古诗词

高车再过谢永叔内翰

梅尧臣

世人重贵不重旧,重旧今见欧阳公。shì rén zhòng guì bù zhòng jiù,zhòng jiù jīn jiàn ōu yáng gōng。
昨朝喜我都门入,高车临岸进船篷。zuó cháo xǐ wǒ dōu mén rù,gāo chē lín àn jìn chuán péng。
俯躬拜我礼愈下,驺徒窃语音微通。fǔ gōng bài wǒ lǐ yù xià,zōu tú qiè yǔ yīn wēi tōng。
我公声名压朝右,何厚于此瘦老翁。wǒ gōng shēng míng yā cháo yòu,hé hòu yú cǐ shòu lǎo wēng。
笑言哑哑似平昔,妻子信说如梁鸿。xiào yán yǎ yǎ shì píng xī,qī zi xìn shuō rú liáng hóng。
自兹连雨泥没胫,未得谒帝明光宫。zì zī lián yǔ ní méi jìng,wèi dé yè dì míng guāng gōng。
冒阴履湿就税地,亲宾未过知巷穷。mào yīn lǚ shī jiù shuì dì,qīn bīn wèi guò zhī xiàng qióng。
复闻传呼公又至,黄金络马声珑珑。fù wén chuán hū gōng yòu zhì,huáng jīn luò mǎ shēng lóng lóng。
紫袍宝带照屋室,饮水啜茗当清风。zǐ páo bǎo dài zhào wū shì,yǐn shuǐ chuài míng dāng qīng fēng。
邀以新诗出古律,霜髯屡颔摇寒松。yāo yǐ xīn shī chū gǔ lǜ,shuāng rán lǚ hàn yáo hán sōng。
因嗟近代贵莫比,官为司空仍侍中。yīn jiē jìn dài guì mò bǐ,guān wèi sī kōng réng shì zhōng。
今成冢丘已寂寞,文字岂得留无穷。jīn chéng zhǒng qiū yǐ jì mò,wén zì qǐ dé liú wú qióng。
以此易彼可勿愧,浮荣有若送雨虹。yǐ cǐ yì bǐ kě wù kuì,fú róng yǒu ruò sòng yǔ hóng。
须臾断灭不复见,唯有明月常当空。xū yú duàn miè bù fù jiàn,wéi yǒu míng yuè cháng dāng kōng。
况我学不为买禄,直欲到死攀轲雄。kuàng wǒ xué bù wèi mǎi lù,zhí yù dào sǐ pān kē xióng。
一饭足以饱我腹,一衣足以饰我躬。yī fàn zú yǐ bǎo wǒ fù,yī yī zú yǐ shì wǒ gōng。
老虽得职不足显,愿与公去驩乐同。lǎo suī dé zhí bù zú xiǎn,yuàn yǔ gōng qù huān lè tóng。
驩乐同,治园田,颍水东。huān lè tóng,zhì yuán tián,yǐng shuǐ dōng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

蔡河阻浅

梅尧臣

陆乏百钧驼,水假孤艇进。lù fá bǎi jūn tuó,shuǐ jiǎ gū tǐng jìn。
颍苦湾滩长,曲折剧篆印。yǐng kǔ wān tān zhǎng,qū zhé jù zhuàn yìn。
蔡方阻浅涸,寸步出悭吝。cài fāng zǔ qiǎn hé,cùn bù chū qiān lìn。
胶舟看在前,暗碛疑难慎。jiāo zhōu kàn zài qián,àn qì yí nán shèn。
谁能使奡荡,空自思禹浚。shuí néng shǐ ào dàng,kōng zì sī yǔ jùn。
丈夫少壮时,必在驰驵骏。zhàng fū shǎo zhuàng shí,bì zài chí zǎng jùn。

黄驳

梅尧臣

维舟饭孤村,隔岸见黄驳。wéi zhōu fàn gū cūn,gé àn jiàn huáng bó。
瘦牧正苦饥,疮鸟复下啄。shòu mù zhèng kǔ jī,chuāng niǎo fù xià zhuó。
闵心无柘弹,投块徒自数。mǐn xīn wú zhè dàn,tóu kuài tú zì shù。
力小不能中,汗颜惭且渥。lì xiǎo bù néng zhōng,hàn yán cán qiě wò。

入泽王河口

梅尧臣

远水路已别,古汊未穷源。yuǎn shuǐ lù yǐ bié,gǔ chà wèi qióng yuán。
定知前山雨,瀑泳至且浑。dìng zhī qián shān yǔ,pù yǒng zhì qiě hún。
暗生秋草下,稍复夏潦痕。àn shēng qiū cǎo xià,shāo fù xià lǎo hén。
更去待月上,犹应可到门。gèng qù dài yuè shàng,yóu yīng kě dào mén。

