古诗词

送李守孝博

徐积

外官之重,其惟使乎。wài guān zhī zhòng,qí wéi shǐ hū。
使者之重,兵政刑诛。shǐ zhě zhī zhòng,bīng zhèng xíng zhū。
持挈纲领,设施楷模。chí qiè gāng lǐng,shè shī kǎi mó。
以实去伪,以清革污。yǐ shí qù wěi,yǐ qīng gé wū。
善本须养,恶根必锄。shàn běn xū yǎng,è gēn bì chú。
非严不肃,非宽不舒。fēi yán bù sù,fēi kuān bù shū。
非威不行,非信不孚。fēi wēi bù xíng,fēi xìn bù fú。
诸如此类,一不可无。zhū rú cǐ lèi,yī bù kě wú。
而况百粤,岭阳海隅。ér kuàng bǎi yuè,lǐng yáng hǎi yú。
其俗彍悍,戒吏侵渔。qí sú guō hàn,jiè lì qīn yú。
缓之则怀,扰之则吁。huǎn zhī zé huái,rǎo zhī zé xū。
又况其徼,溪洞蛮居。yòu kuàng qí jiǎo,xī dòng mán jū。
虑要先定,戒须早图。lǜ yào xiān dìng,jiè xū zǎo tú。
使臣之重,不其然欤。shǐ chén zhī zhòng,bù qí rán yú。
命使维何,曰山阳守。mìng shǐ wéi hé,yuē shān yáng shǒu。
维山阳守,其质忠厚。wéi shān yáng shǒu,qí zhì zhōng hòu。
既明而恕,惟所自有。jì míng ér shù,wéi suǒ zì yǒu。
以严以威,以左以右。yǐ yán yǐ wēi,yǐ zuǒ yǐ yòu。
维恕维平,维详维精。wéi shù wéi píng,wéi xiáng wéi jīng。
所济维敏,所孚维诚。suǒ jì wéi mǐn,suǒ fú wéi chéng。
刑无必用,事皆原情。xíng wú bì yòng,shì jiē yuán qíng。
或虚其狱,或空其庭。huò xū qí yù,huò kōng qí tíng。
称者盈巷,传者盈城。chēng zhě yíng xiàng,chuán zhě yíng chéng。
四境之内,尽为欢声。sì jìng zhī nèi,jǐn wèi huān shēng。
其体则庄,面无浮气。qí tǐ zé zhuāng,miàn wú fú qì。
其目则瞭,心无所蔽。qí mù zé liǎo,xīn wú suǒ bì。
不激不诡,不迁不泥。bù jī bù guǐ,bù qiān bù ní。
亦不自务,亦不自恃。yì bù zì wù,yì bù zì shì。
好谋好询,使臣所贵。hǎo móu hǎo xún,shǐ chén suǒ guì。
维询维谋,何以酬之。wéi xún wéi móu,hé yǐ chóu zhī。
维时武备,为国修之。wéi shí wǔ bèi,wèi guó xiū zhī。
我闻番禺,熙宁之前。wǒ wén fān yú,xī níng zhī qián。
弓手之外,枪手三千。gōng shǒu zhī wài,qiāng shǒu sān qiān。
总计一路,何啻万数。zǒng jì yī lù,hé chì wàn shù。
因而循之,不烦招募。yīn ér xún zhī,bù fán zhāo mù。
可增其籍,可当土兵。kě zēng qí jí,kě dāng tǔ bīng。
不费斗粟,不用尺缯。bù fèi dòu sù,bù yòng chǐ zēng。
其便如此,何惮弗兴。qí biàn rú cǐ,hé dàn fú xīng。
付之善吏,以成其能。fù zhī shàn lì,yǐ chéng qí néng。
训之练之,按阅有程。xùn zhī liàn zhī,àn yuè yǒu chéng。
可如汉制,选择骁锐。kě rú hàn zhì,xuǎn zé xiāo ruì。
号为奔命,无所不备。hào wèi bēn mìng,wú suǒ bù bèi。
岂惟广东,自广而西。qǐ wéi guǎng dōng,zì guǎng ér xī。
闻命即赴,势张力齐。wén mìng jí fù,shì zhāng lì qí。
如声如响,如鸷如飞。rú shēng rú xiǎng,rú zhì rú fēi。
如决大水,从山赴溪。rú jué dà shuǐ,cóng shān fù xī。
盖神速者,用兵之奇。gài shén sù zhě,yòng bīng zhī qí。
仍坚其城,仍浚其池。réng jiān qí chéng,réng jùn qí chí。
虽有交趾,正如狐狸。suī yǒu jiāo zhǐ,zhèng rú hú lí。
伏藏窟穴,其何能为。fú cáng kū xué,qí hé néng wèi。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

