古诗词

寄大使赵清臣

吴惟信

擒吴才了合封侯,何止区区古蔡州。qín wú cái le hé fēng hóu,hé zhǐ qū qū gǔ cài zhōu。
一着高时全国体,十年危处与心谋。yī zhe gāo shí quán guó tǐ,shí nián wēi chù yǔ xīn móu。
山川恢拓春风远,天地清明王气浮。shān chuān huī tuò chūn fēng yuǎn,tiān dì qīng míng wáng qì fú。
白雪满头勋业大,不应忘却赤松游。bái xuě mǎn tóu xūn yè dà,bù yīng wàng què chì sōng yóu。

吴惟信

吴惟信,字仲孚,霅川(今浙江吴兴)人。南宋后期诗人。 吴惟信的作品>>

猜您喜欢

野望

吴惟信

闲与芦花立水边,归心客思两茫然。xián yǔ lú huā lì shuǐ biān,guī xīn kè sī liǎng máng rán。
夕阳收尽天风急,一树寒鸦落野田。xī yáng shōu jǐn tiān fēng jí,yī shù hán yā luò yě tián。

辞史侍郎

吴惟信

事到依人易策勋,合归收拾北山云。shì dào yī rén yì cè xūn,hé guī shōu shí běi shān yún。
春风入手非闲用,种得梅花却寄君。chūn fēng rù shǒu fēi xián yòng,zhǒng dé méi huā què jì jūn。

春梦谣

吴惟信

销金帐掩水沉烟,髻滑金钗落枕边。xiāo jīn zhàng yǎn shuǐ chén yān,jì huá jīn chāi luò zhěn biān。
魂梦不知春已去,误随蝴蝶过秋千。hún mèng bù zhī chūn yǐ qù,wù suí hú dié guò qiū qiān。

拜和靖墓

吴惟信

坟草年年一度青,梅花无主自飘零。fén cǎo nián nián yī dù qīng,méi huā wú zhǔ zì piāo líng。
定知魂在梅花上,唯有春风唤得醒。dìng zhī hún zài méi huā shàng,wéi yǒu chūn fēng huàn dé xǐng。

重拜和靖墓

吴惟信

片玉沉山草亦珍,断碑残石当麒麟。piàn yù chén shān cǎo yì zhēn,duàn bēi cán shí dāng qí lín。
君王别为开门户,不欲梅花见路人。jūn wáng bié wèi kāi mén hù,bù yù méi huā jiàn lù rén。

闺怨

吴惟信

病起伤春独倚门,唤人鹦鹉隔帘闻。bìng qǐ shāng chūn dú yǐ mén,huàn rén yīng wǔ gé lián wén。
无情最是东风恶,瘦却梨花一片云。wú qíng zuì shì dōng fēng è,shòu què lí huā yī piàn yún。

仙兴

吴惟信

宫殿高高在五云,鹤摇松露滴行人。gōng diàn gāo gāo zài wǔ yún,hè yáo sōng lù dī xíng rén。
洞门不放东风过,留得桃花一院春。dòng mén bù fàng dōng fēng guò,liú dé táo huā yī yuàn chūn。

秋夕

吴惟信

雨声云气暮萧萧,罗扇恩疏井树凋。yǔ shēng yún qì mù xiāo xiāo,luó shàn ēn shū jǐng shù diāo。
心事暗随归梦去,壁灯留与可怜宵。xīn shì àn suí guī mèng qù,bì dēng liú yǔ kě lián xiāo。

雪后孤山

吴惟信

断碑孤冢树苍苍,鹤自飞归道士房。duàn bēi gū zhǒng shù cāng cāng,hè zì fēi guī dào shì fáng。
春在梅花寻不见,满山残雪只闻香。chūn zài méi huā xún bù jiàn,mǎn shān cán xuě zhǐ wén xiāng。

秋日道中

吴惟信

水边篱落总斜曛,策策西风卷白云。shuǐ biān lí luò zǒng xié xūn,cè cè xī fēng juǎn bái yún。
万里秋光人不管,蓼花桐叶自平分。wàn lǐ qiū guāng rén bù guǎn,liǎo huā tóng yè zì píng fēn。

初春湖上

吴惟信

薄薄晴烟锁六桥,酒旗无力任西飘。báo báo qíng yān suǒ liù qiáo,jiǔ qí wú lì rèn xī piāo。
眼前春意知多少,尽属梅梢与柳条。yǎn qián chūn yì zhī duō shǎo,jǐn shǔ méi shāo yǔ liǔ tiáo。

春日湖上

吴惟信

傍水秋千柳影遮,衔泥双燕入谁家。bàng shuǐ qiū qiān liǔ yǐng zhē,xián ní shuāng yàn rù shuí jiā。
空山雨过晚风急,吹落墙阴红杏花。kōng shān yǔ guò wǎn fēng jí,chuī luò qiáng yīn hóng xìng huā。

春日湖上

吴惟信

柳絮漫空雪样轻,梨花风起近清明。liǔ xù màn kōng xuě yàng qīng,lí huā fēng qǐ jìn qīng míng。
山南山北游人闹,屋后屋前春鸟鸣。shān nán shān běi yóu rén nào,wū hòu wū qián chūn niǎo míng。

新竹

吴惟信

绿玉初抽粉尚深,清风便伴此君吟。lǜ yù chū chōu fěn shàng shēn,qīng fēng biàn bàn cǐ jūn yín。
虽然未见凌霜操,已是先虚应物心。suī rán wèi jiàn líng shuāng cāo,yǐ shì xiān xū yīng wù xīn。

山梅

吴惟信

寒锁孤山见所长,断桥水冷月如霜。hán suǒ gū shān jiàn suǒ zhǎng,duàn qiáo shuǐ lěng yuè rú shuāng。
自将一点春风恨,散作黄昏万斛香。zì jiāng yī diǎn chūn fēng hèn,sàn zuò huáng hūn wàn hú xiāng。