古诗词

次韵程务实见寄

方岳

客来问奚自,曰予自虞庠。kè lái wèn xī zì,yuē yǔ zì yú xiáng。
有友猿鹤姿,与子鸿雁行。yǒu yǒu yuán hè zī,yǔ zi hóng yàn xíng。
石崖郁崔嵬,玉洒高颉颃。shí yá yù cuī wéi,yù sǎ gāo jié háng。
昔为斗与牛,今为参与商。xī wèi dòu yǔ niú,jīn wèi cān yǔ shāng。
衔袖尺素书,寄此明月光。xián xiù chǐ sù shū,jì cǐ míng yuè guāng。
吾诗眇何似,鸡群之昂昂。wú shī miǎo hé shì,jī qún zhī áng áng。
唱予和者谁,一叫孤凤凰。chàng yǔ hé zhě shuí,yī jiào gū fèng huáng。
孰云哙等伍,乃与国士双。shú yún kuài děng wǔ,nǎi yǔ guó shì shuāng。
大书适豪纵,深刻何炜煌。dà shū shì háo zòng,shēn kè hé wěi huáng。
尚馀烟雨痕,急扫莓苔墙。shàng yú yān yǔ hén,jí sǎo méi tái qiáng。
所嗟眼中人,未试肘后方。suǒ jiē yǎn zhōng rén,wèi shì zhǒu hòu fāng。
平生湖海气,收拾归短章。píng shēng hú hǎi qì,shōu shí guī duǎn zhāng。
故虽百车渠,仅同一毫芒。gù suī bǎi chē qú,jǐn tóng yī háo máng。
极知不入时,面有半寸霜。jí zhī bù rù shí,miàn yǒu bàn cùn shuāng。
再三约梅花,雪谷深韬藏。zài sān yuē méi huā,xuě gǔ shēn tāo cáng。
少须具笔砚,鼓枻凌寒江。shǎo xū jù bǐ yàn,gǔ yì líng hán jiāng。
君纫杜若佩,我制芙蓉裳。jūn rèn dù ruò pèi,wǒ zhì fú róng shang。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

陪刘提察少集四圣观

方岳

江山于我故眼青,我亦辄以诗酬之。jiāng shān yú wǒ gù yǎn qīng,wǒ yì zhé yǐ shī chóu zhī。
东华昨梦已尘土,千万勿令鸥鹭知。dōng huá zuó mèng yǐ chén tǔ,qiān wàn wù lìng ōu lù zhī。

陪刘提察少集四圣观

方岳

诗人胸次倒磊块,试浇之酒将何如。shī rén xiōng cì dào lěi kuài,shì jiāo zhī jiǔ jiāng hé rú。
作诗不压林逋倒,正恐湖山亦厌余。zuò shī bù yā lín bū dào,zhèng kǒng hú shān yì yàn yú。

宿芳润用壁间韵

方岳

只为梧桐怨夜长,不知杨柳老年芳。zhǐ wèi wú tóng yuàn yè zhǎng,bù zhī yáng liǔ lǎo nián fāng。
林梢一片过云雨,便作秋声占取凉。lín shāo yī piàn guò yún yǔ,biàn zuò qiū shēng zhàn qǔ liáng。

次韵牟监簿

方岳

几携笔砚傍书林,吟到更寒月未沈。jǐ xié bǐ yàn bàng shū lín,yín dào gèng hán yuè wèi shěn。
有客忽从天禄至,人间便隔五云深。yǒu kè hū cóng tiān lù zhì,rén jiān biàn gé wǔ yún shēn。

次韵牟监簿

方岳

秋声满院有谁来,亦欲从君话老怀。qiū shēng mǎn yuàn yǒu shuí lái,yì yù cóng jūn huà lǎo huái。
隔竹已敲茶臼雪,不知何日又清斋。gé zhú yǐ qiāo chá jiù xuě,bù zhī hé rì yòu qīng zhāi。

梦放翁为予作贫乐斋扁诚斋许画斋壁予本无是斋亦不省诚斋之能画也

方岳

晴窗欲晓鸟声春,唤起藜床入定身。qíng chuāng yù xiǎo niǎo shēng chūn,huàn qǐ lí chuáng rù dìng shēn。
老去不知三月暮,梦中亲见两诗人。lǎo qù bù zhī sān yuè mù,mèng zhōng qīn jiàn liǎng shī rén。

早春山中

方岳

空蒙山翠湿乌纱,逗密穿深一径斜。kōng méng shān cuì shī wū shā,dòu mì chuān shēn yī jìng xié。
谁画秋厓满头雪,石坛倚竹看梅花。shuí huà qiū yá mǎn tóu xuě,shí tán yǐ zhú kàn méi huā。

早春山中

方岳

竹边门自不须关,留与山云共往还。zhú biān mén zì bù xū guān,liú yǔ shān yún gòng wǎng hái。
芳草初齐梅点点,绿丝茸地鹿胎斑。fāng cǎo chū qí méi diǎn diǎn,lǜ sī rōng dì lù tāi bān。

早春山中

方岳

兰未曾芽柳未丝,是渠春早是春迟。lán wèi céng yá liǔ wèi sī,shì qú chūn zǎo shì chūn chí。
草塘寻见春风处,问讯如何自不知。cǎo táng xún jiàn chūn fēng chù,wèn xùn rú hé zì bù zhī。

早春山中

方岳

吟入梅花倚树腰,不知声撼雪飘飘。yín rù méi huā yǐ shù yāo,bù zhī shēng hàn xuě piāo piāo。
山翁只道春无力,半日黏须未肯消。shān wēng zhǐ dào chūn wú lì,bàn rì nián xū wèi kěn xiāo。

早春山中

方岳

同时乞得杏花栽,一样高低一处裁。tóng shí qǐ dé xìng huā zāi,yī yàng gāo dī yī chù cái。
自是春风不齐整,半零落尽半胚胎。zì shì chūn fēng bù qí zhěng,bàn líng luò jǐn bàn pēi tāi。

元夕

方岳

团蒲曲几雪鬅鬙,寒入青灯澹似僧。tuán pú qū jǐ xuě péng sēng,hán rù qīng dēng dàn shì sēng。
只有梅花一林月,酒杯诗笔已无能。zhǐ yǒu méi huā yī lín yuè,jiǔ bēi shī bǐ yǐ wú néng。

元夕

方岳

去年人老已苍华,野蔌山醪办咄嗟。qù nián rén lǎo yǐ cāng huá,yě sù shān láo bàn duō jiē。
到得今年人又老,也无筋力看梅花。dào dé jīn nián rén yòu lǎo,yě wú jīn lì kàn méi huā。

元夕

方岳

莫道山家不挂灯,修身宝月一团冰。mò dào shān jiā bù guà dēng,xiū shēn bǎo yuè yī tuán bīng。
清寒照见诸人胆,却问诸人见未曾。qīng hán zhào jiàn zhū rén dǎn,què wèn zhū rén jiàn wèi céng。

元夕

方岳

老去欢悰久已无,病来瘦骨不胜扶。lǎo qù huān cóng jiǔ yǐ wú,bìng lái shòu gǔ bù shèng fú。
山居幸自依青士,身事何曾问紫姑。shān jū xìng zì yī qīng shì,shēn shì hé céng wèn zǐ gū。