古诗词

夏侯彦济武陟主簿

梅尧臣

怀县曾余往,风谣为尔知。huái xiàn céng yú wǎng,fēng yáo wèi ěr zhī。
寒先太行近,润接大河卑。hán xiān tài xíng jìn,rùn jiē dà hé bēi。
宾酒栽公秫,晨羹剪露葵。bīn jiǔ zāi gōng shú,chén gēng jiǎn lù kuí。
簿书行正委,何似布衣时。bù shū xíng zhèng wěi,hé shì bù yī shí。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

杂兴

梅尧臣

主人有十客,共食一鼎珍。zhǔ rén yǒu shí kè,gòng shí yī dǐng zhēn。
一客不得食,覆鼎伤众宾。yī kè bù dé shí,fù dǐng shāng zhòng bīn。
虽云九客沮,未足一客嗔。suī yún jiǔ kè jǔ,wèi zú yī kè chēn。
古有弑君者,羊羹为不均。gǔ yǒu shì jūn zhě,yáng gēng wèi bù jūn。
莫以天下士,而比首阳人。mò yǐ tiān xià shì,ér bǐ shǒu yáng rén。

送逐客王胜之不及遂至屠儿原

梅尧臣

犯霜出国门,送客客已去。fàn shuāng chū guó mén,sòng kè kè yǐ qù。
犹意行未远,策马过寒戍。yóu yì xíng wèi yuǎn,cè mǎ guò hán shù。
川长不见人,沙没前岗路。chuān zhǎng bù jiàn rén,shā méi qián gǎng lù。
始闻云木深,忽逢朱亥墓。shǐ wén yún mù shēn,hū féng zhū hài mù。
金锤一报恩,义烈垂竹素。jīn chuí yī bào ēn,yì liè chuí zhú sù。
何须文学为,寄语长沙傅。hé xū wén xué wèi,jì yǔ zhǎng shā fù。

送周仲章太博之钜野

梅尧臣

仲月霜气严,朝来厚如雪。zhòng yuè shuāng qì yán,cháo lái hòu rú xuě。
鸿雁各南飞,羽毛将恐折。hóng yàn gè nán fēi,yǔ máo jiāng kǒng zhé。
征途履以足,侵骨寒于铁。zhēng tú lǚ yǐ zú,qīn gǔ hán yú tiě。
得罪此为轻,君恩大欢悦。dé zuì cǐ wèi qīng,jūn ēn dà huān yuè。

邺中行

梅尧臣

武帝初起铜雀台,丕又建阁延七子。wǔ dì chū qǐ tóng què tái,pī yòu jiàn gé yán qī zi。
日日台上群乌饥,峨峨七子宴且喜。rì rì tái shàng qún wū jī,é é qī zi yàn qiě xǐ。
是时阁严人不通,虽有层梯谁可履。shì shí gé yán rén bù tōng,suī yǒu céng tī shuí kě lǚ。
公干才俊或欺事,平视美人曾不起。gōng gàn cái jùn huò qī shì,píng shì měi rén céng bù qǐ。
五官褊急犹且容,意使忿怒如有鬼。wǔ guān biǎn jí yóu qiě róng,yì shǐ fèn nù rú yǒu guǐ。
自兹不得为故人,输作左校滨于死。zì zī bù dé wèi gù rén,shū zuò zuǒ xiào bīn yú sǐ。
其馀数子安可存,纷然射去如流矢。qí yú shù zi ān kě cún,fēn rán shè qù rú liú shǐ。
鸟乌声乐台转高,各自毕逋夸疐尾。niǎo wū shēng lè tái zhuǎn gāo,gè zì bì bū kuā zhì wěi。
而今抚卷迹已陈,唯有漳河旧流水。ér jīn fǔ juǎn jì yǐ chén,wéi yǒu zhāng hé jiù liú shuǐ。

忠上人携王生古砚夸余云是定州汉祖庙上瓦为之因作诗以答

梅尧臣

砚取汉庙瓦,谁恤汉庙隳。yàn qǔ hàn miào wǎ,shuí xù hàn miào huī。
重古一如此,吾今对之悲。zhòng gǔ yī rú cǐ,wú jīn duì zhī bēi。
既宝若圭璧,未知为用时。jì bǎo ruò guī bì,wèi zhī wèi yòng shí。

读后汉书列传

梅尧臣

汉家诛党人,谁与李杜死。hàn jiā zhū dǎng rén,shuí yǔ lǐ dù sǐ。
死者有范滂,其母为之喜。sǐ zhě yǒu fàn pāng,qí mǔ wèi zhī xǐ。
喜死名愈彰,生荣同犬豕。xǐ sǐ míng yù zhāng,shēng róng tóng quǎn shǐ。

