古诗词

依韵吴正仲广德路中见寄

梅尧臣

匆匆车马鸣,趁此天新晴。cōng cōng chē mǎ míng,chèn cǐ tiān xīn qíng。
归逢暮春月,正值气候清。guī féng mù chūn yuè,zhèng zhí qì hòu qīng。
久已念行迈,遂往不计程。jiǔ yǐ niàn xíng mài,suì wǎng bù jì chéng。
吾贫莫具酒,祖席愧群英。wú pín mò jù jiǔ,zǔ xí kuì qún yīng。
美䏑割肥鹅,大觥酌冰琼。měi dì gē féi é,dà gōng zhuó bīng qióng。
虽无绿琴奏,尚有青松声。suī wú lǜ qín zòu,shàng yǒu qīng sōng shēng。
日昃君未醉,眷眷愁将行。rì zè jūn wèi zuì,juàn juàn chóu jiāng xíng。
视景不可驻,渐向西林倾。shì jǐng bù kě zhù,jiàn xiàng xī lín qīng。
去无儿女悲,慷慨怀抱明。qù wú ér nǚ bēi,kāng kǎi huái bào míng。
明当发野馆,跨鞍犹宿酲。míng dāng fā yě guǎn,kuà ān yóu sù chéng。
故人桃州守,走吏来相迎。gù rén táo zhōu shǒu,zǒu lì lái xiāng yíng。
道傍蔷薇花,自引蝴蝶轻。dào bàng qiáng wēi huā,zì yǐn hú dié qīng。
随风香袭人,乃觉离思婴。suí fēng xiāng xí rén,nǎi jué lí sī yīng。
求友彼黄鹂,绕树啼㗀嘤。qiú yǒu bǐ huáng lí,rào shù tí yōu yīng。
言会且未涯,返睇还顿惊。yán huì qiě wèi yá,fǎn dì hái dùn jīng。
始忆康乐言,赏心良难并。shǐ yì kāng lè yán,shǎng xīn liáng nán bìng。
不见水鸭飞,但起野鸳情。bù jiàn shuǐ yā fēi,dàn qǐ yě yuān qíng。
向来东溪上,相望何盈盈。xiàng lái dōng xī shàng,xiāng wàng hé yíng yíng。
扬鞭动悲吟,复恨隔高城。yáng biān dòng bēi yín,fù hèn gé gāo chéng。
高城在何处,春云漭然平。gāo chéng zài hé chù,chūn yún mǎng rán píng。
白醪瓮已熟,紫线莼已生。bái láo wèng yǐ shú,zǐ xiàn chún yǐ shēng。
聊寻父老饮,况是溪鱼烹。liáo xún fù lǎo yǐn,kuàng shì xī yú pēng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

寄文鉴大士

梅尧臣

读书夜寂冷无火,卷卷遂成摇膝吟。dú shū yè jì lěng wú huǒ,juǎn juǎn suì chéng yáo xī yín。
始忆高僧将偈去,安知古寺托云深。shǐ yì gāo sēng jiāng jì qù,ān zhī gǔ sì tuō yún shēn。
寒堂正睡远钟发,野鸟乱鸣残月沉。hán táng zhèng shuì yuǎn zhōng fā,yě niǎo luàn míng cán yuè chén。
明日呼儿整篮舆,欲烦重过小溪阴。míng rì hū ér zhěng lán yú,yù fán zhòng guò xiǎo xī yīn。

五知堂

梅尧臣

履道坊中白家宅,五桥庄北晋公堂。lǚ dào fāng zhōng bái jiā zhái,wǔ qiáo zhuāng běi jìn gōng táng。
昔年二老曾相乐,今日五知名独光。xī nián èr lǎo céng xiāng lè,jīn rì wǔ zhī míng dú guāng。
举事是非都不问,接花时节暂能忙。jǔ shì shì fēi dōu bù wèn,jiē huā shí jié zàn néng máng。
清尊雅曲易为厌,自有图书列在傍。qīng zūn yǎ qū yì wèi yàn,zì yǒu tú shū liè zài bàng。

