古诗词

次韵徐宰三雪

方岳

春其几何到端木,三信东风银粟粟。chūn qí jǐ hé dào duān mù,sān xìn dōng fēng yín sù sù。
眼惊天地有奇事,喜不自持诗陆续。yǎn jīng tiān dì yǒu qí shì,xǐ bù zì chí shī lù xù。
尔时茅屋亦堪画,有竹宁甘食无肉。ěr shí máo wū yì kān huà,yǒu zhú níng gān shí wú ròu。
多年裋褐夜不暖,紫凤天吴共伸缩。duō nián shù hè yè bù nuǎn,zǐ fèng tiān wú gòng shēn suō。
袖中书册字蝇头,略借瑶阶明月烛。xiù zhōng shū cè zì yíng tóu,lüè jiè yáo jiē míng yuè zhú。
忍饥未惯愿岁丰,口虽不言以心祝。rěn jī wèi guàn yuàn suì fēng,kǒu suī bù yán yǐ xīn zhù。
一生懒作贷米书,自汲溪水煮溪蔌。yī shēng lǎn zuò dài mǐ shū,zì jí xī shuǐ zhǔ xī sù。
荷锄久欲眠秋云,飞翰谁惊落春瀑。hé chú jiǔ yù mián qiū yún,fēi hàn shuí jīng luò chūn pù。
人言安用管城子,家本田家一犁足。rén yán ān yòng guǎn chéng zi,jiā běn tián jiā yī lí zú。
分吾此雪谢老天,高吟信手三千牍。fēn wú cǐ xuě xiè lǎo tiān,gāo yín xìn shǒu sān qiān dú。
蛰雷之腹庶其饱,杀气犹缠当肃穆。zhé léi zhī fù shù qí bǎo,shā qì yóu chán dāng sù mù。
彼姝者子羔酒融,夜寒斗帐金花蹙。bǐ shū zhě zi gāo jiǔ róng,yè hán dòu zhàng jīn huā cù。
何如石鼎鸣涧松,风味之高未渠恧。hé rú shí dǐng míng jiàn sōng,fēng wèi zhī gāo wèi qú nǜ。
先生坚卧袁安庐,正坐不能甘鹿鹿。xiān shēng jiān wò yuán ān lú,zhèng zuò bù néng gān lù lù。
才晴便欲出畦麦,止可挂书骑健犊。cái qíng biàn yù chū qí mài,zhǐ kě guà shū qí jiàn dú。
脱蓑许过宓贱堂,金杯亦眩渊明菊。tuō suō xǔ guò mì jiàn táng,jīn bēi yì xuàn yuān míng jú。
清谈吾独为诗耳,卷轴今如春笋束。qīng tán wú dú wèi shī ěr,juǎn zhóu jīn rú chūn sǔn shù。
我所思兮孤凤翔,欲往从之老鸧秃。wǒ suǒ sī xī gū fèng xiáng,yù wǎng cóng zhī lǎo cāng tū。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

春词

方岳

剪得春词不忍看,雨深怕近碧阑干。jiǎn dé chūn cí bù rěn kàn,yǔ shēn pà jìn bì lán gàn。
春无些力吹成雪,未必杏花能耐寒。chūn wú xiē lì chuī chéng xuě,wèi bì xìng huā néng nài hán。

春词

方岳

草色将寒上客衣,柔情只了得花飞。cǎo sè jiāng hán shàng kè yī,róu qíng zhǐ le dé huā fēi。
湘帘不隔社公雨,百姓人家燕未归。xiāng lián bù gé shè gōng yǔ,bǎi xìng rén jiā yàn wèi guī。

春词

方岳

一春直是柳风流,只恁风流只恁愁。yī chūn zhí shì liǔ fēng liú,zhǐ nèn fēng liú zhǐ nèn chóu。
客又不来寒食近,碧蘅红杜满芳洲。kè yòu bù lái hán shí jìn,bì héng hóng dù mǎn fāng zhōu。

