古诗词

雷逸老以仿石鼓文见遗因呈祭酒吴公

梅尧臣

石鼓作自周宣王,宣王发愤蒐岐阳。shí gǔ zuò zì zhōu xuān wáng,xuān wáng fā fèn sōu qí yáng。
我车我马攻既良,射夫其同弓矢张。wǒ chē wǒ mǎ gōng jì liáng,shè fū qí tóng gōng shǐ zhāng。
舫舟又渔鱄鱮鲂,何以贯之维柳杨。fǎng zhōu yòu yú zhuān xù fáng,hé yǐ guàn zhī wéi liǔ yáng。
从官执笔言成章,书在鼓腰镌刻臧。cóng guān zhí bǐ yán chéng zhāng,shū zài gǔ yāo juān kè zāng。
历秦汉魏下及唐,无人着眼来形相。lì qín hàn wèi xià jí táng,wú rén zhe yǎn lái xíng xiāng。
村童戏坐老死丧,世复一世如鸟翔。cūn tóng xì zuò lǎo sǐ sàng,shì fù yī shì rú niǎo xiáng。
唯闻元和韩侍郎,始得纸本歌且详。wéi wén yuán hé hán shì láng,shǐ dé zhǐ běn gē qiě xiáng。
欲以毡苞归上庠,大官媕阿驼肯将。yù yǐ zhān bāo guī shàng xiáng,dà guān ān ā tuó kěn jiāng。
传至我朝一鼓亡,九鼓缺剥文失行。chuán zhì wǒ cháo yī gǔ wáng,jiǔ gǔ quē bō wén shī xíng。
近人偶见安碓床,亡鼓作臼刳中央。jìn rén ǒu jiàn ān duì chuáng,wáng gǔ zuò jiù kū zhōng yāng。
心喜遗篆犹在傍,以臼易臼庸何伤。xīn xǐ yí zhuàn yóu zài bàng,yǐ jiù yì jiù yōng hé shāng。
以石补空恐舂梁,神物会合居一方。yǐ shí bǔ kōng kǒng chōng liáng,shén wù huì hé jū yī fāng。
雷氏有子胡而长,日模月仿志暮强。léi shì yǒu zi hú ér zhǎng,rì mó yuè fǎng zhì mù qiáng。
聚完辨舛经星霜,四百六十飞凤皇。jù wán biàn chuǎn jīng xīng shuāng,sì bǎi liù shí fēi fèng huáng。
书成大轴绿锦装,偏斜曲直筋肯藏。shū chéng dà zhóu lǜ jǐn zhuāng,piān xié qū zhí jīn kěn cáng。
携之谒我巧趋跄,我无别识心彷徨。xié zhī yè wǒ qiǎo qū qiāng,wǒ wú bié shí xīn páng huáng。
虽与乃父非故乡,少与乃父同杯觞。suī yǔ nǎi fù fēi gù xiāng,shǎo yǔ nǎi fù tóng bēi shāng。
老向太学鬓已苍,乐子好古亲缣箱。lǎo xiàng tài xué bìn yǐ cāng,lè zi hǎo gǔ qīn jiān xiāng。
谁能千载师史仓,勤此冷淡何肝肠。shuí néng qiān zài shī shǐ cāng,qín cǐ lěng dàn hé gān cháng。
而今祭酒裨圣皇,五经新石立两廊。ér jīn jì jiǔ bì shèng huáng,wǔ jīng xīn shí lì liǎng láng。
我欲效韩非痴狂,载致出关无所障。wǒ yù xiào hán fēi chī kuáng,zài zhì chū guān wú suǒ zhàng。
至宝宜列孔子堂,固胜朽版堆屋墙。zhì bǎo yí liè kǒng zi táng,gù shèng xiǔ bǎn duī wū qiáng。
然须雷生往度量,登车裹护今相当。rán xū léi shēng wǎng dù liàng,dēng chē guǒ hù jīn xiāng dāng。
诚非急务烦纪纲,太平得有朝廷光。chéng fēi jí wù fán jì gāng,tài píng dé yǒu cháo tíng guāng。
山水大字辇已尝,于此岂不同秕糠。shān shuǐ dà zì niǎn yǐ cháng,yú cǐ qǐ bù tóng bǐ kāng。
海隅异兽乘舟航,连日道路费刍粮。hǎi yú yì shòu chéng zhōu háng,lián rì dào lù fèi chú liáng。
又与兹器殊柔刚,感慨作诗聊激昂。yòu yǔ zī qì shū róu gāng,gǎn kǎi zuò shī liáo jī áng。
愿因谏疏投皂囊,夜观奎壁正吐芒。yuàn yīn jiàn shū tóu zào náng,yè guān kuí bì zhèng tǔ máng。
天有河鼓亦焜煌,持比负鼎干成汤。tiān yǒu hé gǔ yì kūn huáng,chí bǐ fù dǐng gàn chéng tāng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

