古诗词

依韵答宋中道

梅尧臣

朝回思见子,疲马不及换。cháo huí sī jiàn zi,pí mǎ bù jí huàn。
入门呼僮仆,鸡犬屡鸣嚾。rù mén hū tóng pū,jī quǎn lǚ míng huān。
中厨尚青烟,知未毕晨爨。zhōng chú shàng qīng yān,zhī wèi bì chén cuàn。
曾不留我餐,忍馁固已惯。céng bù liú wǒ cān,rěn něi gù yǐ guàn。
一接道德言,尘坌洗廛闬。yī jiē dào dé yán,chén bèn xǐ chán hàn。
复出新录书,令人再三叹。fù chū xīn lù shū,lìng rén zài sān tàn。
史汉抉精深,文字光粲粲。shǐ hàn jué jīng shēn,wén zì guāng càn càn。
虽然饥肠鸣,耽读忽忘肝。suī rán jī cháng míng,dān dú hū wàng gān。
乃惭素所学,掇拾得浅懦。nǎi cán sù suǒ xué,duō shí dé qiǎn nuò。
穷年诵读人,呷呷类鹅鹳。qióng nián sòng dú rén,gā gā lèi é guàn。
较量功实倍,要捷未能半。jiào liàng gōng shí bèi,yào jié wèi néng bàn。
粗行与细注,健笔凌东观。cū xíng yǔ xì zhù,jiàn bǐ líng dōng guān。
天马万里行,筋骨在蹄腕。tiān mǎ wàn lǐ xíng,jīn gǔ zài tí wàn。
不知始何时,方册已盈案。bù zhī shǐ hé shí,fāng cè yǐ yíng àn。
譬如涉大海,只见波漫漫。pì rú shè dà hǎi,zhǐ jiàn bō màn màn。
嗟哉勤且敏,固合处文翰。jiē zāi qín qiě mǐn,gù hé chù wén hàn。
九阍未迹历,重云若蔽捍。jiǔ hūn wèi jì lì,zhòng yún ruò bì hàn。
蓬瀛咫尺间,将度石桥断。péng yíng zhǐ chǐ jiān,jiāng dù shí qiáo duàn。
昔为蛟龙腾,今为野鼠窜。xī wèi jiāo lóng téng,jīn wèi yě shǔ cuàn。
我亦失其宜,朝出不暇盥。wǒ yì shī qí yí,cháo chū bù xiá guàn。
碌碌仓廪为,区区升斗算。lù lù cāng lǐn wèi,qū qū shēng dòu suàn。
褊衷诚未堪,欲说虑辞曼。biǎn zhōng chéng wèi kān,yù shuō lǜ cí màn。
强希高远踪,终作俗嵬唤。qiáng xī gāo yuǎn zōng,zhōng zuò sú wéi huàn。
家匮儿女大,裙襦不遮骭。jiā kuì ér nǚ dà,qún rú bù zhē gàn。
既穷懒往还,荣悴异菼薍。jì qióng lǎn wǎng hái,róng cuì yì tǎn wàn。
老松唯霜知,古布直火浣。lǎo sōng wéi shuāng zhī,gǔ bù zhí huǒ huàn。
当期心所照,非效目所玩。dāng qī xīn suǒ zhào,fēi xiào mù suǒ wán。
蒙评芜累音,亦发颜背汗。méng píng wú lèi yīn,yì fā yán bèi hàn。
铅刀况易缺,徒假以金釬。qiān dāo kuàng yì quē,tú jiǎ yǐ jīn hàn。
他人焉可欺,适足见谩谰。tā rén yān kě qī,shì zú jiàn mán lán。
来章特美好,愿镂青玉段。lái zhāng tè měi hǎo,yuàn lòu qīng yù duàn。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

五月十四日与子华自内中归

梅尧臣

君注起居同左史,我为委吏退延和。jūn zhù qǐ jū tóng zuǒ shǐ,wǒ wèi wěi lì tuì yán hé。
共经南陌东风急,侧帽偷看意已多。gòng jīng nán mò dōng fēng jí,cè mào tōu kàn yì yǐ duō。

淮阴

梅尧臣

天下滔滔久厌秦,英雄蛇鼠窜荆榛。tiān xià tāo tāo jiǔ yàn qín,yīng xióng shé shǔ cuàn jīng zhēn。
少年豪横知多少,不及沙头一妇人。shǎo nián háo héng zhī duō shǎo,bù jí shā tóu yī fù rén。

桫椤树

梅尧臣

桫椤古树常占岁,在昔曾看北海碑。suō luó gǔ shù cháng zhàn suì,zài xī céng kàn běi hǎi bēi。
今日四方俱大稔,不知荣悴向何枝。jīn rì sì fāng jù dà rěn,bù zhī róng cuì xiàng hé zhī。

