古诗词

随州钱相公挽歌三首

梅尧臣

去年伊水上,倾府望云岑。qù nián yī shuǐ shàng,qīng fǔ wàng yún cén。
路转犹回首,人谁不殒心。lù zhuǎn yóu huí shǒu,rén shuí bù yǔn xīn。
可怜飞语后,挤恨九幽深。kě lián fēi yǔ hòu,jǐ hèn jiǔ yōu shēn。
从此埋英骨,空令泪满襟。cóng cǐ mái yīng gǔ,kōng lìng lèi mǎn jīn。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

咏欧阳永叔文石砚屏二首

梅尧臣

凿山侵古云,破石见寒树。záo shān qīn gǔ yún,pò shí jiàn hán shù。
分明秋月影,向此石上布。fēn míng qiū yuè yǐng,xiàng cǐ shí shàng bù。
中又隐孤壁,紫锦藉圆素。zhōng yòu yǐn gū bì,zǐ jǐn jí yuán sù。
山祇与地灵,暗巧不欲露。shān qí yǔ dì líng,àn qiǎo bù yù lù。
乃值人所获,裁为文室具。nǎi zhí rén suǒ huò,cái wèi wén shì jù。
独立笔砚间,莫使浮埃度。dú lì bǐ yàn jiān,mò shǐ fú āi dù。

永叔进道堂夜话

梅尧臣

海风驱云来,池雨打荷急。hǎi fēng qū yún lái,chí yǔ dǎ hé jí。
虚堂开西窗,晚坐凉气入。xū táng kāi xī chuāng,wǎn zuò liáng qì rù。
与公语平生,事不一毫及。yǔ gōng yǔ píng shēng,shì bù yī háo jí。
初探易之奥,大衍遗五十。chū tàn yì zhī ào,dà yǎn yí wǔ shí。
乾坤露根源,君臣排角立。qián kūn lù gēn yuán,jūn chén pái jiǎo lì。
言史书星瑞,乱止由不戢。yán shǐ shū xīng ruì,luàn zhǐ yóu bù jí。
巨恶参大美,微显岂相袭。jù è cān dà měi,wēi xiǎn qǐ xiāng xí。
陈疏见公忠,曾无与朋执。chén shū jiàn gōng zhōng,céng wú yǔ péng zhí。
文章包元气,天地得嘘吸。wén zhāng bāo yuán qì,tiān dì dé xū xī。
明吞日月光,峭古崖壁涩。míng tūn rì yuè guāng,qiào gǔ yá bì sè。
渊论发贤圣,暗溜闻鬼泣。yuān lùn fā xián shèng,àn liū wén guǐ qì。
夜阑索酒卮,快意频举挹。yè lán suǒ jiǔ zhī,kuài yì pín jǔ yì。
未竟天已白,左右如启蛰。wèi jìng tiān yǐ bái,zuǒ yòu rú qǐ zhé。

金陵怀古

梅尧臣

秦莫恃栈阁,吴莫恃堑江。qín mò shì zhàn gé,wú mò shì qiàn jiāng。
不能恃以德,二国竟亦降。bù néng shì yǐ dé,èr guó jìng yì jiàng。
迩来屡兴废,由险轻万邦。ěr lái lǚ xīng fèi,yóu xiǎn qīng wàn bāng。
谁知荒凉城,空存如刳腔。shuí zhī huāng liáng chéng,kōng cún rú kū qiāng。
我今经其下,吊古语愧哤。wǒ jīn jīng qí xià,diào gǔ yǔ kuì máng。
嗟哉石头潮,助怒常舂撞。jiē zāi shí tóu cháo,zhù nù cháng chōng zhuàng。

慈姥山石崖上

梅尧臣

江水浸石壁,峭直无鸟踪。jiāng shuǐ jìn shí bì,qiào zhí wú niǎo zōng。
穴垂青竹根,瘦蛇愁作龙。xué chuí qīng zhú gēn,shòu shé chóu zuò lóng。
霹雳雨脚入,湿点莓苔封。pī lì yǔ jiǎo rù,shī diǎn méi tái fēng。
世人不得用,八马今乖慵。shì rén bù dé yòng,bā mǎ jīn guāi yōng。

