古诗词

闻临淄公薨

梅尧臣

至和癸巳十二月兮,友人语我火犯房。zhì hé guǐ sì shí èr yuè xī,yǒu rén yǔ wǒ huǒ fàn fáng。
芒射钩钤而拂上相兮,祸非弼臣谁可当。máng shè gōu qián ér fú shàng xiāng xī,huò fēi bì chén shuí kě dāng。
昨日闻太宰悟天道而畏忌兮,归卧其第三拜章。zuó rì wén tài zǎi wù tiān dào ér wèi jì xī,guī wò qí dì sān bài zhāng。
太宰既不得请而赐黄金百两以为寿兮,谏官御史犹击强。tài zǎi jì bù dé qǐng ér cì huáng jīn bǎi liǎng yǐ wèi shòu xī,jiàn guān yù shǐ yóu jī qiáng。
明年孟陬临淄公薨兮,果然邦国桡栋梁。míng nián mèng zōu lín zī gōng hōng xī,guǒ rán bāng guó ráo dòng liáng。
岂无神医善药以起疾兮,固知禀命有短长。qǐ wú shén yī shàn yào yǐ qǐ jí xī,gù zhī bǐng mìng yǒu duǎn zhǎng。
公自十三岁而先帝兮,谓肖九龄宜相唐。gōng zì shí sān suì ér xiān dì xī,wèi xiào jiǔ líng yí xiāng táng。
后由石渠凤阁禁林以登枢兮,俄佩相印居庙堂。hòu yóu shí qú fèng gé jìn lín yǐ dēng shū xī,é pèi xiāng yìn jū miào táng。
出入藩辅留守两都兮,其民咏歌盈康庄。chū rù fān fǔ liú shǒu liǎng dōu xī,qí mín yǒng gē yíng kāng zhuāng。
官为喉舌勋爵一品兮,经筵讲义尊萧匡。guān wèi hóu shé xūn jué yī pǐn xī,jīng yán jiǎng yì zūn xiāo kuāng。
年逾顺耳不为夭兮,文字百卷存缣箱。nián yú shùn ěr bù wèi yāo xī,wén zì bǎi juǎn cún jiān xiāng。
子孙侁侁同雁行,二女贵婿富与杨。zi sūn shēn shēn tóng yàn xíng,èr nǚ guì xù fù yǔ yáng。
未知归葬何土乡,临川松柏安可忘。wèi zhī guī zàng hé tǔ xiāng,lín chuān sōng bǎi ān kě wàng。
我为故吏摧肝肠,洒泪作雨春悲凉。wǒ wèi gù lì cuī gān cháng,sǎ lèi zuò yǔ chūn bēi liáng。
精魄其归于天乎,必为星宿还高张。jīng pò qí guī yú tiān hū,bì wèi xīng sù hái gāo zhāng。
骨肌其归于土乎,必为蕙芷不灭香。gǔ jī qí guī yú tǔ hū,bì wèi huì zhǐ bù miè xiāng。
墓碑墓铭谁能尽其美,我为欲传万古须欧阳。mù bēi mù míng shuí néng jǐn qí měi,wǒ wèi yù chuán wàn gǔ xū ōu yáng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

世言此解制颓龄,便当园蔬春竞种。shì yán cǐ jiě zhì tuí líng,biàn dāng yuán shū chūn jìng zhǒng。
到秋犹得泛其英,烂醉莫辞官有俸。dào qiū yóu dé fàn qí yīng,làn zuì mò cí guān yǒu fèng。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

楚泽多兰人未辩,尽以清香为比拟。chǔ zé duō lán rén wèi biàn,jǐn yǐ qīng xiāng wèi bǐ nǐ。
萧茅杜若亦莫分,唯取芳声袭衣美。xiāo máo dù ruò yì mò fēn,wéi qǔ fāng shēng xí yī měi。

淮雨

梅尧臣

雨脚射淮鸣万镞,跳点起沤鱼乱目。yǔ jiǎo shè huái míng wàn zú,tiào diǎn qǐ ōu yú luàn mù。
湿帆远远来未收,云漏斜阳生半幅。shī fān yuǎn yuǎn lái wèi shōu,yún lòu xié yáng shēng bàn fú。