道中即事

方岳

春泥滑滑欲溅裾,肯为梅花顾草庐。chūn ní huá huá yù jiàn jū,kěn wèi méi huā gù cǎo lú。
唤作诗人看得未,雨籉笠雪一肩舆。huàn zuò shī rén kàn dé wèi,yǔ tái lì xuě yī jiān yú。

道中即事

方岳

家人不寄扊扅诗,直恐稿砧官尚微。jiā rén bù jì yǎn yí shī,zhí kǒng gǎo zhēn guān shàng wēi。
到了不过相爱耳,未论此语是耶非。dào le bù guò xiāng ài ěr,wèi lùn cǐ yǔ shì yé fēi。

道中即事

方岳

十日山寒雨不休,仆其痡矣得无愁。shí rì shān hán yǔ bù xiū,pū qí fū yǐ dé wú chóu。
老夫自爱归程好,肯为春泥怨鹁鸠。lǎo fū zì ài guī chéng hǎo,kěn wèi chūn ní yuàn bó jiū。

道中即事

方岳

梅已飘零尚典刑,断魂篱落野烟青。méi yǐ piāo líng shàng diǎn xíng,duàn hún lí luò yě yān qīng。
灵均憔悴乃知此,到老可人宁独醒。líng jūn qiáo cuì nǎi zhī cǐ,dào lǎo kě rén níng dú xǐng。

道中即事

方岳

荦确连云路不分,云侵衫袖白纷纷。luò què lián yún lù bù fēn,yún qīn shān xiù bái fēn fēn。
亦知云自青山出,不见青山只有云。yì zhī yún zì qīng shān chū,bù jiàn qīng shān zhǐ yǒu yún。

道中即事

方岳

冲雨冲风莫管渠,晨炊蓐食便巾车。chōng yǔ chōng fēng mò guǎn qú,chén chuī rù shí biàn jīn chē。
能无几日到茅舍,睡到日高相折除。néng wú jǐ rì dào máo shě,shuì dào rì gāo xiāng zhé chú。

道中即事

方岳

对灶何妨客燎衣,溪翁且莫键柴扉。duì zào hé fáng kè liáo yī,xī wēng qiě mò jiàn chái fēi。
日之夕矣樵风冷,觳觫一牛将犊归。rì zhī xī yǐ qiáo fēng lěng,hú sù yī niú jiāng dú guī。

道中即事

方岳

上到春山顶?头,更携烟雨入吾州。shàng dào chūn shān dǐng nǐng tóu,gèng xié yān yǔ rù wú zhōu。
梅花便作乡人看,飞落酒杯相劝酬。méi huā biàn zuò xiāng rén kàn,fēi luò jiǔ bēi xiāng quàn chóu。

道中即事

方岳

画中亦爱雨中山,连雨山行却厌看。huà zhōng yì ài yǔ zhōng shān,lián yǔ shān xíng què yàn kàn。
一夜东风吹作雪,问谁画我访袁安。yī yè dōng fēng chuī zuò xuě,wèn shuí huà wǒ fǎng yuán ān。

道中即事

方岳

野涨平溪已断桥,悔将辛苦上岧峣。yě zhǎng píng xī yǐ duàn qiáo,huǐ jiāng xīn kǔ shàng tiáo yáo。
朝来雨断才堪厉,依旧绿杨山径遥。cháo lái yǔ duàn cái kān lì,yī jiù lǜ yáng shān jìng yáo。

道中即事

方岳

晨光漏日鸟深春,况此泥行雨宿人。chén guāng lòu rì niǎo shēn chūn,kuàng cǐ ní xíng yǔ sù rén。
夜半瓦鸣惊梦觉,悔将蓬笠当劳薪。yè bàn wǎ míng jīng mèng jué,huǐ jiāng péng lì dāng láo xīn。

道中即事

方岳

田翁不省雪模糊,紧闭柴门拥地炉。tián wēng bù shěng xuě mó hú,jǐn bì chái mén yōng dì lú。
自许小厖分席坐,是间宁复著吾徒。zì xǔ xiǎo páng fēn xí zuò,shì jiān níng fù zhù wú tú。