古诗词

次韵徐宰三雪

方岳

春其几何到端木,三信东风银粟粟。chūn qí jǐ hé dào duān mù,sān xìn dōng fēng yín sù sù。
眼惊天地有奇事,喜不自持诗陆续。yǎn jīng tiān dì yǒu qí shì,xǐ bù zì chí shī lù xù。
尔时茅屋亦堪画,有竹宁甘食无肉。ěr shí máo wū yì kān huà,yǒu zhú níng gān shí wú ròu。
多年裋褐夜不暖,紫凤天吴共伸缩。duō nián shù hè yè bù nuǎn,zǐ fèng tiān wú gòng shēn suō。
袖中书册字蝇头,略借瑶阶明月烛。xiù zhōng shū cè zì yíng tóu,lüè jiè yáo jiē míng yuè zhú。
忍饥未惯愿岁丰,口虽不言以心祝。rěn jī wèi guàn yuàn suì fēng,kǒu suī bù yán yǐ xīn zhù。
一生懒作贷米书,自汲溪水煮溪蔌。yī shēng lǎn zuò dài mǐ shū,zì jí xī shuǐ zhǔ xī sù。
荷锄久欲眠秋云,飞翰谁惊落春瀑。hé chú jiǔ yù mián qiū yún,fēi hàn shuí jīng luò chūn pù。
人言安用管城子,家本田家一犁足。rén yán ān yòng guǎn chéng zi,jiā běn tián jiā yī lí zú。
分吾此雪谢老天,高吟信手三千牍。fēn wú cǐ xuě xiè lǎo tiān,gāo yín xìn shǒu sān qiān dú。
蛰雷之腹庶其饱,杀气犹缠当肃穆。zhé léi zhī fù shù qí bǎo,shā qì yóu chán dāng sù mù。
彼姝者子羔酒融,夜寒斗帐金花蹙。bǐ shū zhě zi gāo jiǔ róng,yè hán dòu zhàng jīn huā cù。
何如石鼎鸣涧松,风味之高未渠恧。hé rú shí dǐng míng jiàn sōng,fēng wèi zhī gāo wèi qú nǜ。
先生坚卧袁安庐,正坐不能甘鹿鹿。xiān shēng jiān wò yuán ān lú,zhèng zuò bù néng gān lù lù。
才晴便欲出畦麦,止可挂书骑健犊。cái qíng biàn yù chū qí mài,zhǐ kě guà shū qí jiàn dú。
脱蓑许过宓贱堂,金杯亦眩渊明菊。tuō suō xǔ guò mì jiàn táng,jīn bēi yì xuàn yuān míng jú。
清谈吾独为诗耳,卷轴今如春笋束。qīng tán wú dú wèi shī ěr,juǎn zhóu jīn rú chūn sǔn shù。
我所思兮孤凤翔,欲往从之老鸧秃。wǒ suǒ sī xī gū fèng xiáng,yù wǎng cóng zhī lǎo cāng tū。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

入村

方岳

十日春霖一日晴,打包作意办山行。shí rì chūn lín yī rì qíng,dǎ bāo zuò yì bàn shān xíng。
月明夜半雨声急,不道老天无十成。yuè míng yè bàn yǔ shēng jí,bù dào lǎo tiān wú shí chéng。

入村

方岳

山深未必得春迟,处处山樱花压枝。shān shēn wèi bì dé chūn chí,chù chù shān yīng huā yā zhī。
桃李不言随雨意,亦知终是有晴时。táo lǐ bù yán suí yǔ yì,yì zhī zhōng shì yǒu qíng shí。

入村

方岳

闭门觅句每无悰,句在茅茨烟雨中。bì mén mì jù měi wú cóng,jù zài máo cí yān yǔ zhōng。
和烟和雨收拾取,等晴却写与东风。hé yān hé yǔ shōu shí qǔ,děng qíng què xiě yǔ dōng fēng。

