古诗词

次韵宋尚书山居十五咏驻屐亭

方岳

隔岸烟云一望间,夜深笙鹤与俱还。gé àn yān yún yī wàng jiān,yè shēn shēng hè yǔ jù hái。
不缘曾识谪仙面,未必烟云住此山。bù yuán céng shí zhé xiān miàn,wèi bì yān yún zhù cǐ shān。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

山中

方岳

溪村杨柳好藏鸦,春水池塘已吠蛙。xī cūn yáng liǔ hǎo cáng yā,chūn shuǐ chí táng yǐ fèi wā。
诗外共谁千里月,雨中老却一山花。shī wài gòng shuí qiān lǐ yuè,yǔ zhōng lǎo què yī shān huā。
蝶将梦去客攲枕,燕寄声来社到家。dié jiāng mèng qù kè qī zhěn,yàn jì shēng lái shè dào jiā。
数掩断篱春且住,莫随芳草遽天涯。shù yǎn duàn lí chūn qiě zhù,mò suí fāng cǎo jù tiān yá。

山中

方岳

草草庵居绝似僧,不同劣有发鬅鬙。cǎo cǎo ān jū jué shì sēng,bù tóng liè yǒu fā péng sēng。
空山一夜雷驱雨,老屋四围云拥灯。kōng shān yī yè léi qū yǔ,lǎo wū sì wéi yún yōng dēng。
诗骨瘦来人似鹤,书幐懒去字如蝇。shī gǔ shòu lái rén shì hè,shū téng lǎn qù zì rú yíng。
开门桃李俱尘土,春到园林曾不曾。kāi mén táo lǐ jù chén tǔ,chūn dào yuán lín céng bù céng。

山中

方岳

漫道高眠昼掩关,南冈北岭几曾闲。màn dào gāo mián zhòu yǎn guān,nán gāng běi lǐng jǐ céng xián。
隰桑已作虾䗫眼,山笋时窥虎豹斑。xí sāng yǐ zuò xiā má yǎn,shān sǔn shí kuī hǔ bào bān。
一味懒堪医传僻,五穷技不害诗孱。yī wèi lǎn kān yī chuán pì,wǔ qióng jì bù hài shī càn。
著身何幸山岩里,多阅人间百险艰。zhù shēn hé xìng shān yán lǐ,duō yuè rén jiān bǎi xiǎn jiān。

山中

方岳

暄风已惬绿阴凉,小簟初横六尺床。xuān fēng yǐ qiè lǜ yīn liáng,xiǎo diàn chū héng liù chǐ chuáng。
如宇宙宽容膝地,与尘埃隔及肩墙。rú yǔ zhòu kuān róng xī dì,yǔ chén āi gé jí jiān qiáng。
鸟乌声乐樱桃熟,田舍人忙麦饭香。niǎo wū shēng lè yīng táo shú,tián shě rén máng mài fàn xiāng。
留得壁间双不借,尚堪锄水共移秧。liú dé bì jiān shuāng bù jiè,shàng kān chú shuǐ gòng yí yāng。

山中

方岳

黄纸红旗总不宜,绿蓑青笠久相知。huáng zhǐ hóng qí zǒng bù yí,lǜ suō qīng lì jiǔ xiāng zhī。
躬耕莘野一犁雨,亲见豳风七月诗。gōng gēng shēn yě yī lí yǔ,qīn jiàn bīn fēng qī yuè shī。
老已自催蚕作茧,死时须用豹留皮。lǎo yǐ zì cuī cán zuò jiǎn,sǐ shí xū yòng bào liú pí。
山深未省人间世,黑白纵横几局棋。shān shēn wèi shěng rén jiān shì,hēi bái zòng héng jǐ jú qí。

山中

方岳

寂寂门无长者车,穿深逗密惬幽居。jì jì mén wú zhǎng zhě chē,chuān shēn dòu mì qiè yōu jū。
花能红白锦相似,山自青苍画不如。huā néng hóng bái jǐn xiāng shì,shān zì qīng cāng huà bù rú。
鹤骨政应先狗马,雏孙殊未辨龙猪。hè gǔ zhèng yīng xiān gǒu mǎ,chú sūn shū wèi biàn lóng zhū。
皇天老眼何缘错,高枕松风莫管渠。huáng tiān lǎo yǎn hé yuán cuò,gāo zhěn sōng fēng mò guǎn qú。

山中

方岳

只合空山著此身,野猿骨相鹤精神。zhǐ hé kōng shān zhù cǐ shēn,yě yuán gǔ xiāng hè jīng shén。
何关亲戚傥来物,自笑痴顽向上人。hé guān qīn qī tǎng lái wù,zì xiào chī wán xiàng shàng rén。
手可持杯宁是病,瓶犹储粟未为贫。shǒu kě chí bēi níng shì bìng,píng yóu chǔ sù wèi wèi pín。
公卿满壁非无画,不画公卿画钓缗。gōng qīng mǎn bì fēi wú huà,bù huà gōng qīng huà diào mín。

