古诗词

泾尉徐绛于其廨得鲁公破碑二十六字近又于碑阴得二十八字寄予及吴正仲正仲有诗答亦答之

梅尧臣

颜公忠血化为碧,颜公奇笔留在石。yán gōng zhōng xuè huà wèi bì,yán gōng qí bǐ liú zài shí。
十存三四复不完,完者椎模少棱壁。shí cún sān sì fù bù wán,wán zhě chuí mó shǎo léng bì。
许昌断碣称最佳,已经田火侵钩画。xǔ chāng duàn jié chēng zuì jiā,yǐ jīng tián huǒ qīn gōu huà。
今复泾山好事人,别识偶得从粪砾。jīn fù jīng shān hǎo shì rén,bié shí ǒu dé cóng fèn lì。
青天云破星辰明,牵牛半没河叙白。qīng tiān yún pò xīng chén míng,qiān niú bàn méi hé xù bái。
日来翻覆又睹字,久苦堙埋窟蝼蝈。rì lái fān fù yòu dǔ zì,jiǔ kǔ yīn mái kū lóu guō。
碑身上下亡八九,况乃龟蚨与螭额。bēi shēn shàng xià wáng bā jiǔ,kuàng nǎi guī fú yǔ chī é。
不知岁月纪述由,真卿二字如新迹。bù zhī suì yuè jì shù yóu,zhēn qīng èr zì rú xīn jì。
蚕头缺齾燕尾断,斩玉摧金竞?藉。cán tóu quē yà yàn wěi duàn,zhǎn yù cuī jīn jìng láng jí。
颜公名与乔岳齐,置在穷乡犹弃掷。yán gōng míng yǔ qiáo yuè qí,zhì zài qióng xiāng yóu qì zhì。
孤城野鬼多神灵,守此隳残应自惜。gū chéng yě guǐ duō shén líng,shǒu cǐ huī cán yīng zì xī。
不虞发掘出幽沉,泣雨霏霏愁向夕。bù yú fā jué chū yōu chén,qì yǔ fēi fēi chóu xiàng xī。
毡敲墨刷将寄谁,不付惊弦付鸾翮。zhān qiāo mò shuā jiāng jì shuí,bù fù jīng xián fù luán hé。
鸾飞万里遍八荒,岂止持传吴楚客。luán fēi wàn lǐ biàn bā huāng,qǐ zhǐ chí chuán wú chǔ kè。
中郎有孙能此书,要官木刻输金帛。zhōng láng yǒu sūn néng cǐ shū,yào guān mù kè shū jīn bó。
方为大尹虽少闲,得之究玩如毂炙。fāng wèi dà yǐn suī shǎo xián,dé zhī jiū wán rú gǔ zhì。
我鬓蓬然两眼花,欲学辛勤定无益。wǒ bìn péng rán liǎng yǎn huā,yù xué xīn qín dìng wú yì。
人生爱留身后名,□□立勋书史册。rén shēng ài liú shēn hòu míng,lì xūn shū shǐ cè。
□□终知有磨灭,至刚可销坚可折。zhōng zhī yǒu mó miè,zhì gāng kě xiāo jiān kě zhé。
欲图亿载安所设,世上转头方耳热。yù tú yì zài ān suǒ shè,shì shàng zhuǎn tóu fāng ěr rè。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

依韵和通判二月十五日雨中

梅尧臣

仲春月既望,物候恰分中。zhòng chūn yuè jì wàng,wù hòu qià fēn zhōng。
窗听五更雨,花开前日风。chuāng tīng wǔ gèng yǔ,huā kāi qián rì fēng。
诗成止酒后,病怯举杯空。shī chéng zhǐ jiǔ hòu,bìng qiè jǔ bēi kōng。
短发虽然黑,心如一老翁。duǎn fā suī rán hēi,xīn rú yī lǎo wēng。

感春之际以病止酒水丘有简云时雨乍晴物景鲜丽疑其未是止酒时因成短章奉答

梅尧臣

东风固无迹,何处见春归。dōng fēng gù wú jì,hé chù jiàn chūn guī。
土逐草心坼,雨兼花片飞。tǔ zhú cǎo xīn chè,yǔ jiān huā piàn fēi。
虽怜柔甲长,只恐艳条稀。suī lián róu jiǎ zhǎng,zhǐ kǒng yàn tiáo xī。
君但惜晴景,休言止酒非。jūn dàn xī qíng jǐng,xiū yán zhǐ jiǔ fēi。

春寒

梅尧臣

春昼自阴阴,云容薄更深。chūn zhòu zì yīn yīn,yún róng báo gèng shēn。
蝶寒方敛翅,花冷不开心。dié hán fāng liǎn chì,huā lěng bù kāi xīn。
亚树青帘动,依山片雨临。yà shù qīng lián dòng,yī shān piàn yǔ lín。
未尝辜景物,多病不能寻。wèi cháng gū jǐng wù,duō bìng bù néng xún。

梅尧臣

公言牡丹盛,未睹古人诗。gōng yán mǔ dān shèng,wèi dǔ gǔ rén shī。
品众自争贵,叶多方见奇。pǐn zhòng zì zhēng guì,yè duō fāng jiàn qí。
名因他姓著,色为别根移。míng yīn tā xìng zhù,sè wèi bié gēn yí。
华发我何感,洛阳年少时。huá fā wǒ hé gǎn,luò yáng nián shǎo shí。