慈姥矶下

梅尧臣

芦汀泱漭外,露敛见孤嶂。lú tīng yāng mǎng wài,lù liǎn jiàn gū zhàng。
行舟每出观,渐近已殊状。xíng zhōu měi chū guān,jiàn jìn yǐ shū zhuàng。
傍来认饮牛,正去忽侧盎。bàng lái rèn yǐn niú,zhèng qù hū cè àng。
水壑阴若舂,野鸟时与相。shuǐ hè yīn ruò chōng,yě niǎo shí yǔ xiāng。
且待风色回,出口始浩荡。qiě dài fēng sè huí,chū kǒu shǐ hào dàng。

早发

梅尧臣

吴鸡鸣隔山,江月半在水。wú jī míng gé shān,jiāng yuè bàn zài shuǐ。
啮啮出岸潮,霅霅入蒲苇。niè niè chū àn cháo,zhà zhà rù pú wěi。
解䋏泛明镜,接天知几里。jiě zuó fàn míng jìng,jiē tiān zhī jǐ lǐ。
我家今不遥,正住句溪尾。wǒ jiā jīn bù yáo,zhèng zhù jù xī wěi。

望夫石

梅尧臣

征骨化为尘,柔肌化为石。zhēng gǔ huà wèi chén,róu jī huà wèi shí。
高山共苍苍,临水望脉脉。gāo shān gòng cāng cāng,lín shuǐ wàng mài mài。
青云卷为发,缺月低照额。qīng yún juǎn wèi fā,quē yuè dī zhào é。
千古遗恨深,终不见车軏。qiān gǔ yí hèn shēn,zhōng bù jiàn chē yuè。

宿矶上港

梅尧臣

夜深风浪息,月正在南斗。yè shēn fēng làng xī,yuè zhèng zài nán dòu。
远水生白烟,疏萤出荒莽。yuǎn shuǐ shēng bái yān,shū yíng chū huāng mǎng。
照蟹屡爇薪,张鱼未发笱。zhào xiè lǚ ruò xīn,zhāng yú wèi fā gǒu。
独能怜野客,游宦意何有。dú néng lián yě kè,yóu huàn yì hé yǒu。

谒昭亭庙

梅尧臣

连峰到溪止,澄溜向潭泻。lián fēng dào xī zhǐ,chéng liū xiàng tán xiè。
庙道走山腰,雀雏鸣屋瓦。miào dào zǒu shān yāo,què chú míng wū wǎ。
古壁画云雷,空庭俨舆马。gǔ bì huà yún léi,kōng tíng yǎn yú mǎ。
眷予来故乡,絜斋陈奠斝。juàn yǔ lái gù xiāng,jié zhāi chén diàn jiǎ。
尚想昔丱童,维愚托民社。shàng xiǎng xī guàn tóng,wéi yú tuō mín shè。
每从诸父赛,朅至此祠下。měi cóng zhū fù sài,qiè zhì cǐ cí xià。
今齿逾不惑,双亲世似寡。jīn chǐ yú bù huò,shuāng qīn shì shì guǎ。
过此无所祷,曷慕逢时者。guò cǐ wú suǒ dǎo,hé mù féng shí zhě。

昭亭山

梅尧臣

曰山何必高,要在出云雨。yuē shān hé bì gāo,yào zài chū yún yǔ。
昭亭非峻峰,雄雄若蹲虎。zhāo tíng fēi jùn fēng,xióng xióng ruò dūn hǔ。
旱岁一来祠,霈然随沥酤。hàn suì yī lái cí,pèi rán suí lì gū。
有草牧尔牛,有薪资尔斧。yǒu cǎo mù ěr niú,yǒu xīn zī ěr fǔ。
有溪出其阴,有潭在其坞。yǒu xī chū qí yīn,yǒu tán zài qí wù。
兽则獾与貉,鱼则鲂与鱮。shòu zé huān yǔ háo,yú zé fáng yǔ xù。
山雏水羽声,下上相杂伍。shān chú shuǐ yǔ shēng,xià shàng xiāng zá wǔ。
呼名如谦恭,号叫若怒侮。hū míng rú qiān gōng,hào jiào ruò nù wǔ。
崖竹或节疏,岭松或复腐。yá zhú huò jié shū,lǐng sōng huò fù fǔ。
巨蜂结层房,养子窟深土。jù fēng jié céng fáng,yǎng zi kū shēn tǔ。
何事山中人,采以为市贾。hé shì shān zhōng rén,cǎi yǐ wèi shì jiǎ。
其容固已多,其忍吾未取。qí róng gù yǐ duō,qí rěn wú wèi qǔ。

