古诗词

随州钱相公挽歌三首

梅尧臣

去年伊水上,倾府望云岑。qù nián yī shuǐ shàng,qīng fǔ wàng yún cén。
路转犹回首,人谁不殒心。lù zhuǎn yóu huí shǒu,rén shuí bù yǔn xīn。
可怜飞语后,挤恨九幽深。kě lián fēi yǔ hòu,jǐ hèn jiǔ yōu shēn。
从此埋英骨,空令泪满襟。cóng cǐ mái yīng gǔ,kōng lìng lèi mǎn jīn。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

既将茅覆檐,复有松为盖。jì jiāng máo fù yán,fù yǒu sōng wèi gài。
五里入山时,憩此得寒籁。wǔ lǐ rù shān shí,qì cǐ dé hán lài。
曾无康乐游,但见云衲会。céng wú kāng lè yóu,dàn jiàn yún nà huì。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

山僧好寂静,入云恨不深。shān sēng hǎo jì jìng,rù yún hèn bù shēn。
峰间一雨昏,林表孤灯沉。fēng jiān yī yǔ hūn,lín biǎo gū dēng chén。
往来有猿狖,呼啸自成音。wǎng lái yǒu yuán yòu,hū xiào zì chéng yīn。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

巨石如龙孙,耸耸烟雾里。jù shí rú lóng sūn,sǒng sǒng yān wù lǐ。
明明落溪口,纳纳喧滩齿。míng míng luò xī kǒu,nà nà xuān tān chǐ。
何当助斋盂,菌蕃徒为美。hé dāng zhù zhāi yú,jūn fān tú wèi měi。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

心危身亦危,衽席尚颠坠。xīn wēi shēn yì wēi,rèn xí shàng diān zhuì。
如何岩石上,来坐自安意。rú hé yán shí shàng,lái zuò zì ān yì。
能谕死生间,无论寤与寐。néng yù sǐ shēng jiān,wú lùn wù yǔ mèi。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

山头出飞瀑,落落鸣寒玉。shān tóu chū fēi pù,luò luò míng hán yù。
再落至山腰,三落至山足。zài luò zhì shān yāo,sān luò zhì shān zú。
欲引煮春山,僧房架刳竹。yù yǐn zhǔ chūn shān,sēng fáng jià kū zhú。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

山无凤皇飞,洞有仙人迹。shān wú fèng huáng fēi,dòng yǒu xiān rén jì。
蝙蝠大如鸦,莓苔遍上屐。biān fú dà rú yā,méi tái biàn shàng jī。
自惭无道骨,安问缘云客。zì cán wú dào gǔ,ān wèn yuán yún kè。

和昙颖师四明十题雪窦山

梅尧臣

岩形若狻猊,不能千里走。yán xíng ruò suān ní,bù néng qiān lǐ zǒu。
岂无鸟兽群,当假风雷吼。qǐ wú niǎo shòu qún,dāng jiǎ fēng léi hǒu。
寄谢栖息人,想像真妄有。jì xiè qī xī rén,xiǎng xiàng zhēn wàng yǒu。

依韵和原甫省中松石画壁

梅尧臣

山林与城阙,事物不相对。shān lín yǔ chéng quē,shì wù bù xiāng duì。
唯闻秉道义,所处无内外。wéi wén bǐng dào yì,suǒ chù wú nèi wài。
趋烦而毁静,此理乃俗辈。qū fán ér huǐ jìng,cǐ lǐ nǎi sú bèi。
昔有天下贤,喜得名笔会。xī yǒu tiān xià xián,xǐ dé míng bǐ huì。
买粉涂南墙,松石生屋内。mǎi fěn tú nán qiáng,sōng shí shēng wū nèi。
石怪如舂涛,松偃如起籁。shí guài rú chōng tāo,sōng yǎn rú qǐ lài。
画来二十年,数偶未辄爱。huà lái èr shí nián,shù ǒu wèi zhé ài。
罕亲凭按颜,但睹抱犊背。hǎn qīn píng àn yán,dàn dǔ bào dú bèi。
虽当省闼严,晦昧欲何赖。suī dāng shěng tà yán,huì mèi yù hé lài。
今逢茂陵人,独唱亦豪迈。jīn féng mào líng rén,dú chàng yì háo mài。