异同

梅尧臣

吾闻圣贤心,不限亲与疏。wú wén shèng xián xīn,bù xiàn qīn yǔ shū。
义殊目前乖,道同异代俱。yì shū mù qián guāi,dào tóng yì dài jù。
尧舜及周孔,千载趋一途。yáo shùn jí zhōu kǒng,qiān zài qū yī tú。
盗蹠诮孔氏,弟子将党欤。dào zhí qiào kǒng shì,dì zi jiāng dǎng yú。
蹠自驱其众,日念杀不辜。zhí zì qū qí zhòng,rì niàn shā bù gū。
河滨捧土人,海畔逐臭夫。hé bīn pěng tǔ rén,hǎi pàn zhú chòu fū。
塞川岂量力,同趣即尔徒。sāi chuān qǐ liàng lì,tóng qù jí ěr tú。
尔既不自过,反以此为纡。ěr jì bù zì guò,fǎn yǐ cǐ wèi yū。

蔡仲谋遗鲫鱼十六尾余忆在襄城时获此鱼留以遗欧阳永叔

梅尧臣

昔尝得圆鲫,留待故人食。xī cháng dé yuán jì,liú dài gù rén shí。
今君远赠之,故人大河北。jīn jūn yuǎn zèng zhī,gù rén dà hé běi。
欲脍无庖人,欲寄无鸟翼。yù kuài wú páo rén,yù jì wú niǎo yì。
放之已不活,烹煮费薪棘。fàng zhī yǐ bù huó,pēng zhǔ fèi xīn jí。

答中上人卷

梅尧臣

吹笛皆学龙,吹笙皆学凤。chuī dí jiē xué lóng,chuī shēng jiē xué fèng。
又于笙笛间,高下不相中。yòu yú shēng dí jiān,gāo xià bù xiāng zhōng。
得其精者稀,得其粗者众。dé qí jīng zhě xī,dé qí cū zhě zhòng。
况于真出音,千岁不复梦。kuàng yú zhēn chū yīn,qiān suì bù fù mèng。
尔为学笙欤,颇已臻妙弄。ěr wèi xué shēng yú,pǒ yǐ zhēn miào nòng。

送苏子美

梅尧臣

勇为江海行,风波曾不惧。yǒng wèi jiāng hǎi xíng,fēng bō céng bù jù。
但欲寻名山,扁舟无定处。dàn yù xún míng shān,biǎn zhōu wú dìng chù。
南有鹏若鸮,崄有石若锯。nán yǒu péng ruò xiāo,xiǎn yǒu shí ruò jù。
毒草见人摇,短狐逢影怒。dú cǎo jiàn rén yáo,duǎn hú féng yǐng nù。
不遐尚苦乖,更远饶瘴雾。bù xiá shàng kǔ guāi,gèng yuǎn ráo zhàng wù。
东土乃滨海,蜃鼍仍可怖。dōng tǔ nǎi bīn hǎi,shèn tuó réng kě bù。
壳物怪琐屑,蠃蚬固无数。ké wù guài suǒ xiè,luǒ xiǎn gù wú shù。
咸腥损齿牙,日月复易饫。xián xīng sǔn chǐ yá,rì yuè fù yì yù。
二方既若此,往矣无久驻。èr fāng jì ruò cǐ,wǎng yǐ wú jiǔ zhù。
竟当西北来,醇酎炙肥羜。jìng dāng xī běi lái,chún zhòu zhì féi zhù。
夏不厌浆酪,冬不厌雉兔。xià bù yàn jiāng lào,dōng bù yàn zhì tù。
勿言专口腹,口腹人所务。wù yán zhuān kǒu fù,kǒu fù rén suǒ wù。
天台信奇伟,石桥非坦步。tiān tái xìn qí wěi,shí qiáo fēi tǎn bù。
庐岳趣最幽,饥肠看瀑布。lú yuè qù zuì yōu,jī cháng kàn pù bù。
此致虽为高,实亦难久慕。cǐ zhì suī wèi gāo,shí yì nán jiǔ mù。
君行听我言,不听到应悟。jūn xíng tīng wǒ yán,bù tīng dào yīng wù。

