古诗词

雷逸老以仿石鼓文见遗因呈祭酒吴公

梅尧臣

石鼓作自周宣王,宣王发愤蒐岐阳。shí gǔ zuò zì zhōu xuān wáng,xuān wáng fā fèn sōu qí yáng。
我车我马攻既良,射夫其同弓矢张。wǒ chē wǒ mǎ gōng jì liáng,shè fū qí tóng gōng shǐ zhāng。
舫舟又渔鱄鱮鲂,何以贯之维柳杨。fǎng zhōu yòu yú zhuān xù fáng,hé yǐ guàn zhī wéi liǔ yáng。
从官执笔言成章,书在鼓腰镌刻臧。cóng guān zhí bǐ yán chéng zhāng,shū zài gǔ yāo juān kè zāng。
历秦汉魏下及唐,无人着眼来形相。lì qín hàn wèi xià jí táng,wú rén zhe yǎn lái xíng xiāng。
村童戏坐老死丧,世复一世如鸟翔。cūn tóng xì zuò lǎo sǐ sàng,shì fù yī shì rú niǎo xiáng。
唯闻元和韩侍郎,始得纸本歌且详。wéi wén yuán hé hán shì láng,shǐ dé zhǐ běn gē qiě xiáng。
欲以毡苞归上庠,大官媕阿驼肯将。yù yǐ zhān bāo guī shàng xiáng,dà guān ān ā tuó kěn jiāng。
传至我朝一鼓亡,九鼓缺剥文失行。chuán zhì wǒ cháo yī gǔ wáng,jiǔ gǔ quē bō wén shī xíng。
近人偶见安碓床,亡鼓作臼刳中央。jìn rén ǒu jiàn ān duì chuáng,wáng gǔ zuò jiù kū zhōng yāng。
心喜遗篆犹在傍,以臼易臼庸何伤。xīn xǐ yí zhuàn yóu zài bàng,yǐ jiù yì jiù yōng hé shāng。
以石补空恐舂梁,神物会合居一方。yǐ shí bǔ kōng kǒng chōng liáng,shén wù huì hé jū yī fāng。
雷氏有子胡而长,日模月仿志暮强。léi shì yǒu zi hú ér zhǎng,rì mó yuè fǎng zhì mù qiáng。
聚完辨舛经星霜,四百六十飞凤皇。jù wán biàn chuǎn jīng xīng shuāng,sì bǎi liù shí fēi fèng huáng。
书成大轴绿锦装,偏斜曲直筋肯藏。shū chéng dà zhóu lǜ jǐn zhuāng,piān xié qū zhí jīn kěn cáng。
携之谒我巧趋跄,我无别识心彷徨。xié zhī yè wǒ qiǎo qū qiāng,wǒ wú bié shí xīn páng huáng。
虽与乃父非故乡,少与乃父同杯觞。suī yǔ nǎi fù fēi gù xiāng,shǎo yǔ nǎi fù tóng bēi shāng。
老向太学鬓已苍,乐子好古亲缣箱。lǎo xiàng tài xué bìn yǐ cāng,lè zi hǎo gǔ qīn jiān xiāng。
谁能千载师史仓,勤此冷淡何肝肠。shuí néng qiān zài shī shǐ cāng,qín cǐ lěng dàn hé gān cháng。
而今祭酒裨圣皇,五经新石立两廊。ér jīn jì jiǔ bì shèng huáng,wǔ jīng xīn shí lì liǎng láng。
我欲效韩非痴狂,载致出关无所障。wǒ yù xiào hán fēi chī kuáng,zài zhì chū guān wú suǒ zhàng。
至宝宜列孔子堂,固胜朽版堆屋墙。zhì bǎo yí liè kǒng zi táng,gù shèng xiǔ bǎn duī wū qiáng。
然须雷生往度量,登车裹护今相当。rán xū léi shēng wǎng dù liàng,dēng chē guǒ hù jīn xiāng dāng。
诚非急务烦纪纲,太平得有朝廷光。chéng fēi jí wù fán jì gāng,tài píng dé yǒu cháo tíng guāng。
山水大字辇已尝,于此岂不同秕糠。shān shuǐ dà zì niǎn yǐ cháng,yú cǐ qǐ bù tóng bǐ kāng。
海隅异兽乘舟航,连日道路费刍粮。hǎi yú yì shòu chéng zhōu háng,lián rì dào lù fèi chú liáng。
又与兹器殊柔刚,感慨作诗聊激昂。yòu yǔ zī qì shū róu gāng,gǎn kǎi zuò shī liáo jī áng。
愿因谏疏投皂囊,夜观奎壁正吐芒。yuàn yīn jiàn shū tóu zào náng,yè guān kuí bì zhèng tǔ máng。
天有河鼓亦焜煌,持比负鼎干成汤。tiān yǒu hé gǔ yì kūn huáng,chí bǐ fù dǐng gàn chéng tāng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

同诸韩及孙曼叔晚游西湖三首其三

梅尧臣

舟中演满意不浅,却坐林塘景欲昏。zhōu zhōng yǎn mǎn yì bù qiǎn,què zuò lín táng jǐng yù hūn。
翠色蜻蜓立菱蕊,青丝騕袅秣城根。cuì sè qīng tíng lì líng ruǐ,qīng sī yǎo niǎo mò chéng gēn。