依韵和原甫厅壁钱谏议画蟹

梅尧臣

谏议吴王孙,特画水物具。jiàn yì wú wáng sūn,tè huà shuǐ wù jù。
至今图写名,不减南朝顾。zhì jīn tú xiě míng,bù jiǎn nán cháo gù。
浓淡一以墨,螯壳自有度。nóng dàn yī yǐ mò,áo ké zì yǒu dù。
意将轻蔡谟,殆被蟛蜞误。yì jiāng qīng cài mó,dài bèi péng qí wù。

醉和范景仁赋子华东轩树次其韵

梅尧臣

树影落东墙,影微人已醉。shù yǐng luò dōng qiáng,yǐng wēi rén yǐ zuì。
休看枝上绿,但对眉间翠。xiū kàn zhī shàng lǜ,dàn duì méi jiān cuì。

送傅越石都官归越州待阙

梅尧臣

越客舟从真定至,夜夜镜湖生梦寐。yuè kè zhōu cóng zhēn dìng zhì,yè yè jìng hú shēng mèng mèi。
晓度吴江百尺船,洗眼重看会稽翠。xiǎo dù wú jiāng bǎi chǐ chuán,xǐ yǎn zhòng kàn huì jī cuì。
买臣负薪樵径荒,伯鸾赁舂苔臼弃。mǎi chén fù xīn qiáo jìng huāng,bó luán lìn chōng tái jiù qì。
绿橘黄柑带叶收,白粳紫蟹侵霜馈。lǜ jú huáng gān dài yè shōu,bái jīng zǐ xiè qīn shuāng kuì。
食蟹易美粳易饱,绿橘佐酒柑佐醉。shí xiè yì měi jīng yì bǎo,lǜ jú zuǒ jiǔ gān zuǒ zuì。
莫论仕宦远与近,布袍练袍何所利。mò lùn shì huàn yuǎn yǔ jìn,bù páo liàn páo hé suǒ lì。
君恬不忍乞丐为,且返故庐聊以迟。jūn tián bù rěn qǐ gài wèi,qiě fǎn gù lú liáo yǐ chí。

吴冲卿出古饮鼎

梅尧臣

精铜作鼎土不蚀,地下千年藓花幂。jīng tóng zuò dǐng tǔ bù shí,dì xià qiān nián xiǎn huā mì。
腹空凤卵留藻文,足立三刀刃微直。fù kōng fèng luǎn liú zǎo wén,zú lì sān dāo rèn wēi zhí。
左耳可执口可斟,其上两柱何对植。zuǒ ěr kě zhí kǒu kě zhēn,qí shàng liǎng zhù hé duì zhí。
从谁发掘归吴侯,来助雅饮欢莫极。cóng shuí fā jué guī wú hóu,lái zhù yǎ yǐn huān mò jí。
又荷君家主母贤,翠羽胡琴令奏侧。yòu hé jūn jiā zhǔ mǔ xián,cuì yǔ hú qín lìng zòu cè。
丝声不断玉筝繁,绕树黄鹂鸣不得。sī shēng bù duàn yù zhēng fán,rào shù huáng lí míng bù dé。
我虽衰苶为之醉,玩古乐今人未识。wǒ suī shuāi nié wèi zhī zuì,wán gǔ lè jīn rén wèi shí。

