古诗词

鲁山山行

梅尧臣

适与野情惬,千山高复低。shì yǔ yě qíng qiè,qiān shān gāo fù dī。
好峰随处改,幽径独行迷。hǎo fēng suí chù gǎi,yōu jìng dú xíng mí。
霜落熊升树,林空鹿饮溪。shuāng luò xióng shēng shù,lín kōng lù yǐn xī。
人家在何许,云外一声鸡。rén jiā zài hé xǔ,yún wài yī shēng jī。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

杜和州寄新醅吴正仲云家有海鲜约予携往就酌逡巡又云幕中有会且罢此饮

梅尧臣

淮南寄我玉醅酒,白蚶海月君家有。huái nán jì wǒ yù pēi jiǔ,bái hān hǎi yuè jūn jiā yǒu。
欲持就味明日期,穷羹易覆已反手。yù chí jiù wèi míng rì qī,qióng gēng yì fù yǐ fǎn shǒu。
从事开筵不可辞,燕脂秀脸罗前后。cóng shì kāi yán bù kě cí,yàn zhī xiù liǎn luó qián hòu。
长颈善讴须剩讴,只恐老来欢意休。zhǎng jǐng shàn ōu xū shèng ōu,zhǐ kǒng lǎo lái huān yì xiū。

读毛秘校新诗

梅尧臣

毛公明于诗,其系宜善续。máo gōng míng yú shī,qí xì yí shàn xù。
前示五长篇,大须倾几曲。qián shì wǔ zhǎng piān,dà xū qīng jǐ qū。
岂特元和间,咳唾成珠玉。qǐ tè yuán hé jiān,ké tuò chéng zhū yù。

送允从上人还庐山

梅尧臣

山高云在下,诸壑藏半空。shān gāo yún zài xià,zhū hè cáng bàn kōng。
千重万重翠,正望落日中。qiān zhòng wàn zhòng cuì,zhèng wàng luò rì zhōng。
不知野僧归,石径寒易通。bù zhī yě sēng guī,shí jìng hán yì tōng。
松间无人扫,陨叶如断鬉。sōng jiān wú rén sǎo,yǔn yè rú duàn zōng。
独行逢暮寒,衣裂溪上风。dú xíng féng mù hán,yī liè xī shàng fēng。

依韵和郭祥正秘校遇雨宿昭亭见怀

梅尧臣

君乘瘦马来,骨竦毛何长。jūn chéng shòu mǎ lái,gǔ sǒng máo hé zhǎng。
下马与我语,满屋声琅琅。xià mǎ yǔ wǒ yǔ,mǎn wū shēng láng láng。
一诵庐山高,万景不得藏。yī sòng lú shān gāo,wàn jǐng bù dé cáng。
出没望林寺,远近数鸟行。chū méi wàng lín sì,yuǎn jìn shù niǎo xíng。
鬼神露怪变,天地无炎凉。guǐ shén lù guài biàn,tiān dì wú yán liáng。
设令古画师,极意未能详。shè lìng gǔ huà shī,jí yì wèi néng xiáng。
诵说冒雨去,夜宿昭亭傍。sòng shuō mào yǔ qù,yè sù zhāo tíng bàng。
明朝有使至,寄多惊俗章。míng cháo yǒu shǐ zhì,jì duō jīng sú zhāng。

采石月赠郭功甫

梅尧臣

采石月下闻谪仙,夜披锦袍坐钓船。cǎi shí yuè xià wén zhé xiān,yè pī jǐn páo zuò diào chuán。
醉中爱月江底悬,以手弄月身翻然。zuì zhōng ài yuè jiāng dǐ xuán,yǐ shǒu nòng yuè shēn fān rán。
不应暴落饥蛟涎,便当骑鱼上九天。bù yīng bào luò jī jiāo xián,biàn dāng qí yú shàng jiǔ tiān。
青山有冢人谩传,却来人间知几年。qīng shān yǒu zhǒng rén mán chuán,què lái rén jiān zhī jǐ nián。
在昔熟识汾阳王,纳官贳死义难忘。zài xī shú shí fén yáng wáng,nà guān shì sǐ yì nán wàng。
今观郭裔奇俊郎,眉目真似攻文章。jīn guān guō yì qí jùn láng,méi mù zhēn shì gōng wén zhāng。
死生往复犹康庄,树穴探环知姓羊。sǐ shēng wǎng fù yóu kāng zhuāng,shù xué tàn huán zhī xìng yáng。