七月二十一夜闻韩玉汝宿城北马铺

梅尧臣

暗树秋风摆叶鸣,桃枝竹簟冷逾清。àn shù qiū fēng bǎi yè míng,táo zhī zhú diàn lěng yú qīng。
孤灯淡淡短亭客,半夜萧萧闻雨声。gū dēng dàn dàn duǎn tíng kè,bàn yè xiāo xiāo wén yǔ shēng。

和曹光道咏直庐屏中六鹤

梅尧臣

汉家为瑞双黄鹄,只道飞翻太液池。hàn jiā wèi ruì shuāng huáng gǔ,zhǐ dào fēi fān tài yè chí。
不似云屏六画鹤,帝宫深处有人知。bù shì yún píng liù huà hè,dì gōng shēn chù yǒu rén zhī。

对雪忆往岁钱塘西湖访林逋三首

梅尧臣

昔乘野艇向湖上,泊岸去寻高士初。xī chéng yě tǐng xiàng hú shàng,pō àn qù xún gāo shì chū。
折竹压篱曾碍过,却寻松下到茅庐。zhé zhú yā lí céng ài guò,què xún sōng xià dào máo lú。

对雪忆往岁钱塘西湖访林逋三首

梅尧臣

旋烧枯栗衣犹湿,去爱峰前有径开。xuán shāo kū lì yī yóu shī,qù ài fēng qián yǒu jìng kāi。
日暮更寒归欲懒,无端撩乱入船来。rì mù gèng hán guī yù lǎn,wú duān liāo luàn rù chuán lái。

对雪忆往岁钱塘西湖访林逋三首

梅尧臣

樵童野犬迎人后,山葛棠梨案酒时。qiáo tóng yě quǎn yíng rén hòu,shān gé táng lí àn jiǔ shí。
不畏尖风吹入牖,更教床畔觅鸱夷。bù wèi jiān fēng chuī rù yǒu,gèng jiào chuáng pàn mì chī yí。

和永叔郡斋闻百舌

梅尧臣

响舌能令百鸟羞,听时丹杏发山邮。xiǎng shé néng lìng bǎi niǎo xiū,tīng shí dān xìng fā shān yóu。
春云不定雨来急,湿翅苍茫高树头。chūn yún bù dìng yǔ lái jí,shī chì cāng máng gāo shù tóu。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

水边移得已伤根,枝叶如枯生意少。shuǐ biān yí dé yǐ shāng gēn,zhī yè rú kū shēng yì shǎo。
主人不使荒秽侵,遂长琅玕胜凡草。zhǔ rén bù shǐ huāng huì qīn,suì zhǎng láng gān shèng fán cǎo。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

春花开尽见深红,夏叶始繁明浅绿。chūn huā kāi jǐn jiàn shēn hóng,xià yè shǐ fán míng qiǎn lǜ。
只知结子熟秋霖,不识来时有筇竹。zhǐ zhī jié zi shú qiū lín,bù shí lái shí yǒu qióng zhú。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

叶如华黍实如珠,移种官庭特葱茜。yè rú huá shǔ shí rú zhū,yí zhǒng guān tíng tè cōng qiàn。
但蠲病渴付相如,勿恤谤言归马援。dàn juān bìng kě fù xiāng rú,wù xù bàng yán guī mǎ yuán。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

言石曾非石上生,名兰乃是兰之类。yán shí céng fēi shí shàng shēng,míng lán nǎi shì lán zhī lèi。
疗疴炎帝与书功,纫佩楚臣空有意。liáo kē yán dì yǔ shū gōng,rèn pèi chǔ chén kōng yǒu yì。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

人心与草不相同,安有树萱忧自释。rén xīn yǔ cǎo bù xiāng tóng,ān yǒu shù xuān yōu zì shì。
若言忧及此能忘,乃是人心为物易。ruò yán yōu jí cǐ néng wàng,nǎi shì rén xīn wèi wù yì。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

此心生不背朝日,肯信众草能蘙之。cǐ xīn shēng bù bèi cháo rì,kěn xìn zhòng cǎo néng yì zhī。
真似节旄思属国,向来零落谁能持。zhēn shì jié máo sī shǔ guó,xiàng lái líng luò shuí néng chí。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

手自除荒手自锄,葱针已插壅薤本。shǒu zì chú huāng shǒu zì chú,cōng zhēn yǐ chā yōng xiè běn。
朝芸夕灌岂不勤,比食剪苗闲且稳。cháo yún xī guàn qǐ bù qín,bǐ shí jiǎn miáo xián qiě wěn。

和石昌言学士官舍十题病竹

梅尧臣

江天淡淡江水平,江岸有花红作穗。jiāng tiān dàn dàn jiāng shuǐ píng,jiāng àn yǒu huā hóng zuò suì。
今日特向都城开,昼时只合衔鱼翠。jīn rì tè xiàng dōu chéng kāi,zhòu shí zhǐ hé xián yú cuì。