忘忧仙

徐积

鸟不曾喧兽不争,鸾歌凤舞碧瑶城。niǎo bù céng xuān shòu bù zhēng,luán gē fèng wǔ bì yáo chéng。
群童尽唱忘忧曲,也似人闲乐太平。qún tóng jǐn chàng wàng yōu qū,yě shì rén xián lè tài píng。

力仙

徐积

崆峒道人良多识,易以真为难以力。kōng dòng dào rén liáng duō shí,yì yǐ zhēn wèi nán yǐ lì。
岂无群圣可相师,亦有一篇言道德。qǐ wú qún shèng kě xiāng shī,yì yǒu yī piān yán dào dé。

力仙

徐积

挟虎搏蛟良有力,扼断鲸咽批豹额。xié hǔ bó jiāo liáng yǒu lì,è duàn jīng yàn pī bào é。
虎豹虽狞却易防,蝼蚁口中藏剑戟。hǔ bào suī níng què yì fáng,lóu yǐ kǒu zhōng cáng jiàn jǐ。

急仙

徐积

但把真声吹鼓箫,凤来凤去不须招。dàn bǎ zhēn shēng chuī gǔ xiāo,fèng lái fèng qù bù xū zhāo。
浮槎河上无徒涉,种玉田中莫揠苗。fú chá hé shàng wú tú shè,zhǒng yù tián zhōng mò yà miáo。

慢仙

徐积

急仙烧炼日盈罐,慢仙十日未能半。jí xiān shāo liàn rì yíng guàn,màn xiān shí rì wèi néng bàn。
一人卖药走不停,一人得金不肯换。yī rén mài yào zǒu bù tíng,yī rén dé jīn bù kěn huàn。

又雪仙

徐积

华盖车前龙步滑,紫微垣上凤巢寒。huá gài chē qián lóng bù huá,zǐ wēi yuán shàng fèng cháo hán。
一时扫下尘泥去,却入汉家盛露盘。yī shí sǎo xià chén ní qù,què rù hàn jiā shèng lù pán。

又雪仙

徐积

人闲多是苦寒饥,短褐疏衾正弊时。rén xián duō shì kǔ hán jī,duǎn hè shū qīn zhèng bì shí。
欲把霞衣都覆盖,却辞玉女宴瑶池。yù bǎ xiá yī dōu fù gài,què cí yù nǚ yàn yáo chí。

玉霞弟子

徐积

玉霞弟子非无学,金箓名仙亦有才。yù xiá dì zi fēi wú xué,jīn lù míng xiān yì yǒu cái。
却作左慈筵上术,谁将酒脯尽携来。què zuò zuǒ cí yán shàng shù,shuí jiāng jiǔ pú jǐn xié lái。

藐仙

徐积

藐哉小哉其奈何,牛蹄之水一泓多。miǎo zāi xiǎo zāi qí nài hé,niú tí zhī shuǐ yī hóng duō。
若是胸中能自养,长源巨派倾洪河。ruò shì xiōng zhōng néng zì yǎng,zhǎng yuán jù pài qīng hóng hé。

奇仙

徐积

奇哉奇哉有此仙,胸中广大可容天。qí zāi qí zāi yǒu cǐ xiān,xiōng zhōng guǎng dà kě róng tiān。
深莫测兮高可仰,沧浪之水太山颠。shēn mò cè xī gāo kě yǎng,cāng làng zhī shuǐ tài shān diān。

不可知

徐积

歌谣才作彩衣童,策杖俄为白发翁。gē yáo cái zuò cǎi yī tóng,cè zhàng é wèi bái fā wēng。
走遍红尘人莫问,先生意在不言中。zǒu biàn hóng chén rén mò wèn,xiān shēng yì zài bù yán zhōng。

莫回头

徐积

薄夫用意终归险,更有乡原事可羞。báo fū yòng yì zhōng guī xiǎn,gèng yǒu xiāng yuán shì kě xiū。
多少古人遗恨在,红尘歧路莫回头。duō shǎo gǔ rén yí hèn zài,hóng chén qí lù mò huí tóu。

无奈何

徐积

我曹意者非忘物,自是为仙无奈何。wǒ cáo yì zhě fēi wàng wù,zì shì wèi xiān wú nài hé。
海水玩来如股掌,人心难处甚风波。hǎi shuǐ wán lái rú gǔ zhǎng,rén xīn nán chù shén fēng bō。

无奈何

徐积

无奈何兮无奈何,失之哀兮得之歌。wú nài hé xī wú nài hé,shī zhī āi xī dé zhī gē。
巧拙其闲不容寸,得失相去能几何。qiǎo zhuō qí xián bù róng cùn,dé shī xiāng qù néng jǐ hé。

徐积

百尺楼头凤一群,声如韶濩羽如云。bǎi chǐ lóu tóu fèng yī qún,shēng rú sháo huò yǔ rú yún。
开口一鸣天路白,六龙驰上海之濆。kāi kǒu yī míng tiān lù bái,liù lóng chí shàng hǎi zhī fén。