古诗词

永叔内翰见索谢公游嵩书感叹希深师鲁子聪几道皆为异物独公与余二人在因作五言以叙之

梅尧臣

昔在洛阳时,共游铜驼陌。xī zài luò yáng shí,gòng yóu tóng tuó mò。
寻花不见人,前代公侯宅。xún huā bù jiàn rén,qián dài gōng hóu zhái。
深堂锁尘埃,空壁斗蜥蜴。shēn táng suǒ chén āi,kōng bì dòu xī yì。
楸阴布苔绿,野蔓缠石碧。qiū yīn bù tái lǜ,yě màn chán shí bì。
池鱼有偷钓,林鸟有巧射。chí yú yǒu tōu diào,lín niǎo yǒu qiǎo shè。
园隶见我来,朱门暂开辟。yuán lì jiàn wǒ lái,zhū mén zàn kāi pì。
园妇见我还,便扫车马迹。yuán fù jiàn wǒ hái,biàn sǎo chē mǎ jì。
何以扫马迹,实亦畏他客。hé yǐ sǎo mǎ jì,shí yì wèi tā kè。
我辈唯适情,一叶未尝摘。wǒ bèi wéi shì qíng,yī yè wèi cháng zhāi。
他人或所至,生果不得惜。tā rén huò suǒ zhì,shēng guǒ bù dé xī。
又忆游嵩山,胜趣无不索。yòu yì yóu sōng shān,shèng qù wú bù suǒ。
各具一壶酒,各蜡一双屐。gè jù yī hú jiǔ,gè là yī shuāng jī。
登危相扶牵,遇平相笑噱。dēng wēi xiāng fú qiān,yù píng xiāng xiào jué。
石捣云衣轻,岩裂天窗窄。shí dǎo yún yī qīng,yán liè tiān chuāng zhǎi。
上饮醒心泉,高巅溜寒液。shàng yǐn xǐng xīn quán,gāo diān liū hán yè。
下看峰半雨,广甸飞甘泽。xià kàn fēng bàn yǔ,guǎng diān fēi gān zé。
夜宿岳顶寺,明月入户白。yè sù yuè dǐng sì,míng yuè rù hù bái。
分吟露气冷,猛酌面易赤。fēn yín lù qì lěng,měng zhuó miàn yì chì。
明朝循归途,两胫痛若刺。míng cháo xún guī tú,liǎng jìng tòng ruò cì。
日旰就马乘,香草路迫阨。rì gàn jiù mǎ chéng,xiāng cǎo lù pò è。
却望峻极居,已与天外隔。què wàng jùn jí jū,yǐ yǔ tiān wài gé。
薄暮投少林,漱濯整冠帻。báo mù tóu shǎo lín,shù zhuó zhěng guān zé。
碑观巡幸僧,指古定空壁。bēi guān xún xìng sēng,zhǐ gǔ dìng kōng bì。
誓将新咏章,灯前互诋擿。shì jiāng xīn yǒng zhāng,dēng qián hù dǐ tī。
杨生护己短,一字不肯易。yáng shēng hù jǐ duǎn,yī zì bù kěn yì。
明年移河阳,簿书日堆积。míng nián yí hé yáng,bù shū rì duī jī。
忽得谢公书,大夸游览剧。hū dé xiè gōng shū,dà kuā yóu lǎn jù。
自嵩历石堂,藓花题洞额。zì sōng lì shí táng,xiǎn huā tí dòng é。
其文曰神清,固非人笔画。qí wén yuē shén qīng,gù fēi rén bǐ huà。
乃知二公贵,逆告意可赜。nǎi zhī èr gōng guì,nì gào yì kě zé。
遂由龙门归,里堠环数驿。suì yóu lóng mén guī,lǐ hòu huán shù yì。
我时诗以答,或歌或辨责。wǒ shí shī yǐ dá,huò gē huò biàn zé。
责我不喜僧,性实未所获。zé wǒ bù xǐ sēng,xìng shí wèi suǒ huò。
凡今三十年,累冢拱松柏。fán jīn sān shí nián,lèi zhǒng gǒng sōng bǎi。
唯与公非才,同在不同昔。wéi yǔ gōng fēi cái,tóng zài bù tóng xī。
昔日同少壮,今且异肥瘠。xī rì tóng shǎo zhuàng,jīn qiě yì féi jí。
昔日同微禄,今且异烜赫。xī rì tóng wēi lù,jīn qiě yì xuǎn hè。
昔同骑破鞯,今控银辔革。xī tóng qí pò jiān,jīn kòng yín pèi gé。
昔同自讴歌,今执乐指百。xī tóng zì ōu gē,jīn zhí lè zhǐ bǎi。
死者诚可悲,存者独穷厄。sǐ zhě chéng kě bēi,cún zhě dú qióng è。
但比死者优,贫存何所益。dàn bǐ sǐ zhě yōu,pín cún hé suǒ yì。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