依韵和胡舍人见唁

梅尧臣

西垣阁老号文雄,辞体能兼两汉风。xī yuán gé lǎo hào wén xióng,cí tǐ néng jiān liǎng hàn fēng。
绛帐旧生虽授学,灞陵归将已无功。jiàng zhàng jiù shēng suī shòu xué,bà líng guī jiāng yǐ wú gōng。
校文岂论居三上,赋分由来本下中。xiào wén qǐ lùn jū sān shàng,fù fēn yóu lái běn xià zhōng。
不恨早朝秋雨急,犹陪鸳鹭大明宫。bù hèn zǎo cháo qiū yǔ jí,yóu péi yuān lù dà míng gōng。

送张遂州

梅尧臣

华省名郎意若西,相如桥柱旧曾题。huá shěng míng láng yì ruò xī,xiāng rú qiáo zhù jiù céng tí。
已将符节为邦守,不畏关山入马蹄。yǐ jiāng fú jié wèi bāng shǒu,bù wèi guān shān rù mǎ tí。
千里过秦看素浐,三年还蜀度青泥。qiān lǐ guò qín kàn sù chǎn,sān nián hái shǔ dù qīng ní。
里门锦绶何为乐,外奉严君内阿㜷。lǐ mén jǐn shòu hé wèi lè,wài fèng yán jūn nèi ā mí。

送余郎中知郑州

梅尧臣

西接都门才百里,压城残雪照牙旗。xī jiē dōu mén cái bǎi lǐ,yā chéng cán xuě zhào yá qí。
风烟古是诸侯国,雁鹜新来仆射陂。fēng yān gǔ shì zhū hóu guó,yàn wù xīn lái pū shè bēi。
馈食且依当日具,铸刑无改昔人为。kuì shí qiě yī dāng rì jù,zhù xíng wú gǎi xī rén wèi。
浓薰旧舍青绫被,不越常衙睡足时。nóng xūn jiù shě qīng líng bèi,bù yuè cháng yá shuì zú shí。

寄西京通判宋次道学士

梅尧臣

当时交友都无几,欲问欢娱亦异今。dāng shí jiāo yǒu dōu wú jǐ,yù wèn huān yú yì yì jīn。
花接上林新木变,水分清洛旧池深。huā jiē shàng lín xīn mù biàn,shuǐ fēn qīng luò jiù chí shēn。
嵯峨嵩色云常在,窈窕宫墙草又侵。cuó é sōng sè yún cháng zài,yǎo tiǎo gōng qiáng cǎo yòu qīn。
修竹千竿白家寺,昔年题处可能寻。xiū zhú qiān gān bái jiā sì,xī nián tí chù kě néng xún。

送马少卿知襄州

梅尧臣

荆州太守随车雨,昨夜云从岘首生。jīng zhōu tài shǒu suí chē yǔ,zuó yè yún cóng xiàn shǒu shēng。
候吏莫辞弓箙重,春泥初著马蹄轻。hòu lì mò cí gōng fú zhòng,chūn ní chū zhù mǎ tí qīng。
朝穿锦石江滩润,暮入烟堤竹屋鸣。cháo chuān jǐn shí jiāng tān rùn,mù rù yān dī zhú wū míng。
却叹当年杜元凯,沉碑空爱异时名。què tàn dāng nián dù yuán kǎi,chén bēi kōng ài yì shí míng。

寄致仕张郎中

梅尧臣

门荣世美高天下,身退心闲住洛阳。mén róng shì měi gāo tiān xià,shēn tuì xīn xián zhù luò yáng。
画鹤能同薛少保,爱书还比蔡中郎。huà hè néng tóng xuē shǎo bǎo,ài shū hái bǐ cài zhōng láng。
花阴小酌呼邻父,月下清吟扫石床。huā yīn xiǎo zhuó hū lín fù,yuè xià qīng yín sǎo shí chuáng。
不问从来生计薄,题签盈阁是家藏。bù wèn cóng lái shēng jì báo,tí qiān yíng gé shì jiā cáng。

送任太博归省西都

梅尧臣

人言少保持家谨,载见西京万石君。rén yán shǎo bǎo chí jiā jǐn,zài jiàn xī jīng wàn shí jūn。
子舍今归浣裙切,里门重戒下车勤。zi shě jīn guī huàn qún qiè,lǐ mén zhòng jiè xià chē qín。
田园一一能为计,僮仆欣欣亦有闻。tián yuán yī yī néng wèi jì,tóng pū xīn xīn yì yǒu wén。
我负洛阳山水久,试因行色寄嵩云。wǒ fù luò yáng shān shuǐ jiǔ,shì yīn xíng sè jì sōng yún。

