古诗词

寄滁州欧阳永叔

梅尧臣

昔读韦公集,固多滁州词。xī dú wéi gōng jí,gù duō chú zhōu cí。
烂熳写风土,下上穷幽奇。làn màn xiě fēng tǔ,xià shàng qióng yōu qí。
君今得此郡,名与前人驰。jūn jīn dé cǐ jùn,míng yǔ qián rén chí。
君才比江海,浩浩观无涯。jūn cái bǐ jiāng hǎi,hào hào guān wú yá。
下笔犹高帆,十幅美满吹。xià bǐ yóu gāo fān,shí fú měi mǎn chuī。
一举一千里,只在顷刻时。yī jǔ yī qiān lǐ,zhǐ zài qǐng kè shí。
寻常行舟舻,傍岸撑牵疲。xún cháng xíng zhōu lú,bàng àn chēng qiān pí。
有才苟如此,但恨不勇为。yǒu cái gǒu rú cǐ,dàn hèn bù yǒng wèi。
仲尼著春秋,贬骨常苦笞。zhòng ní zhù chūn qiū,biǎn gǔ cháng kǔ chī。
后世各有史,善恶亦不遗。hòu shì gè yǒu shǐ,shàn è yì bù yí。
君能切体类,镜照嫫与施。jūn néng qiè tǐ lèi,jìng zhào mó yǔ shī。
直辞鬼胆惧,微文奸魄悲。zhí cí guǐ dǎn jù,wēi wén jiān pò bēi。
不书儿女书,不作风月诗。bù shū ér nǚ shū,bù zuò fēng yuè shī。
唯存先王法,好丑无使疑。wéi cún xiān wáng fǎ,hǎo chǒu wú shǐ yí。
安求一时誉,当期千载知。ān qiú yī shí yù,dāng qī qiān zài zhī。
此外有甘脆,可以奉亲慈。cǐ wài yǒu gān cuì,kě yǐ fèng qīn cí。
山蔬采笋蕨,野膳猎麇麋。shān shū cǎi sǔn jué,yě shàn liè jūn mí。
鲈脍古来美,枭䏑今且推。lú kuài gǔ lái měi,xiāo dì jīn qiě tuī。
夏果亦琐细,一一旧颇窥。xià guǒ yì suǒ xì,yī yī jiù pǒ kuī。
圆尖剥水实,青红摘林枝。yuán jiān bō shuǐ shí,qīng hóng zhāi lín zhī。
又足供宴乐,聊与子所宜。yòu zú gōng yàn lè,liáo yǔ zi suǒ yí。
慎勿思北来,我言非狂痴。shèn wù sī běi lái,wǒ yán fēi kuáng chī。
洗虑当以净,洗垢当以脂。xǐ lǜ dāng yǐ jìng,xǐ gòu dāng yǐ zhī。
此语同饮食,远寄入君脾。cǐ yǔ tóng yǐn shí,yuǎn jì rù jūn pí。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

依韵和公仪龙图招诸公观舞及画

梅尧臣

阴森园圃墙东地,携挈儿童树下吟。yīn sēn yuán pǔ qiáng dōng dì,xié qiè ér tóng shù xià yín。
更约天边凤皇侣,阅书观画味尤深。gèng yuē tiān biān fèng huáng lǚ,yuè shū guān huà wèi yóu shēn。

依韵和梅龙图观小录

梅尧臣

四百鸾皇羽翼成,高低轻重出权衡。sì bǎi luán huáng yǔ yì chéng,gāo dī qīng zhòng chū quán héng。
他时俱作公卿去,夸是王家门下生。tā shí jù zuò gōng qīng qù,kuā shì wáng jiā mén xià shēng。

和公仪龙图新居栽竹二首

梅尧臣

八月竹根移要雨,逢阴便向阮家求。bā yuè zhú gēn yí yào yǔ,féng yīn biàn xiàng ruǎn jiā qiú。
请公静听萧萧叶,斗变江南一夜秋。qǐng gōng jìng tīng xiāo xiāo yè,dòu biàn jiāng nán yī yè qiū。

和公仪龙图新居栽竹二首

梅尧臣

都城有地谁栽竹,只见寒樗与老槐。dōu chéng yǒu dì shuí zāi zhú,zhǐ jiàn hán chū yǔ lǎo huái。
闻种琅玕向新第,翠光秋影上屏来。wén zhǒng láng gān xiàng xīn dì,cuì guāng qiū yǐng shàng píng lái。

