古诗词

雷逸老以仿石鼓文见遗因呈祭酒吴公

梅尧臣

石鼓作自周宣王,宣王发愤蒐岐阳。shí gǔ zuò zì zhōu xuān wáng,xuān wáng fā fèn sōu qí yáng。
我车我马攻既良,射夫其同弓矢张。wǒ chē wǒ mǎ gōng jì liáng,shè fū qí tóng gōng shǐ zhāng。
舫舟又渔鱄鱮鲂,何以贯之维柳杨。fǎng zhōu yòu yú zhuān xù fáng,hé yǐ guàn zhī wéi liǔ yáng。
从官执笔言成章,书在鼓腰镌刻臧。cóng guān zhí bǐ yán chéng zhāng,shū zài gǔ yāo juān kè zāng。
历秦汉魏下及唐,无人着眼来形相。lì qín hàn wèi xià jí táng,wú rén zhe yǎn lái xíng xiāng。
村童戏坐老死丧,世复一世如鸟翔。cūn tóng xì zuò lǎo sǐ sàng,shì fù yī shì rú niǎo xiáng。
唯闻元和韩侍郎,始得纸本歌且详。wéi wén yuán hé hán shì láng,shǐ dé zhǐ běn gē qiě xiáng。
欲以毡苞归上庠,大官媕阿驼肯将。yù yǐ zhān bāo guī shàng xiáng,dà guān ān ā tuó kěn jiāng。
传至我朝一鼓亡,九鼓缺剥文失行。chuán zhì wǒ cháo yī gǔ wáng,jiǔ gǔ quē bō wén shī xíng。
近人偶见安碓床,亡鼓作臼刳中央。jìn rén ǒu jiàn ān duì chuáng,wáng gǔ zuò jiù kū zhōng yāng。
心喜遗篆犹在傍,以臼易臼庸何伤。xīn xǐ yí zhuàn yóu zài bàng,yǐ jiù yì jiù yōng hé shāng。
以石补空恐舂梁,神物会合居一方。yǐ shí bǔ kōng kǒng chōng liáng,shén wù huì hé jū yī fāng。
雷氏有子胡而长,日模月仿志暮强。léi shì yǒu zi hú ér zhǎng,rì mó yuè fǎng zhì mù qiáng。
聚完辨舛经星霜,四百六十飞凤皇。jù wán biàn chuǎn jīng xīng shuāng,sì bǎi liù shí fēi fèng huáng。
书成大轴绿锦装,偏斜曲直筋肯藏。shū chéng dà zhóu lǜ jǐn zhuāng,piān xié qū zhí jīn kěn cáng。
携之谒我巧趋跄,我无别识心彷徨。xié zhī yè wǒ qiǎo qū qiāng,wǒ wú bié shí xīn páng huáng。
虽与乃父非故乡,少与乃父同杯觞。suī yǔ nǎi fù fēi gù xiāng,shǎo yǔ nǎi fù tóng bēi shāng。
老向太学鬓已苍,乐子好古亲缣箱。lǎo xiàng tài xué bìn yǐ cāng,lè zi hǎo gǔ qīn jiān xiāng。
谁能千载师史仓,勤此冷淡何肝肠。shuí néng qiān zài shī shǐ cāng,qín cǐ lěng dàn hé gān cháng。
而今祭酒裨圣皇,五经新石立两廊。ér jīn jì jiǔ bì shèng huáng,wǔ jīng xīn shí lì liǎng láng。
我欲效韩非痴狂,载致出关无所障。wǒ yù xiào hán fēi chī kuáng,zài zhì chū guān wú suǒ zhàng。
至宝宜列孔子堂,固胜朽版堆屋墙。zhì bǎo yí liè kǒng zi táng,gù shèng xiǔ bǎn duī wū qiáng。
然须雷生往度量,登车裹护今相当。rán xū léi shēng wǎng dù liàng,dēng chē guǒ hù jīn xiāng dāng。
诚非急务烦纪纲,太平得有朝廷光。chéng fēi jí wù fán jì gāng,tài píng dé yǒu cháo tíng guāng。
山水大字辇已尝,于此岂不同秕糠。shān shuǐ dà zì niǎn yǐ cháng,yú cǐ qǐ bù tóng bǐ kāng。
海隅异兽乘舟航,连日道路费刍粮。hǎi yú yì shòu chéng zhōu háng,lián rì dào lù fèi chú liáng。
又与兹器殊柔刚,感慨作诗聊激昂。yòu yǔ zī qì shū róu gāng,gǎn kǎi zuò shī liáo jī áng。
愿因谏疏投皂囊,夜观奎壁正吐芒。yuàn yīn jiàn shū tóu zào náng,yè guān kuí bì zhèng tǔ máng。
天有河鼓亦焜煌,持比负鼎干成汤。tiān yǒu hé gǔ yì kūn huáng,chí bǐ fù dǐng gàn chéng tāng。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

五月十四日与子华自内中归

梅尧臣

君注起居同左史,我为委吏退延和。jūn zhù qǐ jū tóng zuǒ shǐ,wǒ wèi wěi lì tuì yán hé。
共经南陌东风急,侧帽偷看意已多。gòng jīng nán mò dōng fēng jí,cè mào tōu kàn yì yǐ duō。