和腊日

梅尧臣

猎鼓逢逢奏,寒冰齾齾消。liè gǔ féng féng zòu,hán bīng yà yà xiāo。
正怜风日暖,不似雪霜朝。zhèng lián fēng rì nuǎn,bù shì xuě shuāng cháo。
敢问祠黄石,休从击皂雕。gǎn wèn cí huáng shí,xiū cóng jī zào diāo。
楚郊梅萼未,垄麦已多苗。chǔ jiāo méi è wèi,lǒng mài yǐ duō miáo。

建溪新茗

梅尧臣

南国溪阴暖,先春发茗芽。nán guó xī yīn nuǎn,xiān chūn fā míng yá。
采从青竹笼,蒸自白云家。cǎi cóng qīng zhú lóng,zhēng zì bái yún jiā。
粟粒烹瓯起,龙文御饼加。sù lì pēng ōu qǐ,lóng wén yù bǐng jiā。
过兹安得比,顾渚不须夸。guò zī ān dé bǐ,gù zhǔ bù xū kuā。

和谢仲弓廷评栽竹

梅尧臣

移得溪边翠,来为庭下阴。yí dé xī biān cuì,lái wèi tíng xià yīn。
惜根存旧土,带笋助新林。xī gēn cún jiù tǔ,dài sǔn zhù xīn lín。
暗换萧萧叶,知虚寸寸心。àn huàn xiāo xiāo yè,zhī xū cùn cùn xīn。
东风莫摇撼,培壅未应深。dōng fēng mò yáo hàn,péi yōng wèi yīng shēn。

伐桑

梅尧臣

二月起蚕事,伐桑人阻饥。èr yuè qǐ cán shì,fá sāng rén zǔ jī。
已伤持斧缺,不作负薪非。yǐ shāng chí fǔ quē,bù zuò fù xīn fēi。
聊给终朝食,宁虞卒岁衣。liáo gěi zhōng cháo shí,níng yú zú suì yī。
月光无隔碍,直照破荆扉。yuè guāng wú gé ài,zhí zhào pò jīng fēi。

寒食日过荆山

梅尧臣

山邮虽禁火,岭树自生烟。shān yóu suī jìn huǒ,lǐng shù zì shēng yān。
呜咽同归橹,悲哀欲问天。wū yàn tóng guī lǔ,bēi āi yù wèn tiān。
泣亲非泣玉,流泪剧流泉。qì qīn fēi qì yù,liú lèi jù liú quán。
春鲚横刀脍,何心更食鲜。chūn jì héng dāo kuài,hé xīn gèng shí xiān。

岁寒亭

梅尧臣

种花邀青春,种柏要晏岁。zhǒng huā yāo qīng chūn,zhǒng bǎi yào yàn suì。
乃知风露前,已辨雪霜势。nǎi zhī fēng lù qián,yǐ biàn xuě shuāng shì。
时俗爱芳菲,不妨鸣鶗䳏。shí sú ài fāng fēi,bù fáng míng tí guì。
他年都门归,宁昧始终计。tā nián dōu mén guī,níng mèi shǐ zhōng jì。

澄虚阁

梅尧臣

箘圃隔嚣纷,闲来衣练裙。jùn pǔ gé xiāo fēn,xián lái yī liàn qún。
槛边生静意,水底见微云。kǎn biān shēng jìng yì,shuǐ dǐ jiàn wēi yún。
斜照回晴景,幽芳袭薄薰。xié zhào huí qíng jǐng,yōu fāng xí báo xūn。
主人多赋咏,不减沈休文。zhǔ rén duō fù yǒng,bù jiǎn shěn xiū wén。