晚归闻李殿丞访别言己屡来不遇

梅尧臣

萧条一陋巷,频日见马蹄。xiāo tiáo yī lòu xiàng,pín rì jiàn mǎ tí。
归来稚子告,有客云将暌。guī lái zhì zi gào,yǒu kè yún jiāng kuí。
始知君其南,复叹我向西。shǐ zhī jūn qí nán,fù tàn wǒ xiàng xī。
岂不怀念慕,吾亲书新赍。qǐ bù huái niàn mù,wú qīn shū xīn jī。
曰吾五男子,爱惜无不齐。yuē wú wǔ nán zi,ài xī wú bù qí。
所要立门户,安用同犬鸡。suǒ yào lì mén hù,ān yòng tóng quǎn jī。
龊龊守此客,驯驯恋此栖。chuò chuò shǒu cǐ kè,xùn xùn liàn cǐ qī。
二季留左右,足以共挈携。èr jì liú zuǒ yòu,zú yǐ gòng qiè xié。
身许远就禄,幸又奉阿㜷。shēn xǔ yuǎn jiù lù,xìng yòu fèng ā mí。
今年还都下,路丧子与妻。jīn nián hái dōu xià,lù sàng zi yǔ qī。
囊罄厌外役,进退类藩羝。náng qìng yàn wài yì,jìn tuì lèi fān dī。
终当改江邑,傥得致音题。zhōng dāng gǎi jiāng yì,tǎng dé zhì yīn tí。

刁景纯将之海陵与二三子送于都门外遂宿舟中明日留馔脍

梅尧臣

人言汴水驶,奈何已冬乾。rén yán biàn shuǐ shǐ,nài hé yǐ dōng qián。
蔡虽平且慢,腊月行亦难。cài suī píng qiě màn,là yuè xíng yì nán。
唯听夜冰合,为君愁苦寒。wéi tīng yè bīng hé,wèi jūn chóu kǔ hán。
暂维青丝䋏,邀脍白玉盘。zàn wéi qīng sī zuó,yāo kuài bái yù pán。
行人反饫我,于理殊未安。xíng rén fǎn yù wǒ,yú lǐ shū wèi ān。
所忻能自养,不复道加餐。suǒ xīn néng zì yǎng,bù fù dào jiā cān。

同谢师厚宿胥氏书斋闻鼠甚患之

梅尧臣

灯青人已眠,饥鼠稍出穴。dēng qīng rén yǐ mián,jī shǔ shāo chū xué。
掀翻盘盂响,惊聒梦寐辍。xiān fān pán yú xiǎng,jīng guā mèng mèi chuò。
唯愁几砚扑,又恐架书啮。wéi chóu jǐ yàn pū,yòu kǒng jià shū niè。
痴儿效猫鸣,此计诚已拙。chī ér xiào māo míng,cǐ jì chéng yǐ zhuō。

闻子美次道师厚登天清寺塔

梅尧臣

二三君少壮,走上浮图巅。èr sān jūn shǎo zhuàng,zǒu shàng fú tú diān。
何为苦思我,平步犹不前。hé wèi kǔ sī wǒ,píng bù yóu bù qián。
苟得从而登,两股应已挛。gǒu dé cóng ér dēng,liǎng gǔ yīng yǐ luán。
复想下时险,喘汗头目旋。fù xiǎng xià shí xiǎn,chuǎn hàn tóu mù xuán。
不如且安坐,休用窥云烟。bù rú qiě ān zuò,xiū yòng kuī yún yān。

谢师厚归南阳效阮步兵

梅尧臣

一日复一朝,一暮复一旦。yī rì fù yī cháo,yī mù fù yī dàn。
与子相经过,少会不言散。yǔ zi xiāng jīng guò,shǎo huì bù yán sàn。
我心终未极,岁月忽云晏。wǒ xīn zhōng wèi jí,suì yuè hū yún yàn。
嘶马思长道,孤鸟逐前伴。sī mǎ sī zhǎng dào,gū niǎo zhú qián bàn。
驾言慕俦侣,怀抱若冰炭。jià yán mù chóu lǚ,huái bào ruò bīng tàn。
南临白水湄,风雪振高岸。nán lín bái shuǐ méi,fēng xuě zhèn gāo àn。
意恐慈母念,疾驰节已换。yì kǒng cí mǔ niàn,jí chí jié yǐ huàn。
解剑登北堂,幼妇笑粲粲。jiě jiàn dēng běi táng,yòu fù xiào càn càn。
弊裘一以缝,征尘一以浣。bì qiú yī yǐ fèng,zhēng chén yī yǐ huàn。
而我客大梁,衣垢自悲叹。ér wǒ kè dà liáng,yī gòu zì bēi tàn。