古诗词

闻临淄公薨

梅尧臣

至和癸巳十二月兮,友人语我火犯房。zhì hé guǐ sì shí èr yuè xī,yǒu rén yǔ wǒ huǒ fàn fáng。
芒射钩钤而拂上相兮,祸非弼臣谁可当。máng shè gōu qián ér fú shàng xiāng xī,huò fēi bì chén shuí kě dāng。
昨日闻太宰悟天道而畏忌兮,归卧其第三拜章。zuó rì wén tài zǎi wù tiān dào ér wèi jì xī,guī wò qí dì sān bài zhāng。
太宰既不得请而赐黄金百两以为寿兮,谏官御史犹击强。tài zǎi jì bù dé qǐng ér cì huáng jīn bǎi liǎng yǐ wèi shòu xī,jiàn guān yù shǐ yóu jī qiáng。
明年孟陬临淄公薨兮,果然邦国桡栋梁。míng nián mèng zōu lín zī gōng hōng xī,guǒ rán bāng guó ráo dòng liáng。
岂无神医善药以起疾兮,固知禀命有短长。qǐ wú shén yī shàn yào yǐ qǐ jí xī,gù zhī bǐng mìng yǒu duǎn zhǎng。
公自十三岁而先帝兮,谓肖九龄宜相唐。gōng zì shí sān suì ér xiān dì xī,wèi xiào jiǔ líng yí xiāng táng。
后由石渠凤阁禁林以登枢兮,俄佩相印居庙堂。hòu yóu shí qú fèng gé jìn lín yǐ dēng shū xī,é pèi xiāng yìn jū miào táng。
出入藩辅留守两都兮,其民咏歌盈康庄。chū rù fān fǔ liú shǒu liǎng dōu xī,qí mín yǒng gē yíng kāng zhuāng。
官为喉舌勋爵一品兮,经筵讲义尊萧匡。guān wèi hóu shé xūn jué yī pǐn xī,jīng yán jiǎng yì zūn xiāo kuāng。
年逾顺耳不为夭兮,文字百卷存缣箱。nián yú shùn ěr bù wèi yāo xī,wén zì bǎi juǎn cún jiān xiāng。
子孙侁侁同雁行,二女贵婿富与杨。zi sūn shēn shēn tóng yàn xíng,èr nǚ guì xù fù yǔ yáng。
未知归葬何土乡,临川松柏安可忘。wèi zhī guī zàng hé tǔ xiāng,lín chuān sōng bǎi ān kě wàng。
我为故吏摧肝肠,洒泪作雨春悲凉。wǒ wèi gù lì cuī gān cháng,sǎ lèi zuò yǔ chūn bēi liáng。
精魄其归于天乎,必为星宿还高张。jīng pò qí guī yú tiān hū,bì wèi xīng sù hái gāo zhāng。
骨肌其归于土乎,必为蕙芷不灭香。gǔ jī qí guī yú tǔ hū,bì wèi huì zhǐ bù miè xiāng。
墓碑墓铭谁能尽其美,我为欲传万古须欧阳。mù bēi mù míng shuí néng jǐn qí měi,wǒ wèi yù chuán wàn gǔ xū ōu yáng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

梅尧臣

腊近冬残云未合,江南青垄麦休肥。là jìn dōng cán yún wèi hé,jiāng nán qīng lǒng mài xiū féi。
谁将太守随车雨,一夜从风作雪飞。shuí jiāng tài shǒu suí chē yǔ,yī yè cóng fēng zuò xuě fēi。

茶磨二首其二

梅尧臣

盆是荷花磨是莲,谁砻麻石洞中天。pén shì hé huā mó shì lián,shuí lóng má shí dòng zhōng tiān。
欲将雀舌成云末,三尺蛮童一臂旋。yù jiāng què shé chéng yún mò,sān chǐ mán tóng yī bì xuán。

献甫过

梅尧臣

几树桃花夹竹开,阮家闾巷长春苔。jǐ shù táo huā jiā zhú kāi,ruǎn jiā lǘ xiàng zhǎng chūn tái。
启扉索马送客出,忽觉青红入眼来。qǐ fēi suǒ mǎ sòng kè chū,hū jué qīng hóng rù yǎn lái。