依韵和永叔都亭馆伴戏寄

梅尧臣

去年锁宿得联华,二月墙头始见花。qù nián suǒ sù dé lián huá,èr yuè qiáng tóu shǐ jiàn huā。
今日都亭公感物,明朝太学我辞家。jīn rì dōu tíng gōng gǎn wù,míng cháo tài xué wǒ cí jiā。

依韵和刘原甫舍人扬州五题时会堂二首

梅尧臣

今年太守采茶来,骤雨千门禁火开。jīn nián tài shǒu cǎi chá lái,zhòu yǔ qiān mén jìn huǒ kāi。
一意爱君思去疾,不缘时会此中杯。yī yì ài jūn sī qù jí,bù yuán shí huì cǐ zhōng bēi。

依韵和刘原甫舍人扬州五题时会堂二首

梅尧臣

雨发雷塘不起尘,蜀昆冈上暖先春。yǔ fā léi táng bù qǐ chén,shǔ kūn gāng shàng nuǎn xiān chūn。
烟牙才吐朱轮出,向此亲封御饼新。yān yá cái tǔ zhū lún chū,xiàng cǐ qīn fēng yù bǐng xīn。

依韵和刘原甫舍人扬州五题竹西亭

梅尧臣

结雨竹西若若川,扬州歌吹思当年。jié yǔ zhú xī ruò ruò chuān,yáng zhōu gē chuī sī dāng nián。
刘郎若向风前唱,梦入青楼事惘然。liú láng ruò xiàng fēng qián chàng,mèng rù qīng lóu shì wǎng rán。

依韵和刘原甫舍人扬州五题春贡亭

梅尧臣

梦谷浮船稳且平,泊登冈顶看茶生。mèng gǔ fú chuán wěn qiě píng,pō dēng gāng dǐng kàn chá shēng。
始从官属二三辈,时听春禽一两声。shǐ cóng guān shǔ èr sān bèi,shí tīng chūn qín yī liǎng shēng。

依韵和刘原甫舍人扬州五题蒙谷

梅尧臣

茗园葱茜与山笼,一夜惊雷发旧丛。míng yuán cōng qiàn yǔ shān lóng,yī yè jīng léi fā jiù cóng。
五马留连未能去,土囊深处路微通。wǔ mǎ liú lián wèi néng qù,tǔ náng shēn chù lù wēi tōng。

依韵和刘原甫舍人扬州五题昆丘

梅尧臣

隋家宫殿昔初成,不道荒凉兽迹行。suí jiā gōng diàn xī chū chéng,bù dào huāng liáng shòu jì xíng。
今日知来高处望,山川兴废使人惊。jīn rì zhī lái gāo chù wàng,shān chuān xīng fèi shǐ rén jīng。

观刘元忠小鬟舞

梅尧臣

桃小未开春意浓,梢头绿叶映微红。táo xiǎo wèi kāi chūn yì nóng,shāo tóu lǜ yè yìng wēi hóng。
君家歌管相催急,枝弱不胜花信风。jūn jiā gē guǎn xiāng cuī jí,zhī ruò bù shèng huā xìn fēng。

书李学士北使集后

梅尧臣

苏武艰穷只四篇,五言风格到今传。sū wǔ jiān qióng zhǐ sì piān,wǔ yán fēng gé dào jīn chuán。
节旄零落都无咏,枉在胡中十九年。jié máo líng luò dōu wú yǒng,wǎng zài hú zhōng shí jiǔ nián。

次韵和江邻几送客回同过金明池

梅尧臣

送别西亭车马尘,天池回傍欲迷津。sòng bié xī tíng chē mǎ chén,tiān chí huí bàng yù mí jīn。
画船龙尾何时发,丹杏梢头漏泄春。huà chuán lóng wěi hé shí fā,dān xìng shāo tóu lòu xiè chūn。

次韵和江邻几送客回同过金明池

梅尧臣

风光犹未老于人,兽口泉声泻碧津。fēng guāng yóu wèi lǎo yú rén,shòu kǒu quán shēng xiè bì jīn。
一洗尘襟无俗虑,柳条开眼共看春。yī xǐ chén jīn wú sú lǜ,liǔ tiáo kāi yǎn gòng kàn chūn。