古诗词

社日次韵

方岳

社日神林鼓,丰年处处祈。shè rì shén lín gǔ,fēng nián chù chù qí。
水痕深浸谷,野烧暖生薇。shuǐ hén shēn jìn gǔ,yě shāo nuǎn shēng wēi。
农务相寻急,吾诗不疗饥。nóng wù xiāng xún jí,wú shī bù liáo jī。
夜长闲扣角,亦喜饭牛肥。yè zhǎng xián kòu jiǎo,yì xǐ fàn niú féi。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

春日杂兴

方岳

鹤骨崭崭疾未瘳,怯行山亦倦登楼。hè gǔ zhǎn zhǎn jí wèi chōu,qiè xíng shān yì juàn dēng lóu。
久知老去事当尔,自入春来雨不休。jiǔ zhī lǎo qù shì dāng ěr,zì rù chūn lái yǔ bù xiū。
虚器甚惭居士屩,实封难觅醉乡侯。xū qì shén cán jū shì juē,shí fēng nán mì zuì xiāng hóu。
小迟须有佳晴日,待试山翁已健不。xiǎo chí xū yǒu jiā qíng rì,dài shì shān wēng yǐ jiàn bù。

春日杂兴

方岳

春来多病感颓龄,草药泥瓶不暂停。chūn lái duō bìng gǎn tuí líng,cǎo yào ní píng bù zàn tíng。
身似漏船难补贴,齿如败屐久凋零。shēn shì lòu chuán nán bǔ tiē,chǐ rú bài jī jiǔ diāo líng。
炎黄岂解留年寿,庄老聊堪悦性灵。yán huáng qǐ jiě liú nián shòu,zhuāng lǎo liáo kān yuè xìng líng。
长剑拄颐儿戏耳,底须麟阁更图形。zhǎng jiàn zhǔ yí ér xì ěr,dǐ xū lín gé gèng tú xíng。

春日杂兴

方岳

花柳村村奈老何,一春门巷断经过。huā liǔ cūn cūn nài lǎo hé,yī chūn mén xiàng duàn jīng guò。
无绳可系西沈日,有水皆随东逝波。wú shéng kě xì xī shěn rì,yǒu shuǐ jiē suí dōng shì bō。
妄想已空骑鹤梦,劳生亦厌饭牛歌。wàng xiǎng yǐ kōng qí hè mèng,láo shēng yì yàn fàn niú gē。
正须秉烛游清夜,转眼兰亭旧永和。zhèng xū bǐng zhú yóu qīng yè,zhuǎn yǎn lán tíng jiù yǒng hé。

春日杂兴

方岳

幽蹊几日不曾来,半是红香半绿苔。yōu qī jǐ rì bù céng lái,bàn shì hóng xiāng bàn lǜ tái。
乐事每从忙里过,好花偏向雨中开。lè shì měi cóng máng lǐ guò,hǎo huā piān xiàng yǔ zhōng kāi。
惯贫可使居无竹,高隐共忻山有莱。guàn pín kě shǐ jū wú zhú,gāo yǐn gòng xīn shān yǒu lái。
投老田庐筋力倦,不才多病两悠哉。tóu lǎo tián lú jīn lì juàn,bù cái duō bìng liǎng yōu zāi。

春日杂兴

方岳

高下云藏野老家,纵横水漱竹篱斜。gāo xià yún cáng yě lǎo jiā,zòng héng shuǐ shù zhú lí xié。
勒将春去许多雨,流出山来都是花。lēi jiāng chūn qù xǔ duō yǔ,liú chū shān lái dōu shì huā。
白首风烟三径草,清时鼓吹一池蛙。bái shǒu fēng yān sān jìng cǎo,qīng shí gǔ chuī yī chí wā。
身闲不耐闲双手,洗甑炊香夜作茶。shēn xián bù nài xián shuāng shǒu,xǐ zèng chuī xiāng yè zuò chá。

春日杂兴

方岳

南冈北岭对窗扉,看尽朝岚与夕霏。nán gāng běi lǐng duì chuāng fēi,kàn jǐn cháo lán yǔ xī fēi。
社后未曾闻燕语,雨中谁不惜花飞。shè hòu wèi céng wén yàn yǔ,yǔ zhōng shuí bù xī huā fēi。
山醅约莫几时熟,沙笋轮囷一尺围。shān pēi yuē mò jǐ shí shú,shā sǔn lún qūn yī chǐ wéi。
莫怨风光损桃李,荼蘼芍药又芳菲。mò yuàn fēng guāng sǔn táo lǐ,tú mí sháo yào yòu fāng fēi。

春日杂兴

方岳

冲雨冲泥处处行,物情殊不可诗情。chōng yǔ chōng ní chù chù xíng,wù qíng shū bù kě shī qíng。
牡丹又是一年过,春事略无三日晴。mǔ dān yòu shì yī nián guò,chūn shì lüè wú sān rì qíng。
先后笋争滕薛长,东西鸥背晋齐盟。xiān hòu sǔn zhēng téng xuē zhǎng,dōng xī ōu bèi jìn qí méng。
山居寂寞谁堪共,杞?菊苗俱可耕。shān jū jì mò shuí kān gòng,qǐ hòng jú miáo jù kě gēng。