就野人买兔

梅尧臣

霜浓草白兔初肥,苍鹘调拳猎犬携。shuāng nóng cǎo bái tù chū féi,cāng gǔ diào quán liè quǎn xié。
剩付钱刀买庖餗,不须缘径更求蹄。shèng fù qián dāo mǎi páo sù,bù xū yuán jìng gèng qiú tí。

使风船

梅尧臣

清淮直上水连天,坐看高帆后复前。qīng huái zhí shàng shuǐ lián tiān,zuò kàn gāo fān hòu fù qián。
自是乘风有迟速,不由人力爱争先。zì shì chéng fēng yǒu chí sù,bù yóu rén lì ài zhēng xiān。

依韵和吴正仲屯田重台梅花诗

梅尧臣

桃花已满秦人洞,杏树犹存董奉祠。táo huā yǐ mǎn qín rén dòng,xìng shù yóu cún dǒng fèng cí。
莫怪寒梅独多叶,只缘乐府有新诗。mò guài hán méi dú duō yè,zhǐ yuán lè fǔ yǒu xīn shī。

春雨

梅尧臣

春雨??鸣百舌,林花淡淡洗燕脂。chūn yǔ cén cén míng bǎi shé,lín huā dàn dàn xǐ yàn zhī。
眼前耳底催人杀,不醉三杯大是痴。yǎn qián ěr dǐ cuī rén shā,bù zuì sān bēi dà shì chī。

依韵和吴季野马上口占

梅尧臣

溪头三月草菲菲,城畔春游惜醉稀。xī tóu sān yuè cǎo fēi fēi,chéng pàn chūn yóu xī zuì xī。
莫信杜鹃花上鸟,人归犹道不如归。mò xìn dù juān huā shàng niǎo,rén guī yóu dào bù rú guī。

邵考功遗鲚鱼及鲚酱

梅尧臣

已见杨花扑扑飞,鲚鱼江上正鲜肥。yǐ jiàn yáng huā pū pū fēi,jì yú jiāng shàng zhèng xiān féi。
早知甘美胜羊酪,错把莼羹定是非。zǎo zhī gān měi shèng yáng lào,cuò bǎ chún gēng dìng shì fēi。

昨于发运马御史求海味马已归阙吴正仲忽分饷黄鱼鲎酱鲚子因成短韵

梅尧臣

前欲淮南求海物,缄书未发报还台。qián yù huái nán qiú hǎi wù,jiān shū wèi fā bào hái tái。
陆机黄耳何时至,罂品分传事按杯。lù jī huáng ěr hé shí zhì,yīng pǐn fēn chuán shì àn bēi。

正仲答云鲎酱乃是毛鱼耳走笔戏之

梅尧臣

折却毛鱼一品资,吴郎声屈向吾诗。zhé què máo yú yī pǐn zī,wú láng shēng qū xiàng wú shī。
若论鲚子无从著,冤气冲喉未可知。ruò lùn jì zi wú cóng zhù,yuān qì chōng hóu wèi kě zhī。

依韵和季野见招

梅尧臣

悲忧如路去无程,靖节终朝酒自倾。bēi yōu rú lù qù wú chéng,jìng jié zhōng cháo jiǔ zì qīng。
苦苦来招为醉伴,西山不使伯夷清。kǔ kǔ lái zhāo wèi zuì bàn,xī shān bù shǐ bó yí qīng。

依韵马都官宿县斋

梅尧臣

常爱陶潜远世缘,阮家仍有竹㛹娟。cháng ài táo qián yuǎn shì yuán,ruǎn jiā réng yǒu zhú pián juān。
夜深风撼萧萧响,谁忆北窗人正眠。yè shēn fēng hàn xiāo xiāo xiǎng,shuí yì běi chuāng rén zhèng mián。

书席语送马御史

梅尧臣

天意漫漫物自供,闻香能至是喧蜂。tiān yì màn màn wù zì gōng,wén xiāng néng zhì shì xuān fēng。
野人割蜜不须尽,留与寒脾作御冬。yě rén gē mì bù xū jǐn,liú yǔ hán pí zuò yù dōng。

吴正仲遗蛤蜊

梅尧臣

紫缘常为海错珍,吴乡传入楚乡新。zǐ yuán cháng wèi hǎi cuò zhēn,wú xiāng chuán rù chǔ xiāng xīn。
樽前已夺蟹螯味,当日莼羹枉对人。zūn qián yǐ duó xiè áo wèi,dāng rì chún gēng wǎng duì rén。