古诗词

泾尉徐绛于其廨得鲁公破碑二十六字近又于碑阴得二十八字寄予及吴正仲正仲有诗答亦答之

梅尧臣

颜公忠血化为碧,颜公奇笔留在石。yán gōng zhōng xuè huà wèi bì,yán gōng qí bǐ liú zài shí。
十存三四复不完,完者椎模少棱壁。shí cún sān sì fù bù wán,wán zhě chuí mó shǎo léng bì。
许昌断碣称最佳,已经田火侵钩画。xǔ chāng duàn jié chēng zuì jiā,yǐ jīng tián huǒ qīn gōu huà。
今复泾山好事人,别识偶得从粪砾。jīn fù jīng shān hǎo shì rén,bié shí ǒu dé cóng fèn lì。
青天云破星辰明,牵牛半没河叙白。qīng tiān yún pò xīng chén míng,qiān niú bàn méi hé xù bái。
日来翻覆又睹字,久苦堙埋窟蝼蝈。rì lái fān fù yòu dǔ zì,jiǔ kǔ yīn mái kū lóu guō。
碑身上下亡八九,况乃龟蚨与螭额。bēi shēn shàng xià wáng bā jiǔ,kuàng nǎi guī fú yǔ chī é。
不知岁月纪述由,真卿二字如新迹。bù zhī suì yuè jì shù yóu,zhēn qīng èr zì rú xīn jì。
蚕头缺齾燕尾断,斩玉摧金竞?藉。cán tóu quē yà yàn wěi duàn,zhǎn yù cuī jīn jìng láng jí。
颜公名与乔岳齐,置在穷乡犹弃掷。yán gōng míng yǔ qiáo yuè qí,zhì zài qióng xiāng yóu qì zhì。
孤城野鬼多神灵,守此隳残应自惜。gū chéng yě guǐ duō shén líng,shǒu cǐ huī cán yīng zì xī。
不虞发掘出幽沉,泣雨霏霏愁向夕。bù yú fā jué chū yōu chén,qì yǔ fēi fēi chóu xiàng xī。
毡敲墨刷将寄谁,不付惊弦付鸾翮。zhān qiāo mò shuā jiāng jì shuí,bù fù jīng xián fù luán hé。
鸾飞万里遍八荒,岂止持传吴楚客。luán fēi wàn lǐ biàn bā huāng,qǐ zhǐ chí chuán wú chǔ kè。
中郎有孙能此书,要官木刻输金帛。zhōng láng yǒu sūn néng cǐ shū,yào guān mù kè shū jīn bó。
方为大尹虽少闲,得之究玩如毂炙。fāng wèi dà yǐn suī shǎo xián,dé zhī jiū wán rú gǔ zhì。
我鬓蓬然两眼花,欲学辛勤定无益。wǒ bìn péng rán liǎng yǎn huā,yù xué xīn qín dìng wú yì。
人生爱留身后名,□□立勋书史册。rén shēng ài liú shēn hòu míng,lì xūn shū shǐ cè。
□□终知有磨灭,至刚可销坚可折。zhōng zhī yǒu mó miè,zhì gāng kě xiāo jiān kě zhé。
欲图亿载安所设,世上转头方耳热。yù tú yì zài ān suǒ shè,shì shàng zhuǎn tóu fāng ěr rè。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

寄渭州刘太保求市堪乘稳駃马

梅尧臣

有马齿加疲且劣,欲求中驷问将军。yǒu mǎ chǐ jiā pí qiě liè,yù qiú zhōng sì wèn jiāng jūn。
为言身老趋朝熟,只要驯良不挠群。wèi yán shēn lǎo qū cháo shú,zhǐ yào xùn liáng bù náo qún。

和石昌言以蜀笺南笺答松管之什

梅尧臣

青松抽干龙鳞细,秋兔束毫鸡距尖。qīng sōng chōu gàn lóng lín xì,qiū tù shù háo jī jù jiān。
杨子拟经聊以赠,蜀麻江楮报何嫌。yáng zi nǐ jīng liáo yǐ zèng,shǔ má jiāng chǔ bào hé xián。

走笔戏邵兴宗

梅尧臣

子鱼一尾不曾有,又诺毗陵苍鼠毫。zi yú yī wěi bù céng yǒu,yòu nuò pí líng cāng shǔ háo。
细粒吴粳谁下咽,尖头越管底能操。xì lì wú jīng shuí xià yàn,jiān tóu yuè guǎn dǐ néng cāo。