春日杂兴

方岳

净扫山房不以贫,旋炊野饭唤比邻。jìng sǎo shān fáng bù yǐ pín,xuán chuī yě fàn huàn bǐ lín。
子规啼处一村雨,芍药开时三径春。zi guī tí chù yī cūn yǔ,sháo yào kāi shí sān jìng chūn。
丘壑自成安乐国,渔樵尚有老成人。qiū hè zì chéng ān lè guó,yú qiáo shàng yǒu lǎo chéng rén。
茅檐相对坐终日,只说桑麻语自真。máo yán xiāng duì zuò zhōng rì,zhǐ shuō sāng má yǔ zì zhēn。

山中

方岳

世间尘土隔丘林,竹绕松园不厌深。shì jiān chén tǔ gé qiū lín,zhú rào sōng yuán bù yàn shēn。
一片野云人寂寂,几番山雨夜沈沈。yī piàn yě yún rén jì jì,jǐ fān shān yǔ yè shěn shěn。
桑麻事业本来面,竹帛功名过去心。sāng má shì yè běn lái miàn,zhú bó gōng míng guò qù xīn。
持戒十年今始定,邯郸梦不到寒衾。chí jiè shí nián jīn shǐ dìng,hán dān mèng bù dào hán qīn。

山中

方岳

消闲未必在林泉,要自胸中别有天。xiāo xián wèi bì zài lín quán,yào zì xiōng zhōng bié yǒu tiān。
面壁九年曾悟道,观棋一局偶成仙。miàn bì jiǔ nián céng wù dào,guān qí yī jú ǒu chéng xiān。
不知老圃风烟外,请祝圣人香火缘。bù zhī lǎo pǔ fēng yān wài,qǐng zhù shèng rén xiāng huǒ yuán。
莫道秋崖长是懒,无求何处不超然。mò dào qiū yá zhǎng shì lǎn,wú qiú hé chù bù chāo rán。

送春

方岳

不等薰风已问津,小楼无处认蹄轮。bù děng xūn fēng yǐ wèn jīn,xiǎo lóu wú chù rèn tí lún。
极知中岁难为别,未必明朝不是春。jí zhī zhōng suì nán wèi bié,wèi bì míng cháo bù shì chūn。
黄鸟闹时山寂寂,绿阴深处水粼粼。huáng niǎo nào shí shān jì jì,lǜ yīn shēn chù shuǐ lín lín。
老来宁与芳菲竞,俯仰人间迹已陈。lǎo lái níng yǔ fāng fēi jìng,fǔ yǎng rén jiān jì yǐ chén。

山行

方岳

亦爱卢仝屋数间,野猿皋鹤共跻攀。yì ài lú tóng wū shù jiān,yě yuán gāo hè gòng jī pān。
才登楼见一溪月,不出门行十里山。cái dēng lóu jiàn yī xī yuè,bù chū mén xíng shí lǐ shān。
有兴自携残稿醉,无人得似老夫闲。yǒu xīng zì xié cán gǎo zuì,wú rén dé shì lǎo fū xián。
樵青莫掩柴扉路,留与春风作往还。qiáo qīng mò yǎn chái fēi lù,liú yǔ chūn fēng zuò wǎng hái。

山行

方岳

诗卷空留紫翠间,风花飞絮岂堪攀。shī juǎn kōng liú zǐ cuì jiān,fēng huā fēi xù qǐ kān pān。
埋云已笑梦中梦,敲月更烦山上山。mái yún yǐ xiào mèng zhōng mèng,qiāo yuè gèng fán shān shàng shān。
长短百年谁是主,死生一概匹如闲。zhǎng duǎn bǎi nián shuí shì zhǔ,sǐ shēng yī gài pǐ rú xián。
病馀勘破人间事,底用瞿昙说八还。bìng yú kān pò rén jiān shì,dǐ yòng qú tán shuō bā hái。

山行

方岳

寒食清明数日间,青青杨柳与谁攀。hán shí qīng míng shù rì jiān,qīng qīng yáng liǔ yǔ shuí pān。
乾坤不尽云边眼,冰雪相堪屋上山。qián kūn bù jǐn yún biān yǎn,bīng xuě xiāng kān wū shàng shān。
时序只将诗拨遣,穷愁聊以酒防闲。shí xù zhǐ jiāng shī bō qiǎn,qióng chóu liáo yǐ jiǔ fáng xián。
无心自是长生药,莫误丹炉觅大还。wú xīn zì shì zhǎng shēng yào,mò wù dān lú mì dà hái。

山行

方岳

声名空自落人间,要是龙鳞不可攀。shēng míng kōng zì luò rén jiān,yào shì lóng lín bù kě pān。
春水白鸥多载酒,夕阳黄犊饱看山。chūn shuǐ bái ōu duō zài jiǔ,xī yáng huáng dú bǎo kàn shān。
老吾于传懒成癖,之子有诗忙是闲。lǎo wú yú chuán lǎn chéng pǐ,zhī zi yǒu shī máng shì xián。
四海流传如见问,为言飞鸟倦知还。sì hǎi liú chuán rú jiàn wèn,wèi yán fēi niǎo juàn zhī hái。