八月十夜广文直闻永叔内当

梅尧臣

闻向蓬莱宿,鳌峰第几层。wén xiàng péng lái sù,áo fēng dì jǐ céng。
秋声暗叶雨,残梦空堂灯。qiū shēng àn yè yǔ,cán mèng kōng táng dēng。
推枕感孤雁,抽琴弹坏陵。tuī zhěn gǎn gū yàn,chōu qín dàn huài líng。
谁知广文直,桃簟冷于冰。shuí zhī guǎng wén zhí,táo diàn lěng yú bīng。

哭王几道职方三首

梅尧臣

前罢邯郸守,孤高与世违。qián bà hán dān shǒu,gū gāo yǔ shì wéi。
青云旧知在,白首故园归。qīng yún jiù zhī zài,bái shǒu gù yuán guī。
既没无儿女,元贫只帐帏。jì méi wú ér nǚ,yuán pín zhǐ zhàng wéi。
平生洛阳友,从此更应稀。píng shēng luò yáng yǒu,cóng cǐ gèng yīng xī。

哭王几道职方三首

梅尧臣

我今过五十,万事日消磨。wǒ jīn guò wǔ shí,wàn shì rì xiāo mó。
熟识世间寡,故交泉下多。shú shí shì jiān guǎ,gù jiāo quán xià duō。
叶秋知易陨,松耐竟如何。yè qiū zhī yì yǔn,sōng nài jìng rú hé。
尝亦悲前哲,荒坟野鼠窠。cháng yì bēi qián zhé,huāng fén yě shǔ kē。

哭王几道职方三首

梅尧臣

得君音信近,安稳在缑山。dé jūn yīn xìn jìn,ān wěn zài gōu shān。
不是国医误,宁辞蜀道艰。bù shì guó yī wù,níng cí shǔ dào jiān。
终然有修短,犹免历间关。zhōng rán yǒu xiū duǎn,yóu miǎn lì jiān guān。
便作千秋别,沾襟涕泪班。biàn zuò qiān qiū bié,zhān jīn tì lèi bān。

依韵和杨直讲九日有感

梅尧臣

也持黄菊蕊,时望白衣人。yě chí huáng jú ruǐ,shí wàng bái yī rén。
苜蓿从来厌,茱萸却乍亲。mù xu cóng lái yàn,zhū yú què zhà qīn。
护霜云不散,吹帽客何贫。hù shuāng yún bù sàn,chuī mào kè hé pín。
莫要悲摇落,秋花更胜春。mò yào bēi yáo luò,qiū huā gèng shèng chūn。

王侍讲原叔挽词三首

梅尧臣

衣冠今盛族,兰玉旧家声。yī guān jīn shèng zú,lán yù jiù jiā shēng。
博古无遗误,遭时有重名。bó gǔ wú yí wù,zāo shí yǒu zhòng míng。
魂舆临水发,灵马向郊鸣。hún yú lín shuǐ fā,líng mǎ xiàng jiāo míng。
归葬商丘外,森森柏已成。guī zàng shāng qiū wài,sēn sēn bǎi yǐ chéng。

王侍讲原叔挽词三首

梅尧臣

稽古逢尧舜,锵金侍冕旒。jī gǔ féng yáo shùn,qiāng jīn shì miǎn liú。
生员尊郑学,子舍预夔谋。shēng yuán zūn zhèng xué,zi shě yù kuí móu。
翰苑事犹著,岱宗魂已游。hàn yuàn shì yóu zhù,dài zōng hún yǐ yóu。
无情是天地,玉树掩蒿丘。wú qíng shì tiān dì,yù shù yǎn hāo qiū。