山行

方岳

高卧只消云半间,随缘栽果与猿攀。gāo wò zhǐ xiāo yún bàn jiān,suí yuán zāi guǒ yǔ yuán pān。
不将此手遮西日,安用吾文移北山。bù jiāng cǐ shǒu zhē xī rì,ān yòng wú wén yí běi shān。
双燕来时春晻霭,一牛耕处月宽闲。shuāng yàn lái shí chūn àn ǎi,yī niú gēng chù yuè kuān xián。
溪居已息机心久,莫遣惊鸥去不还。xī jū yǐ xī jī xīn jiǔ,mò qiǎn jīng ōu qù bù hái。

山行

方岳

亦笑吾身立两间,古人辙迹渺难攀。yì xiào wú shēn lì liǎng jiān,gǔ rén zhé jì miǎo nán pān。
斯文在昔豹窥管,吾力不量虻负山。sī wén zài xī bào kuī guǎn,wú lì bù liàng méng fù shān。
有识共知方寸好,无求方得几多闲。yǒu shí gòng zhī fāng cùn hǎo,wú qiú fāng dé jǐ duō xián。
一春大欠渠诗在,准拟晴时到处还。yī chūn dà qiàn qú shī zài,zhǔn nǐ qíng shí dào chù hái。

山行

方岳

老子浮沉田里间,犊车辕许野人攀。lǎo zi fú chén tián lǐ jiān,dú chē yuán xǔ yě rén pān。
饮中仙去东西玉,行处人传大小山。yǐn zhōng xiān qù dōng xī yù,xíng chù rén chuán dà xiǎo shān。
天且莫教三月尽,我今无负一生闲。tiān qiě mò jiào sān yuè jǐn,wǒ jīn wú fù yī shēng xián。
春寒正惬牛衣暖,富贵从渠昼锦还。chūn hán zhèng qiè niú yī nuǎn,fù guì cóng qú zhòu jǐn hái。

约黄成之观琼花予不及从以诗代简

方岳

处处春风自物华,有诗不了醉生涯。chù chù chūn fēng zì wù huá,yǒu shī bù le zuì shēng yá。
别离苦忆平山柳,题品翻疑后土花。bié lí kǔ yì píng shān liǔ,tí pǐn fān yí hòu tǔ huā。
独倚断云愁战马,重歌流水带归鸦。dú yǐ duàn yún chóu zhàn mǎ,zhòng gē liú shuǐ dài guī yā。
梦寒飞过江南岸,茅屋依然竹径斜。mèng hán fēi guò jiāng nán àn,máo wū yī rán zhú jìng xié。

约黄成之观琼花予不及从以诗代简

方岳

倦游久已厌纷华,欲问春蓑未有涯。juàn yóu jiǔ yǐ yàn fēn huá,yù wèn chūn suō wèi yǒu yá。
宇宙一杯诗潦草,江湖十载眼昏花。yǔ zhòu yī bēi shī lǎo cǎo,jiāng hú shí zài yǎn hūn huā。
恨身不及随阳雁,将母何如反哺鸦。hèn shēn bù jí suí yáng yàn,jiāng mǔ hé rú fǎn bǔ yā。
家在青山烟雨外,春寒几立暮江斜。jiā zài qīng shān yān yǔ wài,chūn hán jǐ lì mù jiāng xié。

次韵红蕉

方岳

篱根宿草已陈陈,谁护蕉红到此晨。lí gēn sù cǎo yǐ chén chén,shuí hù jiāo hóng dào cǐ chén。
雪里寸丹长似旧,人间万绿未知春。xuě lǐ cùn dān zhǎng shì jiù,rén jiān wàn lǜ wèi zhī chūn。
翻经曾识观身法,乞种亲为土地神。fān jīng céng shí guān shēn fǎ,qǐ zhǒng qīn wèi tǔ dì shén。
孤负晚风生酒兴,维摩示疾不沾唇。gū fù wǎn fēng shēng jiǔ xīng,wéi mó shì jí bù zhān chún。

次韵红蕉

方岳

山花山草杂前陈,谁解芬芳霰雪晨。shān huā shān cǎo zá qián chén,shuí jiě fēn fāng xiàn xuě chén。
红菡萏肥如欲焰,绿玲珑卷过于春。hóng hàn dàn féi rú yù yàn,lǜ líng lóng juǎn guò yú chūn。
化工有意怜丘壑,老我无诗泣鬼神。huà gōng yǒu yì lián qiū hè,lǎo wǒ wú shī qì guǐ shén。
待唤曲生相暖熟,雨晴禽哢是歌唇。dài huàn qū shēng xiāng nuǎn shú,yǔ qíng qín lòng shì gē chún。

次韵楚客

方岳

戍角吹将短鬓华,此情付与酒生涯。shù jiǎo chuī jiāng duǎn bìn huá,cǐ qíng fù yǔ jiǔ shēng yá。
两淮无事山如画,九日明朝菊未花。liǎng huái wú shì shān rú huà,jiǔ rì míng cháo jú wèi huā。
有客敲门缘问事,无田负郭却思家。yǒu kè qiāo mén yuán wèn shì,wú tián fù guō què sī jiā。
雁来不带江南信,带得新愁落晚沙。yàn lái bù dài jiāng nán xìn,dài dé xīn chóu luò wǎn shā。