古诗词

故人惠马生笔

许景衡

闻说江南多笔工,马生所作尤瑰异。wén shuō jiāng nán duō bǐ gōng,mǎ shēng suǒ zuò yóu guī yì。
十年江海得妙旨,一日声名倾众技。shí nián jiāng hǎi dé miào zhǐ,yī rì shēng míng qīng zhòng jì。
故人怜我有书癖,数管不辞千里寄。gù rén lián wǒ yǒu shū pǐ,shù guǎn bù cí qiān lǐ jì。
齐锋出颖虽不殊,洒墨虚心皆已智。qí fēng chū yǐng suī bù shū,sǎ mò xū xīn jiē yǐ zhì。
当年退之传毛颖,假辞托说终伤伪。dāng nián tuì zhī chuán máo yǐng,jiǎ cí tuō shuō zhōng shāng wěi。
我今草草又百载,矫首相望空两地。wǒ jīn cǎo cǎo yòu bǎi zài,jiǎo shǒu xiāng wàng kōng liǎng dì。
文房四子迭有无,商没参横似相避。wén fáng sì zi dié yǒu wú,shāng méi cān héng shì xiāng bì。
鼠须栗尾乃见嫌,强欲用之随弃置。shǔ xū lì wěi nǎi jiàn xián,qiáng yù yòng zhī suí qì zhì。
马笔端如故人面,眼瞥见时心已记。mǎ bǐ duān rú gù rén miàn,yǎn piē jiàn shí xīn yǐ jì。
跳龙卧虎非世习,绾蛇萦蚓皆儿戏。tiào lóng wò hǔ fēi shì xí,wǎn shé yíng yǐn jiē ér xì。
岂知远适在加鞭,却效良工先利器。qǐ zhī yuǎn shì zài jiā biān,què xiào liáng gōng xiān lì qì。
何当拂衣隐林麓,约史著书从素志。hé dāng fú yī yǐn lín lù,yuē shǐ zhù shū cóng sù zhì。
敢言名姓垂竹帛,自甘生死惟文字。gǎn yán míng xìng chuí zhú bó,zì gān shēng sǐ wéi wén zì。
敬谢故人因及马,梳毫截管惟精致。jìng xiè gù rén yīn jí mǎ,shū háo jié guǎn wéi jīng zhì。
而今劲健已不售,要须软熟随人意。ér jīn jìn jiàn yǐ bù shòu,yào xū ruǎn shú suí rén yì。
许景衡

许景衡

宋温州瑞安人,字少伊,世称横塘先生。从程颐学。哲宗绍圣元年进士。徽宗宣和六年,召授监察御史,迁殿中侍御史。请削三公权,忤时相王黼;又论童贯不可用;言和买、和籴、盐法害民;奏免江浙茶盐比较之法。旋遭斥逐。钦宗即位,以左正言召,进中书舍人,旋因言落职。高宗建炎元年,除御史中丞,为权相黄潜善等谮罢,以资政殿学士提举洞霄宫,至京口卒。谥忠简。有《横塘集》。 许景衡的作品>>

猜您喜欢

绝句

许景衡

笑语三关去,扶持万里归。xiào yǔ sān guān qù,fú chí wàn lǐ guī。
情知是同载,为底更沾衣。qíng zhī shì tóng zài,wèi dǐ gèng zhān yī。

江楼

许景衡

江水去无边,江楼思渺然。jiāng shuǐ qù wú biān,jiāng lóu sī miǎo rán。
西风挂帆席,一一是归船。xī fēng guà fān xí,yī yī shì guī chuán。

许景衡

江边问舟子,潮落几时回。jiāng biān wèn zhōu zi,cháo luò jǐ shí huí。
野店无灯火,还须明月来。yě diàn wú dēng huǒ,hái xū míng yuè lái。