入村

方岳

宿雨初晴晓日晶,弥川满谷白云平。sù yǔ chū qíng xiǎo rì jīng,mí chuān mǎn gǔ bái yún píng。
烂银堆里素螺髻,画出江潮万里横。làn yín duī lǐ sù luó jì,huà chū jiāng cháo wàn lǐ héng。

雁来红

方岳

是叶青青花片红,剪裁无巧似春风。shì yè qīng qīng huā piàn hóng,jiǎn cái wú qiǎo shì chūn fēng。
谁将叶作花颜色,更与春风迥不同。shuí jiāng yè zuò huā yán sè,gèng yǔ chūn fēng jiǒng bù tóng。

雁来红

方岳

秋入山篱叶正丹,老天浑误作花看。qiū rù shān lí yè zhèng dān,lǎo tiān hún wù zuò huā kàn。
不知宋玉今何似,雁欲来时霜正寒。bù zhī sòng yù jīn hé shì,yàn yù lái shí shuāng zhèng hán。

月下

方岳

月明正午一声雁,山静如秋两袖风。yuè míng zhèng wǔ yī shēng yàn,shān jìng rú qiū liǎng xiù fēng。
鹤与苍头齐睡著,无人知我此山中。hè yǔ cāng tóu qí shuì zhù,wú rén zhī wǒ cǐ shān zhōng。

月下

方岳

春风不到莓苔石,山月自随烟水身。chūn fēng bù dào méi tái shí,shān yuè zì suí yān shuǐ shēn。
穷是世间常事耳,不知颠倒几多人。qióng shì shì jiān cháng shì ěr,bù zhī diān dào jǐ duō rén。

买兰

方岳

几人曾识离骚面,说与兰花枉自开。jǐ rén céng shí lí sāo miàn,shuō yǔ lán huā wǎng zì kāi。
却是樵夫生鼻孔,担头带得入城来。què shì qiáo fū shēng bí kǒng,dān tóu dài dé rù chéng lái。

荼蘼

方岳

山径阴阴雨未干,春风已暖却成寒。shān jìng yīn yīn yǔ wèi gàn,chūn fēng yǐ nuǎn què chéng hán。
不缘天气浑无准,要护荼蘼继牡丹。bù yuán tiān qì hún wú zhǔn,yào hù tú mí jì mǔ dān。

荼蘼

方岳

手插春风十万条,野香落絮玉摇摇。shǒu chā chūn fēng shí wàn tiáo,yě xiāng luò xù yù yáo yáo。
黄鹂莫误看花眼,等得南薰雪未消。huáng lí mò wù kàn huā yǎn,děng dé nán xūn xuě wèi xiāo。

牡丹多不开花

方岳

少作花头多作丛,十分能有几分红。shǎo zuò huā tóu duō zuò cóng,shí fēn néng yǒu jǐ fēn hóng。
春工自不容人力,抱瓮穷年笑此翁。chūn gōng zì bù róng rén lì,bào wèng qióng nián xiào cǐ wēng。

观荷

方岳

南薰独擅水云乡,不许人间别有香。nán xūn dú shàn shuǐ yún xiāng,bù xǔ rén jiān bié yǒu xiāng。
是草是花开一遍,春风却似欠商量。shì cǎo shì huā kāi yī biàn,chūn fēng què shì qiàn shāng liàng。

观荷

方岳

春红树树或丛丛,一一托根尘土中。chūn hóng shù shù huò cóng cóng,yī yī tuō gēn chén tǔ zhōng。
不道独清冰氏子,炎天玉立水晶宫。bù dào dú qīng bīng shì zi,yán tiān yù lì shuǐ jīng gōng。

观荷

方岳

红红白白两娉婷,一种风流各典刑。hóng hóng bái bái liǎng pīng tíng,yī zhǒng fēng liú gè diǎn xíng。
红亦非红白非白,阿娇微醉阿环醒。hóng yì fēi hóng bái fēi bái,ā jiāo wēi zuì ā huán xǐng。