送少卿张学士知洪州

梅尧臣

朱旗画舸一百尺,五月长江水拍天。zhū qí huà gě yī bǎi chǐ,wǔ yuè zhǎng jiāng shuǐ pāi tiān。
稳去先应望庐岳,暂来谁复见龙泉。wěn qù xiān yīng wàng lú yuè,zàn lái shuí fù jiàn lóng quán。
阁经吏部重为记,山识吴王旧铸钱。gé jīng lì bù zhòng wèi jì,shān shí wú wáng jiù zhù qián。
往迹可寻军事少,剩书遗逸附青编。wǎng jì kě xún jūn shì shǎo,shèng shū yí yì fù qīng biān。

送邵郎中知潭州

梅尧臣

张铙叠吹洞庭外,缘虎带刀蛮帅迎。zhāng náo dié chuī dòng tíng wài,yuán hǔ dài dāo mán shuài yíng。
且谕汉家绥抚厚,莫言湘守事权轻。qiě yù hàn jiā suí fǔ hòu,mò yán xiāng shǒu shì quán qīng。
木奴洲近霜包熟,斑竹林昏野鸟鸣。mù nú zhōu jìn shuāng bāo shú,bān zhú lín hūn yě niǎo míng。
贾谊宅边寒井在,暂留千骑漱馀清。jiǎ yì zhái biān hán jǐng zài,zàn liú qiān qí shù yú qīng。

送赵谏议知徐州

梅尧臣

鹿车几两马几匹,轸建朱幡骑彀弓。lù chē jǐ liǎng mǎ jǐ pǐ,zhěn jiàn zhū fān qí gòu gōng。
雨过短亭云断续,莺啼高柳路西东。yǔ guò duǎn tíng yún duàn xù,yīng tí gāo liǔ lù xī dōng。
吕梁水注千寻险,大泽龙归万古空。lǚ liáng shuǐ zhù qiān xún xiǎn,dà zé lóng guī wàn gǔ kōng。
莫问前朝张仆射,毬场细草绿蒙蒙。mò wèn qián cháo zhāng pū shè,qiú chǎng xì cǎo lǜ méng méng。

送李中舍袭之宰南郑

梅尧臣

莫问褒中道路难,襄阳直上几重滩。mò wèn bāo zhōng dào lù nán,xiāng yáng zhí shàng jǐ zhòng tān。
苍烟古柏汉高庙,落日荒茅韩信坛。cāng yān gǔ bǎi hàn gāo miào,luò rì huāng máo hán xìn tán。
出水槎头一丝挂,穿虹雨脚两桥残。chū shuǐ chá tóu yī sī guà,chuān hóng yǔ jiǎo liǎng qiáo cán。
土风大抵如南国,期会先时俗自安。tǔ fēng dà dǐ rú nán guó,qī huì xiān shí sú zì ān。

送王察推缜之邓州

梅尧臣

昔向南阳忆洛阳,秋橙初熟半林黄。xī xiàng nán yáng yì luò yáng,qiū chéng chū shú bàn lín huáng。
车过白水沙痕阔,雁落钳卢稻穟长。chē guò bái shuǐ shā hén kuò,yàn luò qián lú dào suì zhǎng。
废垒汉碑金刻字,古原秦冢石为羊。fèi lěi hàn bēi jīn kè zì,gǔ yuán qín zhǒng shí wèi yáng。
太平羽檄何曾有,宾主相欢菊荐觞。tài píng yǔ xí hé céng yǒu,bīn zhǔ xiāng huān jú jiàn shāng。

依韵和杜相公谢蔡君谟寄茶

梅尧臣

天子岁尝龙焙茶,茶官催摘雨前牙。tiān zi suì cháng lóng bèi chá,chá guān cuī zhāi yǔ qián yá。
团香已入中都府,斗品争传太傅家。tuán xiāng yǐ rù zhōng dōu fǔ,dòu pǐn zhēng chuán tài fù jiā。
小石冷泉留早味,紫泥新品泛春华。xiǎo shí lěng quán liú zǎo wèi,zǐ ní xīn pǐn fàn chūn huá。
吴中内史才多少,从此莼羹不足夸。wú zhōng nèi shǐ cái duō shǎo,cóng cǐ chún gēng bù zú kuā。