默室

许景衡

宝冠题榜意已到,竹阁作铭言岂多。bǎo guān tí bǎng yì yǐ dào,zhú gé zuò míng yán qǐ duō。
入室人人知是默,谁知个里有倾河。rù shì rén rén zhī shì mò,shuí zhī gè lǐ yǒu qīng hé。

送人游天台

许景衡

洞里桃花无数开,玉人不肯放春回。dòng lǐ táo huā wú shù kāi,yù rén bù kěn fàng chūn huí。
未容梅福休官去,应怪刘郎独自来。wèi róng méi fú xiū guān qù,yīng guài liú láng dú zì lái。

过宝胜哭雅师二首

许景衡

凤凰岩石最棱嶒,十载重来强一登。fèng huáng yán shí zuì léng céng,shí zài zhòng lái qiáng yī dēng。
怪底岩前能寂寞,年来失却两诗僧。guài dǐ yán qián néng jì mò,nián lái shī què liǎng shī sēng。

过宝胜哭雅师二首

许景衡

陈迹都来俯仰间,空堂遗像已斓斑。chén jì dōu lái fǔ yǎng jiān,kōng táng yí xiàng yǐ lán bān。
白云谁道无情剧,犹向山前自往还。bái yún shuí dào wú qíng jù,yóu xiàng shān qián zì wǎng hái。

借苏子美画像呈赵君

许景衡

铁面苍髯见旧诗,人间物色转参差。tiě miàn cāng rán jiàn jiù shī,rén jiān wù sè zhuǎn cān chà。
君家好本烦相示,要识沧浪晚步时。jūn jiā hǎo běn fán xiāng shì,yào shí cāng làng wǎn bù shí。

过襄城三首

许景衡

公子言归岁月深,弦歌犹自有遗音。gōng zi yán guī suì yuè shēn,xián gē yóu zì yǒu yí yīn。
谁云故国无乔木,看取青青著作林。shuí yún gù guó wú qiáo mù,kàn qǔ qīng qīng zhù zuò lín。

过襄城三首

许景衡

父老分明识长官,青衫绿鬓照朱颜。fù lǎo fēn míng shí zhǎng guān,qīng shān lǜ bìn zhào zhū yán。
故知廊庙经纶意,也似鸣琴百里间。gù zhī láng miào jīng lún yì,yě shì míng qín bǎi lǐ jiān。

过襄城三首

许景衡

闻道爱民如爱儿,从教闾里作儿嬉。wén dào ài mín rú ài ér,cóng jiào lǘ lǐ zuò ér xī。
纷纷行路皆垂白,知是当年不忍欺。fēn fēn xíng lù jiē chuí bái,zhī shì dāng nián bù rěn qī。

题野鹊

许景衡

羽物从来数易完,张生妙笔更多端。yǔ wù cóng lái shù yì wán,zhāng shēng miào bǐ gèng duō duān。
东山诗老今黄壤,野鹊寒林忍更看。dōng shān shī lǎo jīn huáng rǎng,yě què hán lín rěn gèng kàn。

题醒心亭

许景衡

醒心亭下水悠悠,归棹匆匆更少留。xǐng xīn tíng xià shuǐ yōu yōu,guī zhào cōng cōng gèng shǎo liú。
何日飘然五湖去,醉吟还得过浮邱。hé rì piāo rán wǔ hú qù,zuì yín hái dé guò fú qiū。

春日

许景衡

春日寻常醉不醒,而今春日若为情。chūn rì xún cháng zuì bù xǐng,ér jīn chūn rì ruò wèi qíng。
青丝纤手成陈迹,举案齐眉已隔生。qīng sī xiān shǒu chéng chén jì,jǔ àn qí méi yǐ gé shēng。

许景衡

朔风吹雪满长安,闽越生来不识寒。shuò fēng chuī xuě mǎn zhǎng ān,mǐn yuè shēng lái bù shí hán。
却有暗香飘六出,不须借与外人看。què yǒu àn xiāng piāo liù chū,bù xū jiè yǔ wài rén kàn。