依韵和达观师闻蝉

梅尧臣

饮馀晨露吸馀风,噪遍高枝为俗聋。yǐn yú chén lù xī yú fēng,zào biàn gāo zhī wèi sú lóng。
欲比伯夷清已甚,不餐周粟腹常空。yù bǐ bó yí qīng yǐ shén,bù cān zhōu sù fù cháng kōng。

送张生还和州

梅尧臣

山头孤石望来久,天外行人今独归。shān tóu gū shí wàng lái jiǔ,tiān wài xíng rén jīn dú guī。
药囊自有留生术,不管淮南木叶飞。yào náng zì yǒu liú shēng shù,bù guǎn huái nán mù yè fēi。

依韵和仲源独夜吟

梅尧臣

秋鸿声涩秋弦苦,涂金博山烟夜吐。qiū hóng shēng sè qiū xián kǔ,tú jīn bó shān yān yè tǔ。
寂历虚堂灯晕生,谁人共听西窗雨。jì lì xū táng dēng yūn shēng,shuí rén gòng tīng xī chuāng yǔ。

赠裴直讲水梨二颗言太鲜答吴柑三颗以为多走笔呈之

梅尧臣

绿橘似甘来太学,大梨如水出咸阳。lǜ jú shì gān lái tài xué,dà lí rú shuǐ chū xián yáng。
莫将多少为轻重,试擘霜包几瓣香。mò jiāng duō shǎo wèi qīng zhòng,shì bāi shuāng bāo jǐ bàn xiāng。

京师逢卖梅花五首

梅尧臣

此土只见看杏蕊,大梁亦复卖梅花。cǐ tǔ zhǐ jiàn kàn xìng ruǐ,dà liáng yì fù mài méi huā。
此心还似庾开府,不惜金钱买取夸。cǐ xīn hái shì yǔ kāi fǔ,bù xī jīn qián mǎi qǔ kuā。

京师逢卖梅花五首

梅尧臣

驿使前时走马回,北人初识越人梅。yì shǐ qián shí zǒu mǎ huí,běi rén chū shí yuè rén méi。
清香莫把荼蘼比,只欠溪头月下杯。qīng xiāng mò bǎ tú mí bǐ,zhǐ qiàn xī tóu yuè xià bēi。

京师逢卖梅花五首

梅尧臣

忆在鄱君旧国傍,马穿修竹忽闻香。yì zài pó jūn jiù guó bàng,mǎ chuān xiū zhú hū wén xiāng。
偶将眼趁蝴蝶去,隔水深深几树芳。ǒu jiāng yǎn chèn hú dié qù,gé shuǐ shēn shēn jǐ shù fāng。

京师逢卖梅花五首

梅尧臣

曾见竹篱和树夹,高枝斜引过柴扉。céng jiàn zhú lí hé shù jiā,gāo zhī xié yǐn guò chái fēi。
对门独木危桥上,少妇髻鬟犹戴归。duì mén dú mù wēi qiáo shàng,shǎo fù jì huán yóu dài guī。

京师逢卖梅花五首

梅尧臣

此去吾乡二千里,不看素萼两三年。cǐ qù wú xiāng èr qiān lǐ,bù kàn sù è liǎng sān nián。
移根种子谁辛苦,上苑偷来值几钱。yí gēn zhǒng zi shuí xīn kǔ,shàng yuàn tōu lái zhí jǐ qián。

三月五日欲访宋中道遇雪而止

梅尧臣

蝴蝶飞时雪斗轻,满街撩乱得人惊。hú dié fēi shí xuě dòu qīng,mǎn jiē liāo luàn dé rén jīng。
欲寻宋子东城去,马畏春泥不敢行。yù xún sòng zi dōng chéng qù,mǎ wèi chūn ní bù gǎn xíng。

梅尧臣

夷门市里侯嬴老,公子时能释礼过。yí mén shì lǐ hóu yíng lǎo,gōng zi shí néng shì lǐ guò。
莫问孟尝招致客,薛中遗俗尚应多。mò wèn mèng cháng zhāo zhì kè,xuē zhōng yí sú shàng yīng duō。

依韵和原甫厅壁许道宁山水云是富彦国作判官时画

梅尧臣

山情水思半轩间,试问来居有底闲。shān qíng shuǐ sī bàn xuān jiān,shì wèn lái jū yǒu dǐ xián。
唯有才高方暇佚,无论岁月自能攀。wéi yǒu cái gāo fāng xiá yì,wú lùn suì yuè zì néng pān。