依韵和郭秘校苦寒

梅尧臣

噫风鸣悲鸢鸣哀,雨霰枯木为之摧。yī fēng míng bēi yuān míng āi,yǔ xiàn kū mù wèi zhī cuī。
昭亭山头野火灭,海水夜冻迷蓬莱。zhāo tíng shān tóu yě huǒ miè,hǎi shuǐ yè dòng mí péng lái。
烛笼以爪自掩耳,酒盏生冰拈不起。zhú lóng yǐ zhǎo zì yǎn ěr,jiǔ zhǎn shēng bīng niān bù qǐ。
陶潜弃官屋无米,儿嚎妻啼付邻里。táo qián qì guān wū wú mǐ,ér háo qī tí fù lín lǐ。

依韵和郭秘校昭亭山偶作

梅尧臣

知君弃官后,江上寻名山。zhī jūn qì guān hòu,jiāng shàng xún míng shān。
心既惯世内,迹欲还人间。xīn jì guàn shì nèi,jì yù hái rén jiān。
昭亭忽来过,览古兴长叹。zhāo tíng hū lái guò,lǎn gǔ xīng zhǎng tàn。
野寺拂尘壁,丹阳已斓斑。yě sì fú chén bì,dān yáng yǐ lán bān。
殿角虚宝铎,微风声珊珊。diàn jiǎo xū bǎo duó,wēi fēng shēng shān shān。
遗像与笔迹,始得观裴颜。yí xiàng yǔ bǐ jì,shǐ dé guān péi yán。
浅井何泠泠,前溪何潺潺。qiǎn jǐng hé líng líng,qián xī hé chán chán。
幽幽随猿鸟,浑浑忘区寰。yōu yōu suí yuán niǎo,hún hún wàng qū huán。
裂裳不为愧,饵芝不为难。liè shang bù wèi kuì,ěr zhī bù wèi nán。
坐对寒雨中,松上孤鹤还。zuò duì hán yǔ zhōng,sōng shàng gū hè hái。

送邓生

梅尧臣

哀哀彼邓子,扶柩归长沙。āi āi bǐ dèng zi,fú jiù guī zhǎng shā。
朝暮哭失声,惊聒墙上鸦。cháo mù kū shī shēng,jīng guā qiáng shàng yā。
飞去复飞还,相与栖水涯。fēi qù fù fēi hái,xiāng yǔ qī shuǐ yá。
卜葬不当缓,早晚能到家。bo zàng bù dāng huǎn,zǎo wǎn néng dào jiā。

乐椽

梅尧臣

淮南历览还宣城,囊多嘉句何冰清。huái nán lì lǎn hái xuān chéng,náng duō jiā jù hé bīng qīng。
入门先叫十年兄,袖中大卷持来评。rù mén xiān jiào shí nián xiōng,xiù zhōng dà juǎn chí lái píng。
我虽暗愚眼不盲,要识合如刘长卿。wǒ suī àn yú yǎn bù máng,yào shí hé rú liú zhǎng qīng。
举头不言笑且惊,此兄议论颇称情。jǔ tóu bù yán xiào qiě jīng,cǐ xiōng yì lùn pǒ chēng qíng。
我亦感君知我名,阮籍从呼作老兵。wǒ yì gǎn jūn zhī wǒ míng,ruǎn jí cóng hū zuò lǎo bīng。

苏州曹琰虞部浩然堂

梅尧臣

姑苏台上麋鹿嚎,夫差城中楼观高。gū sū tái shàng mí lù háo,fū chà chéng zhōng lóu guān gāo。
荒榛尽已付明月,万古愤怒空秋涛。huāng zhēn jǐn yǐ fù míng yuè,wàn gǔ fèn nù kōng qiū tāo。
吴亡越霸能几日,后世扰扰犹鸿毛。wú wáng yuè bà néng jǐ rì,hòu shì rǎo rǎo yóu hóng máo。
孟轲善养浩然气,充塞天地无饥嗷。mèng kē shàn yǎng hào rán qì,chōng sāi tiān dì wú jī áo。
慕而为堂亦有意,不学屈子成离骚。mù ér wèi táng yì yǒu yì,bù xué qū zi chéng lí sāo。