王侍讲原叔挽词三首

梅尧臣

丹旐秋风急,清笳晓月寒。dān zhào qiū fēng jí,qīng jiā xiǎo yuè hán。
明衣裛草露,素士挽桐棺。míng yī yì cǎo lù,sù shì wǎn tóng guān。
行哭宾徒盛,观仪里巷殚。xíng kū bīn tú shèng,guān yí lǐ xiàng dān。
空馀旧编在,千载莫能刊。kōng yú jiù biān zài,qiān zài mò néng kān。

梅尧臣

君荣初出守,我老未东归。jūn róng chū chū shǒu,wǒ lǎo wèi dōng guī。
病眼生花早,苍毛似叶稀。bìng yǎn shēng huā zǎo,cāng máo shì yè xī。
往还从更少,谈笑暂相依。wǎng hái cóng gèng shǎo,tán xiào zàn xiāng yī。
不及秋鸿翼,能随向楚飞。bù jí qiū hóng yì,néng suí xiàng chǔ fēi。

寄题资州钱固秀才道胜堂

梅尧臣

醮坛旧山下,高卧一儒生。jiào tán jiù shān xià,gāo wò yī rú shēng。
有室罗经籍,无心取组缨。yǒu shì luó jīng jí,wú xīn qǔ zǔ yīng。
芋肥收岁计,柑熟摘霜晴。yù féi shōu suì jì,gān shú zhāi shuāng qíng。
暂向京都见,添书入蜀城。zàn xiàng jīng dōu jiàn,tiān shū rù shǔ chéng。

送黄国博知抚州

梅尧臣

逆水乘风上,蒲帆满挂樯。nì shuǐ chéng fēng shàng,pú fān mǎn guà qiáng。
日行知几里,江渺不分疆。rì xíng zhī jǐ lǐ,jiāng miǎo bù fēn jiāng。
宿浦随潮入,逢人问路长。sù pǔ suí cháo rù,féng rén wèn lù zhǎng。
临川十万户,劝劳执壶浆。lín chuān shí wàn hù,quàn láo zhí hú jiāng。

送孙隐之都官通判秀州

梅尧臣

柳条枯落尽,不折意徘徊。liǔ tiáo kū luò jǐn,bù zhé yì pái huái。
泛汴趋残水,到吴看早梅。fàn biàn qū cán shuǐ,dào wú kàn zǎo méi。
无耽听鹤唳,有信寄鸿来。wú dān tīng hè lì,yǒu xìn jì hóng lái。
闻说闾亭改,灵光化劫灰。wén shuō lǘ tíng gǎi,líng guāng huà jié huī。

司马君实遗甘草杖

梅尧臣

美草将为杖,孤生马岭危。měi cǎo jiāng wèi zhàng,gū shēng mǎ lǐng wēi。
难从荷筱叟,宁入化龙陂。nán cóng hé xiǎo sǒu,níng rù huà lóng bēi。
去与秦人采,来扶楚客衰。qù yǔ qín rén cǎi,lái fú chǔ kè shuāi。
药中称国老,我懒岂能医。yào zhōng chēng guó lǎo,wǒ lǎn qǐ néng yī。

送吕寺丞希彦邠州签判

梅尧臣

自有仲宣乐,从军仍近亲。zì yǒu zhòng xuān lè,cóng jūn réng jìn qīn。
关河历周郑,风雪过咸秦。guān hé lì zhōu zhèng,fēng xuě guò xián qín。
原上方驱马,鞍傍忽起鹑。yuán shàng fāng qū mǎ,ān bàng hū qǐ chún。
世家传钓玉,重问渭川滨。shì jiā chuán diào yù,zhòng wèn wèi chuān bīn。

送施司封福建提刑

梅尧臣

命使得才臣,钦刑圣主仁。mìng shǐ dé cái chén,qīn xíng shèng zhǔ rén。
铜苗休问发,田种去教亲。tóng miáo xiū wèn fā,tián zhǒng qù jiào qīn。
白茗出溪上,红蕉连海滨。bái míng chū xī shàng,hóng jiāo lián hǎi bīn。
轻车莫道远,诏意重生民。qīng chē mò dào yuǎn,zhào yì zhòng shēng mín。