赠刘谋閤副

梅尧臣

声名赫赫在穷塞,眉宇堂堂真丈夫。shēng míng hè hè zài qióng sāi,méi yǔ táng táng zhēn zhàng fū。
腰剑臂弓轻赴敌,无人不伏魏黄须。yāo jiàn bì gōng qīng fù dí,wú rén bù fú wèi huáng xū。

江畔

梅尧臣

江畔菱蒲碧无主,吴牛夜?江干归。jiāng pàn líng pú bì wú zhǔ,wú niú yè zhàn jiāng gàn guī。
舟人不悟月已上,花脚野蚊撩乱飞。zhōu rén bù wù yuè yǐ shàng,huā jiǎo yě wén liāo luàn fēi。

阻风

梅尧臣

老渔吹浪不肯休,一夜南风打篱响。lǎo yú chuī làng bù kěn xiū,yī yè nán fēng dǎ lí xiǎng。
滩下轻舟未可行,山脚盘涡似车辋。tān xià qīng zhōu wèi kě xíng,shān jiǎo pán wō shì chē wǎng。

观永叔集古录

梅尧臣

古碑手集一千卷,河北关西得最多。gǔ bēi shǒu jí yī qiān juǎn,hé běi guān xī dé zuì duō。
莫怕他时费人力,他时自有锦蒙驼。mò pà tā shí fèi rén lì,tā shí zì yǒu jǐn méng tuó。

观舞

梅尧臣

谁怜娇小好腰支,老大而今莫那伊。shuí lián jiāo xiǎo hǎo yāo zhī,lǎo dà ér jīn mò nà yī。
太守风流未应浅,更教多唱楚人辞。tài shǒu fēng liú wèi yīng qiǎn,gèng jiào duō chàng chǔ rén cí。

观永叔画真

梅尧臣

良金美玉不可画,可画惟应色与形。liáng jīn měi yù bù kě huà,kě huà wéi yīng sè yǔ xíng。
除却坚明尽非宝,世人何得重丹青。chú què jiān míng jǐn fēi bǎo,shì rén hé dé zhòng dān qīng。

登扬州北门

梅尧臣

楼上山如淡墨画,城中水似轻蓝挼。lóu shàng shān rú dàn mò huà,chéng zhōng shuǐ shì qīng lán ruá。
扬州今似刀州景,似听中和乐职歌。yáng zhōu jīn shì dāo zhōu jǐng,shì tīng zhōng hé lè zhí gē。

八月二十二日回过三沟

梅尧臣

不见沙上双飞鸟,莫取波中比目鱼。bù jiàn shā shàng shuāng fēi niǎo,mò qǔ bō zhōng bǐ mù yú。
重过三沟特惆怅,西风满眼是秋蕖。zhòng guò sān gōu tè chóu chàng,xī fēng mǎn yǎn shì qiū qú。

梦同诸公饯仲文梦中坐上作

梅尧臣

已许郊间陈祖席,少停车马莫催行。yǐ xǔ jiāo jiān chén zǔ xí,shǎo tíng chē mǎ mò cuī xíng。
刘郎休恨三千里,樽酒十分听我倾。liú láng xiū hèn sān qiān lǐ,zūn jiǔ shí fēn tīng wǒ qīng。

十月三日相公花下

梅尧臣

木杪芙蓉花,开非红艳早。mù miǎo fú róng huā,kāi fēi hóng yàn zǎo。
常畏晚霜寒,朱华竞衰草。cháng wèi wǎn shuāng hán,zhū huá jìng shuāi cǎo。

十月三日相公花下

梅尧臣

零落黄金蕊,虽枯不改香。líng luò huáng jīn ruǐ,suī kū bù gǎi xiāng。
深丛隐孤秀,犹得奉清觞。shēn cóng yǐn gū xiù,yóu dé fèng qīng shāng。

十月三日相公花下

梅尧臣

香包已向青春发,又见秋深特地开。xiāng bāo yǐ xiàng qīng chūn fā,yòu jiàn qiū shēn tè dì kāi。
应笑菊残无意思,不能邀赋洛阳才。yīng xiào jú cán wú yì sī,bù néng yāo fù luò yáng cái。