古诗词

次韵和永叔石枕与笛竹簟

梅尧臣

溪上枕部龙卵石,蕲匠簟制蛇皮纹。xī shàng zhěn bù lóng luǎn shí,qí jiàng diàn zhì shé pí wén。
客从东方一持赠,竹色蒸青石抱云。kè cóng dōng fāng yī chí zèng,zhú sè zhēng qīng shí bào yún。
磨沙斫骨自含润,饱霜吊节无留尘。mó shā zhuó gǔ zì hán rùn,bǎo shuāng diào jié wú liú chén。
京师贵豪空有力,六月耐此炎蒸剧。jīng shī guì háo kōng yǒu lì,liù yuè nài cǐ yán zhēng jù。
旱风赤日吹热来,大厦高檐任雕饰。hàn fēng chì rì chuī rè lái,dà shà gāo yán rèn diāo shì。
头颅汗匝无富贫,虽有颁冰论官职。tóu lú hàn zā wú fù pín,suī yǒu bān bīng lùn guān zhí。
官高职重冰则多,日永冰消难更得。guān gāo zhí zhòng bīng zé duō,rì yǒng bīng xiāo nán gèng dé。
唯公扫室施枕簟,迎凉自感东方客。wéi gōng sǎo shì shī zhěn diàn,yíng liáng zì gǎn dōng fāng kè。
东方客应非俗昏,能使贤人心体适。dōng fāng kè yīng fēi sú hūn,néng shǐ xián rén xīn tǐ shì。
贤人何以偏伏人,天下才名方赫赫。xián rén hé yǐ piān fú rén,tiān xià cái míng fāng hè hè。
我吟困穷不可听,昼夜蚊蚋苍蝇声。wǒ yín kùn qióng bù kě tīng,zhòu yè wén ruì cāng yíng shēng。
蝇如远鸡耳初感,蚊若隐雷空际鸣。yíng rú yuǎn jī ěr chū gǎn,wén ruò yǐn léi kōng jì míng。
葛厨顶绽屋蝎堕,菅席中裂麻经横。gé chú dǐng zhàn wū xiē duò,jiān xí zhōng liè má jīng héng。
平生赋分只煎炒,安有禄玉琉璃清。píng shēng fù fēn zhǐ jiān chǎo,ān yǒu lù yù liú lí qīng。
犹胜昔年杜子美,老走耒阳牛炙死。yóu shèng xī nián dù zi měi,lǎo zǒu lěi yáng niú zhì sǐ。
因思杨恽废时言,但愿人生行乐尔。yīn sī yáng yùn fèi shí yán,dàn yuàn rén shēng xíng lè ěr。
公今事业在朝廷,去就尤当慎终始。gōng jīn shì yè zài cháo tíng,qù jiù yóu dāng shèn zhōng shǐ。
待公睡足秋风来,去奉高谈挥麈尾。dài gōng shuì zú qiū fēng lái,qù fèng gāo tán huī zhǔ wěi。
梅尧臣

梅尧臣

梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。 梅尧臣的作品>>

猜您喜欢

寄公异弟

梅尧臣

池塘去后春,一夕生绿草。chí táng qù hòu chūn,yī xī shēng lǜ cǎo。
无由梦阿连,诗句何能好。wú yóu mèng ā lián,shī jù hé néng hǎo。

对花有感

梅尧臣

新花朝竟妍,故花色憔悴。xīn huā cháo jìng yán,gù huā sè qiáo cuì。
明日花更开,新花何以异。míng rì huā gèng kāi,xīn huā hé yǐ yì。

啄木

梅尧臣

中园啄尽蠹,未肯出林飞。zhōng yuán zhuó jǐn dù,wèi kěn chū lín fēi。
不识黄金弹,双翎坠落晖。bù shí huáng jīn dàn,shuāng líng zhuì luò huī。

留别李君君颇有归意而未遂

梅尧臣

酌我樽中酒,知君羡北归。zhuó wǒ zūn zhōng jiǔ,zhī jūn xiàn běi guī。
如何沙上鸟,远逐片帆飞。rú hé shā shàng niǎo,yuǎn zhú piàn fān fēi。

雍丘逢钱寺丞载阳

梅尧臣

殷勤魏公子,落莫吴王孙。yīn qín wèi gōng zi,luò mò wú wáng sūn。
下客独垂泪,伤心思旧恩。xià kè dú chuí lèi,shāng xīn sī jiù ēn。

依韵和徐元舆读寄内诗戏成

梅尧臣

鸳鸯同白首,相得在中河。yuān yāng tóng bái shǒu,xiāng dé zài zhōng hé。
水客莫惊笑,云间比翼多。shuǐ kè mò jīng xiào,yún jiān bǐ yì duō。

王殿丞赴莫州日就余求钓竿数茎以往今因其使回戏赠

梅尧臣

去日觅钓竿,定能垂钓否。qù rì mì diào gān,dìng néng chuí diào fǒu。
若不暇钓鱼,钓竿当去取。ruò bù xiá diào yú,diào gān dāng qù qǔ。

昆阳城

梅尧臣

试看昆阳下,白骨犹衔镞。shì kàn kūn yáng xià,bái gǔ yóu xián zú。
莫愿隍水头,更添新鬼哭。mò yuàn huáng shuǐ tóu,gèng tiān xīn guǐ kū。

老牛陂

梅尧臣

吴牛行欲老,汉马焉得肥。wú niú xíng yù lǎo,hàn mǎ yān dé féi。
筋力不可恃,游子当念归。jīn lì bù kě shì,yóu zi dāng niàn guī。

观扱兔

梅尧臣

莽莽蒿莱下,纷纷狡兔迷。mǎng mǎng hāo lái xià,fēn fēn jiǎo tù mí。
枯枝坐守者,若个是忘归。kū zhī zuò shǒu zhě,ruò gè shì wàng guī。

灯花

梅尧臣

灼灼生寒烬,终朝照席明。zhuó zhuó shēng hán jìn,zhōng cháo zhào xí míng。
从教占有验,燃灭本无情。cóng jiào zhàn yǒu yàn,rán miè běn wú qíng。

隐静遗枇杷

梅尧臣

五月枇杷实,青青味尚酸。wǔ yuè pí pá shí,qīng qīng wèi shàng suān。
猕猴定撩乱,欲待热应难。mí hóu dìng liāo luàn,yù dài rè yīng nán。

守宫

梅尧臣

尝闻汉武帝,偶问东方朔。cháng wén hàn wǔ dì,ǒu wèn dōng fāng shuò。
臣拟作龙呼,惭无头上角。chén nǐ zuò lóng hū,cán wú tóu shàng jiǎo。

夏园

梅尧臣

夏园甘果熟,日觉树林稀。xià yuán gān guǒ shú,rì jué shù lín xī。
休笑道傍李,无人摘自肥。xiū xiào dào bàng lǐ,wú rén zhāi zì féi。

别达观文鉴二大士

梅尧臣

云衲山中来,画桡江上发。yún nà shān zhōng lái,huà ráo jiāng shàng fā。
何日到山中,山花应未歇。hé rì dào shān zhōng,shān huā yīng wèi xiē。