泊姑熟江口邀刁景纯相见

梅尧臣

尾生信女子,抱柱死不疑。wěi shēng xìn nǚ zi,bào zhù sǐ bù yí。
吾与丞相约,安得不顾期。wú yǔ chéng xiāng yuē,ān dé bù gù qī。
徘徊大江侧,念此亲相知。pái huái dà jiāng cè,niàn cǐ qīn xiāng zhī。
欲留时已晚,欲去情难持。yù liú shí yǐ wǎn,yù qù qíng nán chí。
引领望轩车,岂能慰我思。yǐn lǐng wàng xuān chē,qǐ néng wèi wǒ sī。
愿闻下士礼,无曰屈非宜。yuàn wén xià shì lǐ,wú yuē qū fēi yí。

见牧牛人隔江吹笛

梅尧臣

朝与牛出牧,昼与牛在野。cháo yǔ niú chū mù,zhòu yǔ niú zài yě。
日暮穿林归,长笛初在胯。rì mù chuān lín guī,zhǎng dí chū zài kuà。
面尾骑且吹,音响未成雅。miàn wěi qí qiě chuī,yīn xiǎng wèi chéng yǎ。
随风散远近,举调任高下。suí fēng sàn yuǎn jìn,jǔ diào rèn gāo xià。
我方江上来,平溜若镜泻。wǒ fāng jiāng shàng lái,píng liū ruò jìng xiè。
悠悠经醉耳,亦足发潇洒。yōu yōu jīng zuì ěr,yì zú fā xiāo sǎ。
苟能和人心,岂必奏韶夏。gǒu néng hé rén xīn,qǐ bì zòu sháo xià。
郑声实美好,蠹情如剔剐。zhèng shēng shí měi hǎo,dù qíng rú tī guǎ。
况其荒败迹,又亦甚裂瓦。kuàng qí huāng bài jì,yòu yì shén liè wǎ。
南箕成簸扬,寺孟咏侈哆。nán jī chéng bǒ yáng,sì mèng yǒng chǐ duō。
我今留此诗,谁谓马喻马。wǒ jīn liú cǐ shī,shuí wèi mǎ yù mǎ。

寄麦门冬于符公院

梅尧臣

佳人种碧草,所爱凌风霜。jiā rén zhǒng bì cǎo,suǒ ài líng fēng shuāng。
佳人昔已殁,草色尚苍苍。jiā rén xī yǐ mò,cǎo sè shàng cāng cāng。
陆行载以车,水行载以航。lù xíng zài yǐ chē,shuǐ xíng zài yǐ háng。
于今五六年,与我道路长。yú jīn wǔ liù nián,yǔ wǒ dào lù zhǎng。
思人不忍弃,期植寒冢傍。sī rén bù rěn qì,qī zhí hán zhǒng bàng。
我嗟复北去,安得毕此丧。wǒ jiē fù běi qù,ān dé bì cǐ sàng。
留植精舍中,远挈防根伤。liú zhí jīng shě zhōng,yuǎn qiè fáng gēn shāng。
他时京岘下,不比野蒿黄。tā shí jīng xiàn xià,bù bǐ yě hāo huáng。

送张唐民

梅尧臣

楚甸有行客,西风一孤舟。chǔ diān yǒu xíng kè,xī fēng yī gū zhōu。
远随淮月上,若与星磋浮。yuǎn suí huái yuè shàng,ruò yǔ xīng cuō fú。
野岸袭幽芳,气清露已秋。yě àn xí yōu fāng,qì qīng lù yǐ qiū。
得意美鱼蟹,白酒问沙头。dé yì měi yú xiè,bái jiǔ wèn shā tóu。

秋夜同永叔看月

梅尧臣

青天有右目,昏明不常开。qīng tiān yǒu yòu mù,hūn míng bù cháng kāi。
常时翳云气,古鉴生莓苔。cháng shí yì yún qì,gǔ jiàn shēng méi tái。
秋夜特清彻,乃顾渐西回。qiū yè tè qīng chè,nǎi gù jiàn xī huí。
灵兔不捣药,是夜无纤埃。líng tù bù dǎo yào,shì yè wú xiān āi。
与君玩流景,置酒临层台。yǔ jūn wán liú jǐng,zhì jiǔ lín céng tái。
单衣湿白露,鸣雁方南来。dān yī shī bái lù,míng yàn fāng nán lái。
以言欢未终,雁声一何哀。yǐ yán huān wèi zhōng,yàn shēng yī hé āi。