二十四日江邻几邀观三馆书画录其所见

梅尧臣

五月秘府始暴书,一日江君来约予。wǔ yuè mì fǔ shǐ bào shū,yī rì jiāng jūn lái yuē yǔ。
世间难有古画笔,可往共观临石渠。shì jiān nán yǒu gǔ huà bǐ,kě wǎng gòng guān lín shí qú。
我时跨马冒热去,开厨发匣鸣钥鱼。wǒ shí kuà mǎ mào rè qù,kāi chú fā xiá míng yào yú。
羲献墨迹十一卷,水玉作轴光疏疏。xī xiàn mò jì shí yī juǎn,shuǐ yù zuò zhóu guāng shū shū。
最奇小楷乐毅论,永和题尾付官奴。zuì qí xiǎo kǎi lè yì lùn,yǒng hé tí wěi fù guān nú。
又看四本绝品画,戴嵩吴牛望青芜。yòu kàn sì běn jué pǐn huà,dài sōng wú niú wàng qīng wú。
李成寒林树半枯,黄荃工妙白兔图。lǐ chéng hán lín shù bàn kū,huáng quán gōng miào bái tù tú。
不知名姓貌人物,二公对弈旁观俱。bù zhī míng xìng mào rén wù,èr gōng duì yì páng guān jù。
黄金错镂为投壶,粉障复画一病夫。huáng jīn cuò lòu wèi tóu hú,fěn zhàng fù huà yī bìng fū。
后有女子执巾裾,床前红毯平围炉。hòu yǒu nǚ zi zhí jīn jū,chuáng qián hóng tǎn píng wéi lú。
床上二姝展氍毹,绕床屏风山有无。chuáng shàng èr shū zhǎn qú shū,rào chuáng píng fēng shān yǒu wú。
画中见画三重铺,此幅巧甚意思殊。huà zhōng jiàn huà sān zhòng pù,cǐ fú qiǎo shén yì sī shū。
孰真孰假丹青模,世事若此还可吁。shú zhēn shú jiǎ dān qīng mó,shì shì ruò cǐ hái kě xū。

依韵吴冲卿秘阁观逸少墨迹

梅尧臣

奇哉王右军,下笔若神圣。qí zāi wáng yòu jūn,xià bǐ ruò shén shèng。
长戈与伏弩,无不从号令。zhǎng gē yǔ fú nǔ,wú bù cóng hào lìng。
贤豪虽林立,帖敛孰敢竞。xián háo suī lín lì,tiē liǎn shú gǎn jìng。
师徒气扬扬,龙虎旗正正。shī tú qì yáng yáng,lóng hǔ qí zhèng zhèng。
胜声塞宇宙,自昔无此盛。shèng shēng sāi yǔ zhòu,zì xī wú cǐ shèng。
赫赫犹至今,琐琐曷云并。hè hè yóu zhì jīn,suǒ suǒ hé yún bìng。
崇崇中秘书,济济士游泳。chóng chóng zhōng mì shū,jì jì shì yóu yǒng。
墨宝收盈厨,来观遇已横。mò bǎo shōu yíng chú,lái guān yù yǐ héng。
始知前人迹,镌多自失劲。shǐ zhī qián rén jì,juān duō zì shī jìn。
纸素傥未坏,万古传莫竟。zhǐ sù tǎng wèi huài,wàn gǔ chuán mò jìng。
一从归人间,梦寐不能更。yī cóng guī rén jiān,mèng mèi bù néng gèng。
但愧将短才,辄尔接高咏。dàn kuì jiāng duǎn cái,zhé ěr jiē gāo yǒng。
何羞赵壹穷,自有钟嵘评。hé xiū zhào yī qióng,zì yǒu zhōng róng píng。
尝闻曹将军,尚谙赋竞病。cháng wén cáo jiāng jūn,shàng ān fù jìng bìng。
我生群俊末,贫贱亦足庆。wǒ shēng qún jùn mò,pín jiàn yì zú qìng。
文成终愧君,铅刀值枯梗。wén chéng zhōng kuì jūn,qiān dāo zhí kū gěng。

同江邻几龚辅之陈和叔登吹台有感

梅尧臣

在昔梁惠王,筑台聚歌吹。zài xī liáng huì wáng,zhù tái jù gē chuī。
笙箫无复闻,黄土化珠翠。shēng xiāo wú fù wén,huáng tǔ huà zhū cuì。
当时秦兵强,今亦归厚地。dāng shí qín bīng qiáng,jīn yì guī hòu dì。
我与诸贤良,举酒莫言醉。wǒ yǔ zhū xián liáng,jǔ jiǔ mò yán zuì。
曾谁问孟轲,空自有仁义。céng shuí wèn mèng kē,kōng zì yǒu rén yì。