红梅篇

梅尧臣

昨夜轻雷起风雨,芍药红牙竹栏土。zuó yè qīng léi qǐ fēng yǔ,sháo yào hóng yá zhú lán tǔ。
南庭梅花如杏花,东家残朱涂颊䩉。nán tíng méi huā rú xìng huā,dōng jiā cán zhū tú jiá fǔ。
萼为裳衣蕊为组,枝为高居干为户。è wèi shang yī ruǐ wèi zǔ,zhī wèi gāo jū gàn wèi hù。
蛱蝶未生蜂未来,赤身掩敛无金缕。jiá dié wèi shēng fēng wèi lái,chì shēn yǎn liǎn wú jīn lǚ。
终然有子当助傅说羹,落亦不学飞燕皇后回风舞。zhōng rán yǒu zi dāng zhù fù shuō gēng,luò yì bù xué fēi yàn huáng hòu huí fēng wǔ。
此意又笑麻姑与王母,勾引何人擗麟脯。cǐ yì yòu xiào má gū yǔ wáng mǔ,gōu yǐn hé rén pǐ lín pú。
是非方朔谩汉武,只知此桃不知语。shì fēi fāng shuò mán hàn wǔ,zhǐ zhī cǐ táo bù zhī yǔ。
树不著口数,而今言之已莫补,放我浑丹凤皇羽。shù bù zhù kǒu shù,ér jīn yán zhī yǐ mò bǔ,fàng wǒ hún dān fèng huáng yǔ。

寄送吴公明屯田通判秦州

梅尧臣

一闻春禽婆饼焦,竹林山木生萧条。yī wén chūn qín pó bǐng jiāo,zhú lín shān mù shēng xiāo tiáo。
忆君将向洛门去,胡马无尘塞路遥。yì jūn jiāng xiàng luò mén qù,hú mǎ wú chén sāi lù yáo。
将军本是汉丞相,玉帐坐辨牙旗枭。jiāng jūn běn shì hàn chéng xiāng,yù zhàng zuò biàn yá qí xiāo。
白面书生有肝胆,少年曾过咸阳桥。bái miàn shū shēng yǒu gān dǎn,shǎo nián céng guò xián yáng qiáo。
今虽老病由庐巷,为报缓制秦兵骄。jīn suī lǎo bìng yóu lú xiàng,wèi bào huǎn zhì qín bīng jiāo。

吴正仲求红梅接头

梅尧臣

君家梅溪上,但见梅花白。jūn jiā méi xī shàng,dàn jiàn méi huā bái。
我家家树红,求枝寄归客。wǒ jiā jiā shù hóng,qiú zhī jì guī kè。
剪接如交情,本末不相隔。jiǎn jiē rú jiāo qíng,běn mò bù xiāng gé。
明年举酒时,醉颊生微赤。míng nián jǔ jiǔ shí,zuì jiá shēng wēi chì。

初闻蛙

梅尧臣

朝开南篱梅,暮闻北池蛙。cháo kāi nán lí méi,mù wén běi chí wā。
何时科斗生,草根已吐牙。hé shí kē dòu shēng,cǎo gēn yǐ tǔ yá。
只畏草叶长,其下可隐蛇。zhǐ wèi cǎo yè zhǎng,qí xià kě yǐn shé。
游子且勿行,科斗成虾蟆。yóu zi qiě wù xíng,kē dòu chéng xiā má。

百舌

梅尧臣

一冬常噤默,乘春何多舌。yī dōng cháng jìn mò,chéng chūn hé duō shé。
苍毛无文章,尖啄苦腾说。cāng máo wú wén zhāng,jiān zhuó kǔ téng shuō。
晓升高高树,百鸟言漏泄。xiǎo shēng gāo gāo shù,bǎi niǎo yán lòu xiè。
只未学凤皇,有亦学不彻。zhǐ wèi xué fèng huáng,yǒu yì xué bù chè。
伤哉古辩士,往往遭车裂。shāng zāi gǔ biàn shì,wǎng wǎng zāo chē liè。