西华逢李令子翼

梅尧臣

适从颍水归,道逢西华长。shì cóng yǐng shuǐ guī,dào féng xī huá zhǎng。
不见二十年,颜须我非曩。bù jiàn èr shí nián,yán xū wǒ fēi nǎng。
君问洛阳日,旧友多泉壤。jūn wèn luò yáng rì,jiù yǒu duō quán rǎng。
更别如前时,应复少吾党。gèng bié rú qián shí,yīng fù shǎo wú dǎng。

合流值雨与曹光道饮

梅尧臣

秋风嚎衰林,秋雨阻归客。qiū fēng háo shuāi lín,qiū yǔ zǔ guī kè。
赖有故时交,举杯聊岸帻。lài yǒu gù shí jiāo,jǔ bēi liáo àn zé。
谈兵与论文,曾不涉陈迹。tán bīng yǔ lùn wén,céng bù shè chén jì。
必竟无所施,醉去思泉石。bì jìng wú suǒ shī,zuì qù sī quán shí。

寄送谢师厚馀姚宰

梅尧臣

我从淮上归,君向海澨去。wǒ cóng huái shàng guī,jūn xiàng hǎi shì qù。
安知无几舍,邂逅不相遇。ān zhī wú jǐ shě,xiè hòu bù xiāng yù。
颇知飞空云,到月不得附。pǒ zhī fēi kōng yún,dào yuè bù dé fù。
月行既不留,云亦值风故。yuè xíng jì bù liú,yún yì zhí fēng gù。
诚知会合难,岂是忘所赴。chéng zhī huì hé nán,qǐ shì wàng suǒ fù。
我虽蹑新屩,心不舍旧屦。wǒ suī niè xīn juē,xīn bù shě jiù jù。
谁谓若世人,食瓜思弃瓠。shuí wèi ruò shì rén,shí guā sī qì hù。
君南我赴北,日见阳雁度。jūn nán wǒ fù běi,rì jiàn yáng yàn dù。
兹欲远寄音,雁行高且鹜。zī yù yuǎn jì yīn,yàn xíng gāo qiě wù。
但诵金石言,于时傥无忤。dàn sòng jīn shí yán,yú shí tǎng wú wǔ。

阳翟县城凝嵩亭

梅尧臣

西北望嵩色,忆上大室时。xī běi wàng sōng sè,yì shàng dà shì shí。
陟彼已不浅,坐此安能知。zhì bǐ yǐ bù qiǎn,zuò cǐ ān néng zhī。
今谁绝壁下,但见前峰危。jīn shuí jué bì xià,dàn jiàn qián fēng wēi。
正与曩未异,目存迹焉追。zhèng yǔ nǎng wèi yì,mù cún jì yān zhuī。

王仲仪寄斗茶

梅尧臣

白乳叶家春,铢两直钱万。bái rǔ yè jiā chūn,zhū liǎng zhí qián wàn。
资之石泉味,特以阳芽嫩。zī zhī shí quán wèi,tè yǐ yáng yá nèn。
宜言难购多,串片大可寸。yí yán nán gòu duō,chuàn piàn dà kě cùn。
谬为识别人,予生固无恨。miù wèi shí bié rén,yǔ shēng gù wú hèn。

斗鹌鹑孙曼叔邀作

梅尧臣

脱命秋隼下,鸣斗自为勇。tuō mìng qiū sǔn xià,míng dòu zì wèi yǒng。
争雄在数粒,一败势莫拥。zhēng xióng zài shù lì,yī bài shì mò yōng。
惭将缩袖间,怀负默而拱。cán jiāng suō xiù jiān,huái fù mò ér gǒng。
胜且勿苦欣,犹惊辱与宠。shèng qiě wù kǔ xīn,yóu jīng rǔ yǔ chǒng。

和道损欲雪与家人小儿辈饮

梅尧臣

阴云浓压野,风猎树高鸣。yīn yún nóng yā yě,fēng liè shù gāo míng。
寒禽并枝立,颇以见物情。hán qín bìng zhī lì,pǒ yǐ jiàn wù qíng。
目前两稚子,为慰岂异卿。mù qián liǎng zhì zi,wèi wèi qǐ yì qīng。
欲置一壶酒,且独对妇倾。yù zhì yī hú jiǔ,qiě dú duì fù qīng。

韩持国邀赋斗山鹊

梅尧臣

俗有巧斗心,畜此巧斗禽。sú yǒu qiǎo dòu xīn,chù cǐ qiǎo dòu qín。
搏击无迅节,爪觜自相侵。bó jī wú xùn jié,zhǎo zī zì xiāng qīn。
胡能知远人,角胜合百金。hú néng zhī yuǎn rén,jiǎo shèng hé bǎi jīn。
凤皇安在哉,徒此望丹岑。fèng huáng ān zài zāi,tú cǐ wàng dān cén。

