐ,dù fú liáng xī méng jīn shuǐ。
符离东畔更凄凉,山阳犹有旧吟窗。fú lí dōng pàn gèng qī liáng,shān yáng yóu yǒu jiù yín chuāng。
吴人俱望扬子江,素车白马迎道旁。wú rén jù wàng yáng zi jiāng,sù chē bái mǎ yíng dào páng。
故人亦有孤与孀,更忧今岁寒无裳。gù rén yì yǒu gū yǔ shuāng,gèng yōu jīn suì hán wú shang。
洞庭橘柚正青黄,鲈鱼鲙美莼羹香。dòng tíng jú yòu zhèng qīng huáng,lú yú kuài měi chún gēng xiāng。
且缓哀铃送酒觞,一辞白日掩玄堂。qiě huǎn āi líng sòng jiǔ shāng,yī cí bái rì yǎn xuán táng。
玄堂一掩难开扃,夜复夜兮何时停。xuán táng yī yǎn nán kāi jiōng,yè fù yè xī hé shí tíng。
负高才兮成郁郁,揭高义兮徒冥冥。fù gāo cái xī chéng yù yù,jiē gāo yì xī tú míng míng。
一心在兮湖水清,万事空兮山月明。yī xīn zài xī hú shuǐ qīng,wàn shì kōng xī shān yuè míng。
悲恸处,是松陵,云惨兮,鸟哀鸣。bēi tòng chù,shì sōng líng,yún cǎn xī,niǎo āi míng。
念骨肉兮摧心形,须鬓班兮涕纵横。niàn gǔ ròu xī cuī xīn xíng,xū bìn bān xī tì zòng héng。

宁倅挽词

徐积

人生如逆旅,来去何容易。rén shēng rú nì lǚ,lái qù hé róng yì。
对面正谈笑,转头成梦寐。duì miàn zhèng tán xiào,zhuǎn tóu chéng mèng mèi。
伤哉手上书,已矣胸中事。shāng zāi shǒu shàng shū,yǐ yǐ xiōng zhōng shì。
义不复驾骥,洒尽辞家泪。yì bù fù jià jì,sǎ jǐn cí jiā lèi。