山行冒雨至村家

梅尧臣

雨急芹泥滑,禽鸣苦竹秋。yǔ jí qín ní huá,qín míng kǔ zhú qiū。
野香生草木,云润上衣裘。yě xiāng shēng cǎo mù,yún rùn shàng yī qiú。
入石才通马,穿林忽隐牛。rù shí cái tōng mǎ,chuān lín hū yǐn niú。
山家多浅井,下照碧峰头。shān jiā duō qiǎn jǐng,xià zhào bì fēng tóu。

与浔阳舍弟别

梅尧臣

昭亭潭上水,下与九江通。zhāo tíng tán shàng shuǐ,xià yǔ jiǔ jiāng tōng。
去客解轻舸,落潮乘顺风。qù kè jiě qīng gě,luò cháo chéng shùn fēng。
回头迷远树,没背见飞鸿。huí tóu mí yuǎn shù,méi bèi jiàn fēi hóng。
寂寞还蓬巷,桓彝宅近东。jì mò hái péng xiàng,huán yí zhái jìn dōng。

达观禅师昙颖住隐静兰若或言自此猕猴散走不来颖尝哂曰吾知是山枇杷为多始至也未实故其去将实也必群集后果然颖恶乎俗之好异恐传以为人惑欲予咏而播之

梅尧臣

隐静山中寺,猕猴往往过。yǐn jìng shān zhōng sì,mí hóu wǎng wǎng guò。
导师归以去,卢橘熟还多。dǎo shī guī yǐ qù,lú jú shú hái duō。
禅地宁求悕,居人切莫讹。chán dì níng qiú xī,jū rén qiè mò é。
未尝嫌此物,任挂古松柯。wèi cháng xián cǐ wù,rèn guà gǔ sōng kē。

颖公遗碧霄峰茗

梅尧臣

到山春已晚,何更有新茶。dào shān chūn yǐ wǎn,hé gèng yǒu xīn chá。
峰顶应多雨,天寒始发芽。fēng dǐng yīng duō yǔ,tiān hán shǐ fā yá。
采时林狖静,蒸处石泉嘉。cǎi shí lín yòu jìng,zhēng chù shí quán jiā。
持作衣囊秘,分来五柳家。chí zuò yī náng mì,fēn lái wǔ liǔ jiā。

送达观禅师归隐静寺古律二首其二

梅尧臣

栗林霜下熟,归摘御穷冬。lì lín shuāng xià shú,guī zhāi yù qióng dōng。
带月涉溪水,过山闻寺钟。dài yuè shè xī shuǐ,guò shān wén sì zhōng。
未嫌云衲湿,已喜野人逢。wèi xián yún nà shī,yǐ xǐ yě rén féng。
且莫似杯渡,沧波无去踪。qiě mò shì bēi dù,cāng bō wú qù zōng。

冬至日得师厚宋次道中道书

梅尧臣

水国欲为雪,野冰将合河。shuǐ guó yù wèi xuě,yě bīng jiāng hé hé。
人同一阳至,泪向八行多。rén tóng yī yáng zhì,lèi xiàng bā xíng duō。
朋意今犹在,年华怅似过。péng yì jīn yóu zài,nián huá chàng shì guò。
看看四十九,应笑此蹉跎。kàn kàn sì shí jiǔ,yīng xiào cǐ cuō tuó。

依韵和达观禅师还山后见寄

梅尧臣

云归在高岭,人见是无心。yún guī zài gāo lǐng,rén jiàn shì wú xīn。
矫矫将栖鸟,遥遥傍故林。jiǎo jiǎo jiāng qī niǎo,yáo yáo bàng gù lín。
南方虽有暖,腊月易成阴。nán fāng suī yǒu nuǎn,là yuè yì chéng yīn。
惟恐多风雪,幽期未可寻。wéi kǒng duō fēng xuě,yōu qī wèi kě xún。

九华隐士居陈生寄松管笔

梅尧臣

春松抽瘦梗,削束费长毫。chūn sōng chōu shòu gěng,xuē shù fèi zhǎng háo。
鸡距初含润,龙鳞不自韬。jī jù chū hán rùn,lóng lín bù zì tāo。
尝为大夫后,欲写伯夷高。cháng wèi dà fū hòu,yù xiě bó yí gāo。
一获山家赠,令吾愧汝曹。yī huò shān jiā zèng,lìng wú kuì rǔ cáo。