依韵和酬韩仲文昆季联句见谢

梅尧臣

冬日晴且暖,林塘思净居。dōng rì qíng qiě nuǎn,lín táng sī jìng jū。
往兴都未尽,遂经韩氏庐。wǎng xīng dōu wèi jǐn,suì jīng hán shì lú。
韩氏兄弟贤,各各趋义涂。hán shì xiōng dì xián,gè gè qū yì tú。
吾侪与之游,何异田苏俱。wú chái yǔ zhī yóu,hé yì tián sū jù。
经疑反此质,学陋惭无馀。jīng yí fǎn cǐ zhì,xué lòu cán wú yú。
况兹诸少年,高论倾国都。kuàng zī zhū shǎo nián,gāo lùn qīng guó dōu。
以及治民术,纵横无所拘。yǐ jí zhì mín shù,zòng héng wú suǒ jū。
又涉方外说,于道曾不殊。yòu shè fāng wài shuō,yú dào céng bù shū。
诗评杜兼李,字法褚与虞。shī píng dù jiān lǐ,zì fǎ chǔ yǔ yú。
啜茗岂非好,啖栗强为娱。chuài míng qǐ fēi hǎo,dàn lì qiáng wèi yú。
久厌官局检,聊休体质舒。jiǔ yàn guān jú jiǎn,liáo xiū tǐ zhì shū。
次第极言笑,左右排图书。cì dì jí yán xiào,zuǒ yòu pái tú shū。
终日欣博约,贬异正则扶。zhōng rì xīn bó yuē,biǎn yì zhèng zé fú。
所赖存泛爱,未以我为愚。suǒ lài cún fàn ài,wèi yǐ wǒ wèi yú。
持归接士论,颇亦类贩沽。chí guī jiē shì lùn,pǒ yì lèi fàn gū。
复联长诗来,味若餐琼腴。fù lián zhǎng shī lái,wèi ruò cān qióng yú。
其辞多自损,似欲大厥誉。qí cí duō zì sǔn,shì yù dà jué yù。
颜子乃庶几,仲尼称弗如。yán zi nǎi shù jǐ,zhòng ní chēng fú rú。
不厌会遇频,云龙实相须。bù yàn huì yù pín,yún lóng shí xiāng xū。
最和蹑麟趾,举步未敢渝。zuì hé niè lín zhǐ,jǔ bù wèi gǎn yú。

种药

梅尧臣

云外阳翟山,实与嵩少接。yún wài yáng dí shān,shí yǔ sōng shǎo jiē。
山中采药人,能自辨苗叶。shān zhōng cǎi yào rén,néng zì biàn miáo yè。
当须斸其根,以遂素所惬。dāng xū zhǔ qí gēn,yǐ suì sù suǒ qiè。
野箨包旧土,远置风雨捷。yě tuò bāo jiù tǔ,yuǎn zhì fēng yǔ jié。
故本含新芽,枯莛带空荚。gù běn hán xīn yá,kū tíng dài kōng jiá。
植虽乖地势,培壅得专辄。zhí suī guāi dì shì,péi yōng dé zhuān zhé。
冬谁论臭香,春定引蜂蝶。dōng shuí lùn chòu xiāng,chūn dìng yǐn fēng dié。
岂惟识草木,庶用补羸苶。qǐ wéi shí cǎo mù,shù yòng bǔ léi nié。

答韩六玉汝戏题西轩

梅尧臣

吾轩今于水,吾居易为足。wú xuān jīn yú shuǐ,wú jū yì wèi zú。
谁与哦其间,风窗数竿竹。shuí yǔ ó qí jiān,fēng chuāng shù gān zhú。
虽无泉石清,尚不愧茅屋。suī wú quán shí qīng,shàng bù kuì máo wū。
所乐违俗暄,此趣大已熟。suǒ lè wéi sú xuān,cǐ qù dà yǐ shú。

和韩五持国乞分道损山药之什

梅尧臣

不种东陵瓜,不利千畦韭。bù zhǒng dōng líng guā,bù lì qiān qí jiǔ。
山药数十本,带土移野叟。shān yào shù shí běn,dài tǔ yí yě sǒu。
故叶萎未醒,伤根亦何咎。gù yè wēi wèi xǐng,shāng gēn yì hé jiù。
既为君子好,岂与骚人负。jì wèi jūn zi hǎo,qǐ yǔ sāo rén fù。
骚人比画工,丹青出其口。sāo rén bǐ huà gōng,dān qīng chū qí kǒu。
欲分栏下苗,驰奴仍置篓。yù fēn lán xià miáo,chí nú réng zhì lǒu。
主人可无吝,所尚非独有。zhǔ rén kě wú lìn,suǒ shàng fēi dú yǒu。
从兹各勤灌,肯在园蔬后。cóng zī gè qín guàn,kěn zài yuán shū hòu。
今虽胜曝蓄,毕意资玉臼。jīn suī shèng pù xù,bì yì zī yù jiù。
人事固已然,秘方看系肘。rén shì gù yǐ rán,mì fāng kàn xì zhǒu。