铁獭

梅尧臣

朝乘铁獭上青山,最滑春苔乱石间。cháo chéng tiě tǎ shàng qīng shān,zuì huá chūn tái luàn shí jiān。
出入白云胜蜡屐,玉骢虽贵未应闲。chū rù bái yún shèng là jī,yù cōng suī guì wèi yīng xián。

闻莺

梅尧臣

最好声音最好听,似调歌舌更叮咛。zuì hǎo shēng yīn zuì hǎo tīng,shì diào gē shé gèng dīng níng。
高枝抛过低枝立,金羽修眉墨染翎。gāo zhī pāo guò dī zhī lì,jīn yǔ xiū méi mò rǎn líng。

送邹秀才游浙

梅尧臣

鞍傍带剑鱼皮鞘,马后携童越葛衫。ān bàng dài jiàn yú pí qiào,mǎ hòu xié tóng yuè gé shān。
度水缘山君底急,区区为答古千岩。dù shuǐ yuán shān jūn dǐ jí,qū qū wèi dá gǔ qiān yán。

四月三日张十遗牡丹二朵

梅尧臣

已过谷雨十六日,犹见牡丹开浅红。yǐ guò gǔ yǔ shí liù rì,yóu jiàn mǔ dān kāi qiǎn hóng。
曾不争先及春早,能陪芍药到薰风。céng bù zhēng xiān jí chūn zǎo,néng péi sháo yào dào xūn fēng。

梅尧臣

四月时鱼逴浪花,渔舟出没浪为家。sì yuè shí yú chuō làng huā,yú zhōu chū méi làng wèi jiā。
甘肥不入罟师口,一把铜钱趁桨牙。gān féi bù rù gǔ shī kǒu,yī bǎ tóng qián chèn jiǎng yá。

依韵和行之枇杷

梅尧臣

五月枇杷黄似橘,谁思荔枝同此时。wǔ yuè pí pá huáng shì jú,shuí sī lì zhī tóng cǐ shí。
嘉名已著上林赋,却恨红梅未有诗。jiā míng yǐ zhù shàng lín fù,què hèn hóng méi wèi yǒu shī。

送红梅行之有诗和依其韵和

梅尧臣

缀缀红梅肥似蜡,蒙蒙飞雨洒如脂。zhuì zhuì hóng méi féi shì là,méng méng fēi yǔ sǎ rú zhī。
吴郎齿软食不得,翻忆张公大谷梨。wú láng chǐ ruǎn shí bù dé,fān yì zhāng gōng dà gǔ lí。

依韵和行之都官芭蕉诗

梅尧臣

看取有心常不展,亦知随分坼佳葩。kàn qǔ yǒu xīn cháng bù zhǎn,yì zhī suí fēn chè jiā pā。
无端大叶映莲幕,却笑菖蒲罕见花。wú duān dà yè yìng lián mù,què xiào chāng pú hǎn jiàn huā。

真上人因送毛令伤足复伤冷

梅尧臣

陶令归时远公送,石苔秋雨步迟迟。táo lìng guī shí yuǎn gōng sòng,shí tái qiū yǔ bù chí chí。
凌霄花在古松上,也笑向人人不知。líng xiāo huā zài gǔ sōng shàng,yě xiào xiàng rén rén bù zhī。

真上人因送毛令伤足复伤冷

梅尧臣

闻道山中出入稀,偶来溪上笑谈微。wén dào shān zhōng chū rù xī,ǒu lái xī shàng xiào tán wēi。
野云不管田袍薄,寒逼瘦肤相伴归。yě yún bù guǎn tián páo báo,hán bī shòu fū xiāng bàn guī。

隐静山怀贤师自持柏栽二十本种于会庆堂

梅尧臣

新作斋堂祠画像,又兴高阁秘天踪。xīn zuò zhāi táng cí huà xiàng,yòu xīng gāo gé mì tiān zōng。
今朝还藉君移柏,昨日已因鹅种松。jīn cháo hái jí jūn yí bǎi,zuó rì yǐ yīn é zhǒng sōng。

和张簿宁国山门六题其二紫云岩

梅尧臣

高岩日照云常起,吹作兰花透纹绮。gāo yán rì zhào yún cháng qǐ,chuī zuò lán huā tòu wén qǐ。
横为步障看未收,山雨一来风满耳。héng wèi bù zhàng kàn wèi shōu,shān yǔ yī lái fēng mǎn ěr。