洛阳牡丹

梅尧臣

古来多贵色,殁去定何归。gǔ lái duō guì sè,mò qù dìng hé guī。
清魄不应散,艳花还所依。qīng pò bù yīng sàn,yàn huā hái suǒ yī。
红栖金谷妓,黄值洛川妃。hóng qī jīn gǔ jì,huáng zhí luò chuān fēi。
朱紫亦皆附,可言人世稀。zhū zǐ yì jiē fù,kě yán rén shì xī。

夏日对雨偶成寄韩仲文兄弟

梅尧臣

日日城头雨,还愁湖上波。rì rì chéng tóu yǔ,hái chóu hú shàng bō。
窗中人自听,门外潦应多。chuāng zhōng rén zì tīng,mén wài lǎo yīng duō。
不畏车生耳,还愁麦化蛾。bù wèi chē shēng ěr,hái chóu mài huà é。
吾庐无所有,频看壁间梭。wú lú wú suǒ yǒu,pín kàn bì jiān suō。

梨花忆

梅尧臣

欲问梨花发,江南信始通。yù wèn lí huā fā,jiāng nán xìn shǐ tōng。
开因寒食雨,落尽故园风。kāi yīn hán shí yǔ,luò jǐn gù yuán fēng。
白玉佳人死,青铜宝镜空。bái yù jiā rén sǐ,qīng tóng bǎo jìng kōng。
今朝两眼泪,怨苦属衰公。jīn cháo liǎng yǎn lèi,yuàn kǔ shǔ shuāi gōng。

早至颖

梅尧臣

夜发晓未止,独行淮水西。yè fā xiǎo wèi zhǐ,dú xíng huái shuǐ xī。
明知寒草露,暗湿瘦骢蹄。míng zhī hán cǎo lù,àn shī shòu cōng tí。
半灭竹林火,数闻茅屋鸡。bàn miè zhú lín huǒ,shù wén máo wū jī。
秋天畏残暑,不为月光迷。qiū tiān wèi cán shǔ,bù wèi yuè guāng mí。

颍水

梅尧臣

颍水苦流瀑,浅平秋与冬。yǐng shuǐ kǔ liú pù,qiǎn píng qiū yǔ dōng。
岸深开地势,底碧写天容。àn shēn kāi dì shì,dǐ bì xiě tiān róng。
道枉随湾去,村遥近日逢。dào wǎng suí wān qù,cūn yáo jìn rì féng。
迷鱼是潭曲,宁见窟蛟龙。mí yú shì tán qū,níng jiàn kū jiāo lóng。

谢晏相公

梅尧臣

刻意向诗笔,行将三十年。kè yì xiàng shī bǐ,xíng jiāng sān shí nián。
尝经长者目,未及古人肩。cháng jīng zhǎng zhě mù,wèi jí gǔ rén jiān。
昔慕荀文若,多称王仲宣。xī mù xún wén ruò,duō chēng wáng zhòng xuān。
今惭此微贱,重辱相君怜。jīn cán cǐ wēi jiàn,zhòng rǔ xiāng jūn lián。

水苔

梅尧臣

深苔何所若,苦咏费毫尖。shēn tái hé suǒ ruò,kǔ yǒng fèi háo jiān。
绕绕水仙发,茸茸蛟客髯。rào rào shuǐ xiān fā,rōng rōng jiāo kè rán。
绿萦秋石净,嫩值翠篙黏。lǜ yíng qiū shí jìng,nèn zhí cuì gāo nián。
尚芼参差荇,薄言无此嫌。shàng mào cān chà xìng,báo yán wú cǐ xián。

以近诗贽尚书晏相公忽有酬赠之什称之甚过不敢辄有所叙谨依韵缀前日坐末教诲之言以和

梅尧臣

尝记论诗语,辞卑名亦沦。cháng jì lùn shī yǔ,cí bēi míng yì lún。
宁从陶令野,不取孟郊新。níng cóng táo lìng yě,bù qǔ mèng jiāo xīn。
琢砾难希宝,嘘枯强费春。zuó lì nán xī bǎo,xū kū qiáng fèi chūn。
今将风什付,可与二南陈。jīn jiāng fēng shén fù,kě yǔ èr nán chén。

李密学遗苔酱脯云是自采为之

梅尧臣

潩流寒且急,岸草已凋摧。yì liú hán qiě jí,àn cǎo yǐ diāo cuī。
石发尚堪把,江人曾不来。shí fā shàng kān bǎ,jiāng rén céng bù lái。
谁知乌榜去,留采碧潭隈。shuí zhī wū bǎng qù,liú cǎi bì tán wēi。
持作吴乡味,能令案渌杯。chí zuò wú xiāng wèi,néng lìng àn lù bēi。

送长陵清辨师归宁

梅尧臣

山房古柏暗,近在汉陵边。shān fáng gǔ bǎi àn,jìn zài hàn líng biān。
天供不为乐,母心常所悬。tiān gōng bù wèi lè,mǔ xīn cháng suǒ xuán。
朝途发根冷,暮野鸟行先。cháo tú fā gēn lěng,mù yě niǎo xíng xiān。
子道岂殊众,谁云绝世缘。zi dào qǐ shū zhòng,shuí yún jué shì yuán。

依韵和李密学会流杯亭

梅尧臣

园林固足胜,景著必人贤。yuán lín gù zú shèng,jǐng zhù bì rén xián。
将泛杯中物,远分湖水泉。jiāng fàn bēi zhōng wù,yuǎn fēn hú shuǐ quán。
来从百花底,转向众宾前。lái cóng bǎi huā dǐ,zhuǎn xiàng zhòng bīn qián。
易醉缘多病,陪公愧少年。yì zuì yuán duō bìng,péi gōng kuì shǎo nián。