淮阴

梅尧臣

天下滔滔久厌秦,英雄蛇鼠窜荆榛。tiān xià tāo tāo jiǔ yàn qín,yīng xióng shé shǔ cuàn jīng zhēn。
少年豪横知多少,不及沙头一妇人。shǎo nián háo héng zhī duō shǎo,bù jí shā tóu yī fù rén。

桫椤树

梅尧臣

桫椤古树常占岁,在昔曾看北海碑。suō luó gǔ shù cháng zhàn suì,zài xī céng kàn běi hǎi bēi。
今日四方俱大稔,不知荣悴向何枝。jīn rì sì fāng jù dà rěn,bù zhī róng cuì xiàng hé zhī。

就野人买兔

梅尧臣

霜浓草白兔初肥,苍鹘调拳猎犬携。shuāng nóng cǎo bái tù chū féi,cāng gǔ diào quán liè quǎn xié。
剩付钱刀买庖餗,不须缘径更求蹄。shèng fù qián dāo mǎi páo sù,bù xū yuán jìng gèng qiú tí。

使风船

梅尧臣

清淮直上水连天,坐看高帆后复前。qīng huái zhí shàng shuǐ lián tiān,zuò kàn gāo fān hòu fù qián。
自是乘风有迟速,不由人力爱争先。zì shì chéng fēng yǒu chí sù,bù yóu rén lì ài zhēng xiān。

依韵和吴正仲屯田重台梅花诗

梅尧臣

桃花已满秦人洞,杏树犹存董奉祠。táo huā yǐ mǎn qín rén dòng,xìng shù yóu cún dǒng fèng cí。
莫怪寒梅独多叶,只缘乐府有新诗。mò guài hán méi dú duō yè,zhǐ yuán lè fǔ yǒu xīn shī。

春雨

梅尧臣

春雨??鸣百舌,林花淡淡洗燕脂。chūn yǔ cén cén míng bǎi shé,lín huā dàn dàn xǐ yàn zhī。
眼前耳底催人杀,不醉三杯大是痴。yǎn qián ěr dǐ cuī rén shā,bù zuì sān bēi dà shì chī。

依韵和吴季野马上口占

梅尧臣

溪头三月草菲菲,城畔春游惜醉稀。xī tóu sān yuè cǎo fēi fēi,chéng pàn chūn yóu xī zuì xī。
莫信杜鹃花上鸟,人归犹道不如归。mò xìn dù juān huā shàng niǎo,rén guī yóu dào bù rú guī。

邵考功遗鲚鱼及鲚酱

梅尧臣

已见杨花扑扑飞,鲚鱼江上正鲜肥。yǐ jiàn yáng huā pū pū fēi,jì yú jiāng shàng zhèng xiān féi。
早知甘美胜羊酪,错把莼羹定是非。zǎo zhī gān měi shèng yáng lào,cuò bǎ chún gēng dìng shì fēi。

昨于发运马御史求海味马已归阙吴正仲忽分饷黄鱼鲎酱鲚子因成短韵

梅尧臣

前欲淮南求海物,缄书未发报还台。qián yù huái nán qiú hǎi wù,jiān shū wèi fā bào hái tái。
陆机黄耳何时至,罂品分传事按杯。lù jī huáng ěr hé shí zhì,yīng pǐn fēn chuán shì àn bēi。

正仲答云鲎酱乃是毛鱼耳走笔戏之

梅尧臣

折却毛鱼一品资,吴郎声屈向吾诗。zhé què máo yú yī pǐn zī,wú láng shēng qū xiàng wú shī。
若论鲚子无从著,冤气冲喉未可知。ruò lùn jì zi wú cóng zhù,yuān qì chōng hóu wèi kě zhī。

依韵和季野见招

梅尧臣

悲忧如路去无程,靖节终朝酒自倾。bēi yōu rú lù qù wú chéng,jìng jié zhōng cháo jiǔ zì qīng。
苦苦来招为醉伴,西山不使伯夷清。kǔ kǔ lái zhāo wèi zuì bàn,xī shān bù shǐ bó yí qīng。

依韵马都官宿县斋

梅尧臣

常爱陶潜远世缘,阮家仍有竹㛹娟。cháng ài táo qián yuǎn shì yuán,ruǎn jiā réng yǒu zhú pián juān。
夜深风撼萧萧响,谁忆北窗人正眠。yè shēn fēng hàn xiāo xiāo xiǎng,shuí yì běi chuāng rén zhèng mián。

书席语送马御史

梅尧臣

天意漫漫物自供,闻香能至是喧蜂。tiān yì màn màn wù zì gōng,wén xiāng néng zhì shì xuān fēng。
野人割蜜不须尽,留与寒脾作御冬。yě rén gē mì bù xū jǐn,liú yǔ hán pí zuò yù dōng。

吴正仲遗蛤蜊

梅尧臣

紫缘常为海错珍,吴乡传入楚乡新。zǐ yuán cháng wèi hǎi cuò zhēn,wú xiāng chuán rù chǔ xiāng xīn。
樽前已夺蟹螯味,当日莼羹枉对人。zūn qián yǐ duó xiè áo wèi,dāng rì chún gēng wǎng duì rén。