古诗词

元日立春

方岳

糟床夜压真珠红,摩挲醉面迎春风。zāo chuáng yè yā zhēn zhū hóng,mó sā zuì miàn yíng chūn fēng。
春来春去无终极,能费几箸蔓菁菘。chūn lái chūn qù wú zhōng jí,néng fèi jǐ zhù màn jīng sōng。
既无长绳可以系白日,又无大药可以玄双蓬。jì wú zhǎng shéng kě yǐ xì bái rì,yòu wú dà yào kě yǐ xuán shuāng péng。
何怪乎玉雪可怜之孺子,忽颓然风霜不贷之衰翁。hé guài hū yù xuě kě lián zhī rú zi,hū tuí rán fēng shuāng bù dài zhī shuāi wēng。
百年长短一丘貉,曾不芥蒂崔嵬胸。bǎi nián zhǎng duǎn yī qiū háo,céng bù jiè dì cuī wéi xiōng。
若夫塞翁失马,楚人亡弓,此事细甚焦螟同。ruò fū sāi wēng shī mǎ,chǔ rén wáng gōng,cǐ shì xì shén jiāo míng tóng。
使吾冠冕佩玉于庙廊之上,吾不见其为泰。shǐ wú guān miǎn pèi yù yú miào láng zhī shàng,wú bù jiàn qí wèi tài。
使吾披裘带索于嵌岩之下,亦不见其为穷。shǐ wú pī qiú dài suǒ yú qiàn yán zhī xià,yì bù jiàn qí wèi qióng。
诸贤自作世俗眼,此老日饮亡何中。zhū xián zì zuò shì sú yǎn,cǐ lǎo rì yǐn wáng hé zhōng。
春秋获麟夫子没,本草不自医神农。chūn qiū huò lín fū zi méi,běn cǎo bù zì yī shén nóng。
著书万古知何用,况复起草明光宫。zhù shū wàn gǔ zhī hé yòng,kuàng fù qǐ cǎo míng guāng gōng。
我今并欲焚老砚,一蓑鸣雨东皋东。wǒ jīn bìng yù fén lǎo yàn,yī suō míng yǔ dōng gāo dōng。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

次韵方教采芹亭

方岳

山自西来玉作层,千峰住处一溪萦。shān zì xī lái yù zuò céng,qiān fēng zhù chù yī xī yíng。
宜晴宜雨乍明灭,不是老天无十成。yí qíng yí yǔ zhà míng miè,bù shì lǎo tiān wú shí chéng。

次韵方教采芹亭

方岳

山是乌山落一支,径烦诗眼相亭基。shān shì wū shān luò yī zhī,jìng fán shī yǎn xiāng tíng jī。
舞雩人在春风里,清坐不言山更奇。wǔ yú rén zài chūn fēng lǐ,qīng zuò bù yán shān gèng qí。

次韵方教采芹亭

方岳

研朱滴露月三更,见说群书作堵环。yán zhū dī lù yuè sān gèng,jiàn shuō qún shū zuò dǔ huán。
君自苦于经传癖,不如借我去看山。jūn zì kǔ yú jīng chuán pǐ,bù rú jiè wǒ qù kàn shān。

次韵宋尚书山居日涉园

方岳

老石山苔手自治,爱闲诗最与山宜。lǎo shí shān tái shǒu zì zhì,ài xián shī zuì yǔ shān yí。
园官莫惜频来往,破费春风又几时。yuán guān mò xī pín lái wǎng,pò fèi chūn fēng yòu jǐ shí。

次韵宋尚书山居虚静堂

方岳

世事鸥忘句肯卑,云深料理旧花枝。shì shì ōu wàng jù kěn bēi,yún shēn liào lǐ jiù huā zhī。
了无一鸟传幽意,只对青山自解颐。le wú yī niǎo chuán yōu yì,zhǐ duì qīng shān zì jiě yí。

次韵宋尚书山居息斋

方岳

尘途长逐众人忙,不抵斋扉一枕凉。chén tú zhǎng zhú zhòng rén máng,bù dǐ zhāi fēi yī zhěn liáng。
世路巇岖吾倦至,底须辛苦为膏粱。shì lù xī qū wú juàn zhì,dǐ xū xīn kǔ wèi gāo liáng。

次韵宋尚书山居见南山亭

方岳

能令诗腹化神奇,香到黄花秋力微。néng lìng shī fù huà shén qí,xiāng dào huáng huā qiū lì wēi。
我醉悠然山亦醉,竹深啼鸟自忘机。wǒ zuì yōu rán shān yì zuì,zhú shēn tí niǎo zì wàng jī。

次韵宋尚书山居赋梅堂

方岳

夜草春笺奏玉皇,横波曾识水曹郎。yè cǎo chūn jiān zòu yù huáng,héng bō céng shí shuǐ cáo láng。
砚香留得东风在,一吐嵬崔冰雪肠。yàn xiāng liú dé dōng fēng zài,yī tǔ wéi cuī bīng xuě cháng。

次韵宋尚书山居?然堂

方岳

心亦元如止水渊,断无尘想到诸贤。xīn yì yuán rú zhǐ shuǐ yuān,duàn wú chén xiǎng dào zhū xián。
左蜗不断追?梦,说与青山恐未然。zuǒ wō bù duàn zhuī mèng,shuō yǔ qīng shān kǒng wèi rán。

次韵宋尚书山居亦乐堂

方岳

分得山云老一瓢,梦寒不记紫宸朝。fēn dé shān yún lǎo yī piáo,mèng hán bù jì zǐ chén cháo。
无人画出闲中味,吟入梅花雪径遥。wú rén huà chū xián zhōng wèi,yín rù méi huā xuě jìng yáo。

次韵宋尚书山居醉陶轩

方岳

时复中之兴已高,是非一付与春醪。shí fù zhōng zhī xīng yǐ gāo,shì fēi yī fù yǔ chūn láo。
向来醉眼略四海,粗记柴桑人姓陶。xiàng lái zuì yǎn lüè sì hǎi,cū jì chái sāng rén xìng táo。

题郑尉爱山楼

方岳

青山不入俗士眼,谁肯著楼招唤渠。qīng shān bù rù sú shì yǎn,shuí kěn zhù lóu zhāo huàn qú。
径草不锄花又老,一帘新雨了残书。jìng cǎo bù chú huā yòu lǎo,yī lián xīn yǔ le cán shū。

题郑尉爱山楼

方岳

三间屋与佛同住,纸帐梅花烟雨寒。sān jiān wū yǔ fú tóng zhù,zhǐ zhàng méi huā yān yǔ hán。
有客肯来清话否,上楼借与好山看。yǒu kè kěn lái qīng huà fǒu,shàng lóu jiè yǔ hǎo shān kàn。

雨中

方岳

春泥得雨滑于镜,晓树带云淡似图。chūn ní dé yǔ huá yú jìng,xiǎo shù dài yún dàn shì tú。
只作寻诗看便了,梅花曾识灞桥驴。zhǐ zuò xún shī kàn biàn le,méi huā céng shí bà qiáo lǘ。

别汤卿不值

方岳

云深只以竹为墙,新雨才干径草长。yún shēn zhǐ yǐ zhú wèi qiáng,xīn yǔ cái gàn jìng cǎo zhǎng。
野鹤已随溪客远,一方玄玉带诗香。yě hè yǐ suí xī kè yuǎn,yī fāng xuán yù dài shī xiāng。